Review

Đoạn Đường Để Nhớ

Thể loại Văn học nước ngoài
Tác giả Nicholas Sparks
NXB NXB Phụ Nữ
Công ty phát hành Nhã Nam
Số trang 248
Ngày xuất bản 08-2010
Giá bánXem giá bán

Giới thiệu sách


Thị trấn ven biển Beaufort, nơi từ tháng Tư chí tháng Mười trẻ con chạy chân trần trên phố, nơi người ta vui vẻ chào nhau từ cửa kính ô tô dù có quen biết hay không. Khi vội vàng lướt qua cuốn kỷ yếu để tìm bạn nhảy tạm cho vũ hội đầu năm, Landon không ngờ rằng cô gái rụt rè và mờ nhạt cậu chọn sẽ lột xác thành thiên thần xinh đẹp trong ngày công diễn vở kịch Giáng sinh. Nhưng chính vẻ đẹp đích thực trong tâm hồn Jamie mà Landon ngỡ ngàng nhận ra sau những buổi tập kịch, những lần tản bộ về nhà và trò chuyện bên hàng hiên mới dần khiến cậu phải lòng cô. Landon và Jamie say sưa trong hương vị ngọt ngào của tình yêu đầu đời, nhưng chờ đợi phía trước họ là một bí mật chưa kể sẽ khiến cuộc đời họ vĩnh viễn thay đổi.

“Đầu tiên, bạn mỉm cười, rồi sau đó bạn sẽ khóc – xin đừng trách tôi đã không cảnh báo trước.” Nicholas Sparks bắt đầu cuốn sách của mình bằng lời khẳng định chắc nịch như vậy, để rồi lời tuyên bố ấy xác định giọng điệu cho cả câu chuyện lay động tâm can về mối tình đầu và thời tuổi trẻ.

[taq_review]

Trích dẫn


Hồi đó, tôi không phải là đứa giỏi đánh nhau. Trận đánh thực sự duy nhất tôi từng tham gia là hồi học lớp ba, và tôi thua đậm trong trận đó, tôi bắt đầu khóc còn trước cả khi thằng kia đấm tôi. Thường tránh xa những thứ như thế này không khó khăn gì lắm đối với tôi do bản chất tôi thụ động và bên cạnh đó, không ai gây chuyện với tôi khi có Eric ở bên. Nhưng Eric đang cùng với Margaret ở chỗ nào đó, có lẽ phía sau khán đài.

“Tôi không nhìn bạn gái anh,” cuối cùng tôi nói, “và tôi không biết cô ấy nói với anh những gì, nhưng tôi nghi ngờ tính xác tín của những lời nói ấy.”

Mắt hắn ta nheo lại. “Có phải mày đang gọi Angela là đồ dối trá không?” hắn khinh khỉnh nói.

Thôi rồi.

Tôi nghĩ hắn ta hẳn sẽ đánh tôi ngay lúc đó, nhưng Jamie đột nhiên lại tham gia vào tình huống này theo cách của con bé.

“Tôi chưa có cơ hội biết anh phải không nhỉ?” con bé nói vui vẻ, nhìn thẳng vào Lew. Thỉnh thoảng Jamie có vẻ như không hề biết đến những chuyện đang xảy ra ngay trước mắt. “Chờ đã… có, tôi biết anh. Anh làm việc trong cửa hang sửa chữa xe ở dưới phố. Bố anh tên là Joe, còn bà anh sống ở đường Foster, cạnh chỗ đường xe lửa.”

Một cái nhìn bối rối lướt qua mặt Lew, cứ như hắn ta đang cố gắng ghép một bức tranh với quá nhiều mảnh.

“Làm sao mày biết tất cả những điều đó? Ông ấy làm gì vậy, kể với mày về tao nữa ư?”

“Không,” Jamie nói, “đừng ngốc thế.” Con bé cười một mình. Chỉ Jamie mới có thể nhận thấy sự hài hước tại một thời điểm như thế này. “Tôi thấy ảnh của anh trong nhà của bà anh. Tôi đi ngang qua đúng lúc bà anh cần giúp mang đồ ăn vào nhà. Ảnh của anh ở trên mặt lò sưởi.”

Lew nhìn Jamie như thể có thân cây ngô mọc ra từ tai con bé vậy.

Trong khi đó Jamie dùng tay để quạt. “Chà, bọn tôi vừa khiêu vũ xong, đang định ngồi xuống để thở đây. Ngoài kia chắc là nóng lắm đây. Hai người có muốn ngồi cùng chúng tôi không? Có hai cái ghế đây. Tôi muốn biết bà anh có khỏe không?”

Con bé có vẻ rất vui, và điều này khiến Lew không biết phải làm gì. Không giống chúng tôi, những người đã phần nào quen với chuyện này, hắn ta chưa bao giờ tiếp xúc với một người như Jamie trước đó. Hắn ta đứng yên mất một lúc, cố gắng quyết định xem có nên đánh thằng cha đi cùng với con bé đã giúp đỡ bà mình hay không. Nếu chuyện này nghe còn khó xử với bạn, thì tưởng tượng mà xem nó còn khó đến mức nào với bộ óc bị xăng dầu phá hủy của Lew.

Cuối cùng, chẳng nói chẳng rằng, hắn ta lỉnh đi, kéo theo Angela. Và nhờ số rượu đã uống, Angela có lẽ đã quên mất mọi việc bắt đầu như thế nào. Jamie và tôi nhìn Lew bỏ đi, tôi thở phào khi hắn đã cách xa một khoảng đủ an toàn. Thậm chí tôi không còn nhận ra là mình đã nín thở.

“Cám ơn,” tôi lung búng, nhận ra chính Jamie – Jamie! – là người đã cứu tôi khỏi sự nguy hiểm nghiên trọng đến toàn bộ cơ thể.

Jamie nhìn tôi một cách lạ lung, “Vì cái gì cơ?” con bé hỏi, và khi tôi không biết trả lời thế nào thì con bé quay lại  ngay với câu chuyện của nó về trường Kinh thánh, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra hết. Nhưng lần này, tôi nhận thấy mình thực sự lắng nghe, ít nhất bằng một tai. Đó là điều tối thiểu tôi có thể làm.

Hóa ra đây không phải là lần cuối cùng chúng tôi nhìn thấy Lew hay Angela tối hôm đó. Hai tuần rượu pân thực sự đã đánh gục Angela, và nó nôn ra khắp nhà vệ sinh nữ. Lew, trở thành anh chàng đờ đẫn, bỏ đi ngay khi biết chuyện con bé nôn ọe, lén lút cũng y  như cách hắn đến, và đó mới là lần cuối cùng tôi trông thấy hắn ta. Jamie, như số phận đã sắp đặt, lại là người tìm thấy Angela trong nhà vệ sinh, và rõ ràng Angela không được ổn lắm. Lựa chọn duy nhất là lau dọn sạch sẽ rồi đưa con bé về nhà trước khi các giáo viên phát hiện ra chuyện này. Hồi đó, say rượu là một việc nghiêm trọng, con bé có thể sẽ bị đình chỉ học, thậm chí đuổi học, nếu bị bắt gặp.

Vì Chúa, Jamie không muốn điều đó xảy ra chẳng kém gì tôi, tuy nhiên tôi hẳn đã nghĩ tới chuyện khác nếu bạn hỏi tôi trước, vì sự thật là Angela đang tuổi vị thành niên và đang phạm pháp. Con bé cũng phạm vào một luật lệ khác của Hegbert về lối cư xử đúng mực. Hegbert không tán thành việc phá luật và uống rượu bia, và mặc dù điều đó không khiến ông ấy nổi điên lên giống như sự tà dâm, mọi người đều biết ông là người cực kỳ nghiêm khắc, và chúng tôi nghĩ Jamie chắc hẳn cũng cảm thấy y như vậy. Có thể con bé cũng thấy thế thật, nhưng bản năng giúp đỡ trong nó hẳn đã thắng thế. Có lẽ con bé thấy Angela kiểu như “một người đáng thương” và nhận ngay lấy trách nhiệm trong tình huống này. Tôi đi ra ngoài và tìm thấy Eric phía sau khán đài, nó đồng ý đứng gác tại cửa nhà vệ sinh trong khi Jamie và tôi vào trong dọn dẹp. Tôi nói cho các bạn biết, Angela đã nôn mửa cực kì hoành tráng. Những bãi nôn mửa ở khắp nơi trừ bồn cầu. Trên tường, sàn nhà, bồn rửa tay – thậm chí cả trên trần nhà, đừng hỏi tôi làm sao con bé làm được như vậy. Thế là tôi ở đó, bò ra mà dọn dẹp những đống nôn mửa trong buổi vũ hội đầu năm học với bộ vest xanh đẹp nhất của mình, điều tôi muốn tránh né ngay từ đầu. Và Jamie, bạn hẹn của tôi, cũng bò ra, làm y hệt như vậy.

Tôi nghe thấy tiếng thằng Carey đang cười re ré điên cuồng ở đâu đó phía xa.

Cuối cùng, chúng tôi lẻn ra ngoài bằng lối sau của phòng thể chất, giữ thăng bằng cho Angela bằng cách đi kèm hai bên. Nó liên tục hỏi Lew ở đâu, nhưng Jamie đã trấn an con bé. Jamie có cách nói chuyện với Angela thực sự rất dịu dàng, dù Angela cho đến lúc đó quá say rồi, tôi không nghĩ rằng nó biết mình đang nói chuyện với ai. Chúng tôi đặt Angela vào ghế sau xe ô tô, con bé mê man gần như tức khắc, dù trước đó nó đã kịp nôn thêm ra sàn xe. Cái mùi khủng khiếp tới mức chúng tôi phải kéo cửa kính xuống để khỏi nôn theo, và chuyến xe đưa Angela về nhà dường như dài khủng khiếp. Mẹ nó ra mở cửa, nhìn con gái bà ta một cái, rồi đưa nó vào trong nhà mà không nói lấy một lời cảm ơn. Tôi nghĩ bà ta xấu hổ, và dù sao chúng tôi thực sự cũng không có gì nhiều để nói với bà ta. Bản thân tình huống đã nói lên rất nhiều rồi.

Lúc đưa Angela về nhà thì đã là mười giờ bốn mươi lăm phút, chúng tôi phải quay xe về thẳng nhà Jamie. Khi đến nơi, tôi thực sự lo lắng cho bộ dạng và mùi của con bé, và thầm cầu mong Hegbert không còn thức. Tôi không muốn phải giải thích chuyện này với ông. Ồ, có thể Hegbert sẽ chịu nghe Jamie nếu con bé là người thuật lại chuyện đó, nhưng tôi có cảm giác nôn nao rằng thể nào ông cũng tìm cách trách mắng tôi.

Thế rồi tôi đưa Jamie đến cửa, và chúng tôi đứng dưới ánh sáng hiên nhà. Jamie khoanh tay lại và khẽ mỉm cười, trông như thể vừa đi dạo buổi tối và thưởng thức vẻ đẹp của thế giới về.

“Xin đừng nói với bố cậu về chuyện này,” tôi nói.

“Mình sẽ không nói đâu,” con bé nói. Nó quay lại phía tôi, tiếp tục mỉm cười. “Mình đã có một buổi tối rất vui. Cám ơn cậu đã đưa mình đến buổi vũ hội.”

Con bé đứng đó, người đầy vết nôn mửa, thực sự đang cảm ơn tôi về buổi tối hôm đó. Jamie Sullivan đôi lúc thực sự có thể khiến một thằng con trai phát điên.

Bạn đọc cảm nhận


Trần Đức Hiền

Đầu tiên phải nói rằng đây là 1 trong những tác phẩm đầu tay và cũng là 1 trong những tác phẩm thành công nhất của nhà văn Nicholas Sparks. Ngay từ những trang đầu mình đã ấn tượng với lời cùa tác giả rằng đây là cuốn sách mà bạn đọc sẽ cười rồi sẽ khóc. Cũng như bao tác phẩm tình yêu khác, mọi chuyện đã đến rồi đi rất tự nhiên ngay cả nhân vật chính cũng không thể biết được tại sao lại yêu 1 cô gái bình thường như vậy nhưng trước giờ tình cảm đâu có đối tượng mà đó chỉ là cảm giác thôi. Với cái kết buồn của câu chuyện thì mình cảm thấy rằng cuộc đời thật quá đỗi mong manh. Hạnh phúc ngay khi đã có được thì lại không tồn tại được bao lâu. Nên với những ai đang sống thì hãy sống trọn từng giây, từng phút và nắm giữ hạnh phúc vì biết đâu 1 ngày mai ta sẽ không còn nữa. Dù là tác phẩm đầu tay nhưng cũng đã phần nào thể hiện được tài năng của tác giá. Cũng như tên tác phẩm:” Đoạn đường để nhớ” và có lẽ những ai đã đọc qua cũng đều sẽ không quên được mối tình của Landon và Jasmine cả

Thái Bình Phương Trinh

Trong các tác phẩm của Nicholas thì Đoạn đường để nhớ là quyển đã khiến mình phải thổn thức và buồn rất nhiều, đúng như lời cảnh báo của tác giả về quyển này. Tình yêu của Jasmine và Landon trong truyện thật đẹp, lãng mạn và ngọt ngào tưởng chừng như không có thật trên đời. Jasmine – cô gái xinh đẹp nhân hậu – đã khiến Landon có niềm tin vào cuộc sống, vào chúa trời và những điều kì diệu khác. Cái kết buồn của sách làm người đọc phải tiếc nuối, xót xa nhưng khi hồi tưởng lại đoạn đường đã qua có lẽ cả Jasmine và Landon đều cảm thấy không hối tiếc bởi họ đã từng yêu và được yêu, được ở cạnh nhau dù chỉ là ngắn ngủi. Một quyển sách tuyệt vời dù lấy đi nước mắt của người đọc.

Nguyễn Ngọc Phương Thảo

Tôi vốn không ưa thích những tiểu thuyết tình cảm sướt mướt, thật sự. Và chuyện đọc được quyển sách này cũng chỉ là 1 điều tình cờ, một ngày chán chường và quyết định đổi khẩu vị với truyện tình cảm yêu đương. Quyển sách này có bìa đẹp và cái tên thật thu hút. Khi mở ra những trang đầu, nói thật, tôi đã muốn dừng đọc. Chỉ là vì tôi không theo Thiên Chúa Giáo, nên việc một quyển sách nhắc quá nhiều đến Thiên Chúa làm tôi có một chút buồn ngủ và khó hiểu 🙂 Nhưng có điều gì đó khiến tôi tiếp tục đọc và không thể dừng cho đến trang cuối cùng.

Phải nói thật là cốt truyện không mới, một chuyện tình có phần giống drama Hàn Quốc. Nhưng cái cách mà Nicholas Sparks diễn tả câu chuyện tình yêu của Ladon và Jamie khiến nó thu hút hơn. Tôi đã cười và tôi đã khóc, cười vì một chuyện tình đẹp và vô cùng lãng mạn giữa hai người, khóc vì số phận nghiệt ngã, vì những gì đã xảy đến với cô gái Jamie Sullivan ngọt ngào, tốt bụng. Mọi thứ ập đến như một nỗi kinh hoàng, tất nhiên là ở những năm 50, người ta sẽ rất sốc nếu biết bản thân mang bệnh hiểm nghèo. Nhưng với Jamie, cô bé vẫn luôn vui vẻ, tươi cười, yêu thương, bao dung với tất cả mọi người; đích xác như một THIÊN THẦN. Jamie thay đổi suy nghĩ của Landon, khiến cậu bé trưởng thành, tin vào Đức Chúa trời, tin vào điều kì diệu; và hơn thế nữa, khiến cậu nhận ra tình yêu tuyệt vời đến thế nào.

Kết thúc chẳng nói đến Jamie sống hay chết, dù thực tế rõ ràng thì cô bé sẽ phải chết khoảng vào 2 tuần đến 1 tháng sau đó, nhưng, tôi vẫn cố thôi miên mình, suy nghĩ về chuyện Chúa sẽ dùng khả năng kì diệu khiến Jamie khỏe mạnh, sống một cuộc sống tươi đẹp, cứu rỗi thêm nhiều người, nhận được cách đối xử mà cô bé phải được có. Cứ cho là một kết thúc hạnh phúc, với việc Landon của 40 năm sau vẫn đeo chiếc nhẫn cưới trên tay, vẫn yêu Jamie Sullivan, một tình yêu đầu sâu sắc và chưa bao giờ thay đổi.

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button