Review

Mr.Bu Không Phải Idol Của Tôi

Thể loại Văn học nước ngoài
Tác giả Meng Qi Qi
NXB NXB Văn Học
Công ty phát hành Bách Việt
Số trang 360
Ngày xuất bản 07-2017
Giá bánXem giá bán

Giới thiệu sách

Mr.Bu Không Phải Idol Của Tôi ghi lại những câu chuyện vụn vặt đời thường giữa tác giả Meng Qi Qi và chồng của cô – Mr.Bu. Không ai biết tên thật của anh là gì, làm nghề gì, anh bao nhiêu tuổi, chỉ biết chắc một điều rằng, anh rất yêu vợ và luôn sẵn sàng ủng hộ vợ trong mọi trường hợp. Tác giả Meng Qi Qi từng nói, “Mr.Bu không phải idol của tôi” là cuốn sách cô dành tặng chồng mình – Mr. Bu: “Người ta nói văn chương có thể lưu lại ngàn đời. Em không cầu mong người đời sau sẽ nhớ đến em, em chỉ hy vọng anh đừng quên em một cách nhanh chóng”.

Trích đoạn

Tôi nắm lấy tay anh, “Trước kia anh cũng từng có thiện cảm với người con gái khác, sao cuối cùng lại chọn em?”.

Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, “Anh chưa từng chọn lựa, anh chỉ muốn thử xem sao”.

“Thử cái gì?”

“Thử cứ thế này cùng em sống tới già.”

[taq_review]

Trích dẫn

Tôi chỉ có dịp tới thăm trường cũ của anh đúng một lần, là trường Đại học Paris VI. Anh đưa tôi tới phòng máy tính nơi anh ấy thường học tập, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy toàn cảnh Nhà thờ Đức Bà Paris. Hồi tưởng lại những ký ức trong suốt hai năm học tập tại Đại học Paris VI, Mr. Bu nói nó giống như việc học ôn để thi lại đại học lần thứ hai vậy.

Một trong những trường đào tạo về khoa học tự nhiên hàng đầu thế giới, nhưng tỷ lệ tốt nghiệp chỉ được có 15%,những áp lực mà ngôi trường này tạo ra cho Mr. Bu vượt xa tưởng tượng của tôi rất nhiều. Sinh Viên trong phòng MIR.

*Phòng MIR:Phòng học đa phương tiện, được trang bị rất nhiều trang thiết bị hiện đại phục vụ cho việc học tập của sinh Viên.*

Người nào người nấy đều phải thức đêm, cuộc sống du học sinh cô độc, khiến Mr. Bu một dạo còn mắc chứng biến ăn.

“Em có biết vì sao anh phải tới Cổ Lãng Tự để tận hưởng thời gian Gap Year không?

*Gap Year: là thời gian “xã hơi” của học sinh sau khi tốt nghiệp phổ thông, chuẩn bị lên đại học hoặc của các sinh Viên đã tốt nghiệp và chuẩn bị học lên cao học, thường kéo dài khoảng 1 năm. Trong thời gian này, học sinh, sinh Viên có thể dành thời gian trau dồi bản thân hoặc đi học thêm những koá đào tạo ngắn hạn. Mô hình này rất phổ biến ở các nước phương Tây như Anh, Mỹ, Úc, Canada…

“Bởi vì khi đó sức khoẻ của anh gần như báo động đỏ, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một năm. “

Chúng tôi đứng hóng gió đêm trên sân thượng toà nhà cao nhất nằm trong trung tâm Paris, khuôn Viên Jussieu tại Tour Zamansky, cùng thưởng thức cảnh đêm hoa lệ của Paris. Anh nói, “khi đó anh vẫn cho rằng bản thân không thuộc về thành phố này“.

Tôi ôm lấy cánh tay anh, “Thế bây gừi thì sao? “.

“Bây giờ thì anh chẳng cần gì nữa. “

“Chỉ cần em thôi à?”

“Em cướp hết lời thoại thế rồi thì anh diễn kiểu gì? “

Mr. Bu học cao học tại Pháp, còn học chuyên ngành ở trong nước.

Năm anh học lớp mười hai, gần kí túc xá có một công trình phi công. Anh thường xuyên mất ngủ nên thần kinh suy nhược, cuối cùng thi cử không hề thuận lợi. Mùa năm ấy, sau khi gọi điện thoại tra cứu điểm thi, một mình anh ngồi trồng rau củ trong vườn, dùng cành cây để xới đất. Anh ngắm kiến, ngắm giun, ngắm ốc sên, cả ngày chả buồn ăn uống gì.

“Anh không hề khóc, nhưng sau đó mẹ ôm lất anh nói không sao cả, lúc ấy anh mới bắt đầu rơi lệ. “

Sau đó đó quá trình ôn thi lại vô cùng gian nan của anh. Khi đấy, ca khúc Mr. Bu nghe nhiều nhất chính là Exodus của Maksim Mrvica.

“Ở lớp học ôn, ngồi cùng bàn với anh là một cô bạn rất nhỏ bé. Mỗi lần làm đề toán, cô ấy đều khóc, vừa khóc vừa niệm. Cuối cùng cô ấy cũng thi đậu đại học Phúc Đán. “

Tôi không đành lòng, nói, “Thực ra thi đại học đâu phải con đường duy nhất“.

“Nhưng thi đại học là lần cạnh tranh công bằng duy nhất, không cần biết gia thế mặt mũi ra sao. “

“Nhưng rõ ràng anh có thể dùng khuôn mặt mình để kiếm cơm, sao phải cần dùng đến tài hoa và nỗ lực làm gì nữa?

“Hoá ra em cũng biết mình biết người nhỉ. “

Món quà đầu tiên Mr. Bu tặng tôi là cuốn sách Phù Sinh Lục Kí của nhà văn Thẩm Phục, anh nói đây mới là ông tổ của sự lãng mạng.

Hôm đó tôi tự dưng nổi hứng muốn đi thử tuyến tàu điện ngầm mới khai thông. Chúng tôi từ chung tầm thành phố sầm uất ngồi tàu điện ngầm tiến ra ngoại ô. Hành khách trong toa ngày một thưa thớt, liên tực có người rời đi. Giữa toa tàu tràn ngập ánh nắng, chỉ còn lại hai chúng tôi.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau cùng ngắm phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, không nói lời nào, ngay cả nụ cười mỉm cũng cảm thấy dư thừa.

Tối hôm ấy, tôi thấy anh đăng một dòng status như sau:“Có lẽ đời người chính là như vậy. Từ thở thanh xuân đến khi bạc mái đầu, khi huyên báo khi tĩnh lặng, lúc rực rỡ lúc ảm đạm, âm u, khách qua đường vội vã, bao người đến rồi đi. Khi những phong cáng ngoài kia đã không còn gì mới mẻ, mong sao vẫn còn em ở bên anh đến cuối con đường.”

Bạn trai cô bạn thân Bắp Cải Trộn của tôi là người Pháp. Khi còn học làm bánh ngọt ở Học viện Nghệ thuật Ẩm thực Le Cordon Bleu, Bắp Cải Trộn đã quen biết Mr. MOF là danh hiệu danh giá nhất đối với những người làm đồ tráng miệng. Mỗi lần nghe Bắp Cải Trộn trò chuyện cùng Mr. MOF đều mang tới cho người ta nhiều cảm xúc, bởi vì mỗi câu cô ấy nói đều thêm từ “Chef” vào cuối câu.

“Bonjour Chef”

“Merci Chef”

“Oui chef”

Có một thời gian tới cũng thích thêm từ “Chef” khi nói chuyện cùng Mr. Bu, anh cũng không phản đối. Tôi hỏi anh vì sao, anh nói, “Bởi vì từ đó nghe rất giống với “Tạ Phu” trong câu. Đa tạ phu nhân! “

Khi đó chúng tôi còn chưa kết hôn, thế nêm mặt tôi đỏ hết cả lên rồi.

Mr. Bu là người hay “hoài cổ”,khi còn nhỏ, anh chơi rất thân với người anh họ bên ngoại, nhưng sau này lớn lên, hai người lại càng trở nên xa cách. Đợt Tết chúng tôi cùng về thăm quê, mới nói được hai ba câu đã thấy gượng gạo. Anh lặng lẽ cuối đầu mân mê tách trà, tôi biết anh đang cố gắng tìm chủ đề để nói, nhưng đáng tiếc anh không thuộc típ người hoạt ngôn. Thế là tôi đành mở miệng, “Anh họ, em nghe nói hồi nhỏ anh ấy từng phải phẫu thuật đúng không ạ? “.

Lúc ấy tôi mới biết ngày trước Mr. Bu học hành rất chăm chỉ, thần kinh căng thẳng quá độ nên thường xuyên đau đầu, có một lần còn ngất xỉu. Đưa tới bệnh viện kiểm tra mới biết do dị dạng mạch máu hệ thống thần kinh trung ương bẩm sinh dẫn đến xuất huyết não, nêm anh phải làm phẫu thuật, hôn mê mất hai ngày.

Tôi nghe mà lòng đâu như cắt, buổi tối ôm lấy Mr. Bu từ phía sau.

“Anh đã khỏi hoàn toàn chưa? Lie có khi nào huyết quản đột nhiên… “

“Không đâu. “

Sáng hôm sau tỉnh giấc, tôi thấy anh đang gối đầu lên tay ngắm nhìn tôi.

Mỗi khi tôi tỉnh dậy đều “đơ” mất vài phút mới có thể hoạt động bình thường, mấy phút “đơ” ấy giống như bị điểm huyệt vậy. Còn Mr. Bu lại giống lãng tử phiêu dật bước ra từ tiểu thuyết kiếm hiệp, đưa tay bóc tóc tôi, dùng chóp mũi húc vào chóp mũi của tôi, kéo lông mày tôi ra, khiến tôi sáng nào tỉnh giấc cũng muốn báo cảnh sát!

Nhưng buổi sáng hôm ấy, tôi tròn mắt nhìn thẳng vào mắt anh, còn anh không làm gì hết, cứ lặng lẽ nhìn tôi như thế.

Bạn đọc cảm nhận

Thương Thành

Mình mua cuốn này vì nghĩ câu chuyện sẽ vui vẻ dễ thương như mình đã ấn tượng mạnh với All In Love. Nhưng nữ chính xuất hiện với sự vô tâm rất khó chịu, đam mê nhiều idol thái quá, gu xem phim cũng không sâu sắc như một nữ nhà văn mà mình hi vọng. Điều đó dẫn đến mình thấy không xứng với sự hi sinh của mr.bu, cho nên mình thất vọng.

Câu chuyện cũng k đến mức tệ, nhưng so với giá và sự chăm chút từ hình vẽ, thì bỏ ra 132k khiến mình thấy vô cùng uổng.

Artemis

Ấn tượng đầu tiên là bìa cute màu hồng đầy mơ mộng 🙂 Trang trí bên trong rất sinh động, ngộ nghĩnh. Tình tiết truyện rất dễ thương, khá hài hước hóm hỉnh nhưng cách viết chưa được hấp dẫn và “đã” như “All in love” hay “Anh không thích thế giới này, anh chỉ thích em”. Thích nhất là khúc kể về Dương Dương :). Có hơi tiếc vì trai đẹp thế mà cho ít quá, buồn là anh đã có chậu. 🙂 Bookmark khá đơn giản nên đâm ra thiếu thiếu. Còn phần giấy trắng bên trong thì nhiều quá, hơi phí.

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button