Văn học trong nước

Cánh Bướm Ma

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Quản Thiên Kim

Download sách Cánh Bướm Ma ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : VĂN HỌC TRONG NƯỚC

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng EPUB                      Download

Định dạng MOBI                      Download

Định dạng PDF                         Download

Bạn không tải được sách ?  Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Đang ngồi học bài, nghe ai hỏi tên mình phía ngoài, Nguyên lật đật mở cửa, vừa lúc thằng Trọng bước vào hành lang.

 

– Ủa, sao kiếm ra chỗ của cô hay vậy?

 

– Tối hôm đó con thấy cô đi vào con hẻm  cụt này mà. Mới đi học về là con chạy ngay vào đây tìm cô. Con hỏi được rồi!

 

Thằng bé liến thoắng. Nguyên mừng rỡ kéo tay nó vào phòng.

 

– Cô biết sao không?

 

Nguyên lắc đầu cười, dĩ nhiên là không biết mới nhờ nó khai thác giùm, còn làm bộ bí mật lắm. Thằng nhóc lém lỉnh cười hồ hởi:

 

– Không phải riêng gì cô đâu, cứ hễ con gái là nó ghét à! Tại vì nó có bà dì ghẻ ác lắm, bả có đứa con gái nhỏ hơn nó. Suốt ngày nó bị dì ghẻ đánh, tại vì bả bênh con gái bả. Nó làm gì cũng bị chửi hết, còn con em nó cứ kiếm chuyện cho dì nó đánh nó. Vậy là nó ghét nó mới bỏ nhà đi. Mà má ruột của nó cũng bỏ nhà đi từ hồi nó còn nhỏ. Nó nói nó ghét con gái ghê lắm.

 

Hèn gì, cái đêm đầu tiên tiếp xúc, thằng Minh nhất định không cho Nguyên hay Thúy đến gần. Đêm ấy, nhóm Nguyên họp xong đã muộn nên mọi người đưa Mai – người địa phương duy nhất trong nhóm về nhà. Nhà Mai ở ngoài phố. Đưa Mai về xong, cả bọn kéo nhau tạt qua khu chợ âm phủ. Tình cờ nhìn thấy hai đứa trẻ bụi đời đang giỡn rượt nhau, Nguyên rủ bạn bè thuyết phục chúng về trung tâm bảo trợ xã hội. Nhóm Nguyên đã đến trung tâm giao lưu một lần. Anh Hoài phụ trách ở đây kể cho nhóm Nguyên nghe những lần đi thực tế, việc thuyết phục trẻ bụi đời chịu vào trung tâm không đơn giản chút nào.

 

– Không phải là công việc của tụi mình, nhưng mà thử một lần xem nghe?

 

Khi hai thằng nhóc thấm mệt, ngồi bệt xuống đất, nhóm Nguyên lại gần bắt chuyện. Một đứa vùng dậy bỏ ra xa. Thằng bé có nét lanh lợi hỏi:

 

– Cô là bạn anh Hoài hả?

 

– Không có, nhưng mà….

 

– Con mới bỏ đi khỏi trung tâm mấy bữa nay nè.

 

Nguyên giật mình. Ra là thế! Nguyên cố gắng nói chuyện thân mật hơn với thằng bé. Nó mồ côi cha mẹ, ở với bà ngoại. Thằng bé đi bụi hơn một năm nay, khi ở Đà Nẵng, lúc Sài Gòn, cuối cùng lên đây và được anh Hoàng đưa vào trung tâm. Chán cuộc sống gò bó ở trung tâm, nó lại trốn ra. Nguyên khéo léo hỏi thằng bé về những ước mơ của nó, cuối cùng cũng thuyết phục được thằng bé quay về trung tâm. Trọng – tên thằng bé – thú nhận đã bán cặp vở. Nguyên hứa sẽ bảo lãnh cho nó vào lại trung tâm.

 

– Con rủ bạn Minh cùng về được không?

 

– Con mới quen nó mấy bữa nay à. Nó lì lắm! Để con hỏi nó thử xem.

 

Dưới ánh đèn, Nguyên có thể nhìn thấy khuôn mặt cau có nặng trịch của thằng Minh. Sương muối bóc từng lớp trên mặt nó. Thằng Minh không chịu về trung tâm. Nó bỏ chạy ra xa, nhìn mọi người với đôi mắt ngờ vực.

 

Quá nửa đêm, Nguyên và các bạn đưa Trọng về sau khi biết không thể nào thuyết phục được thằng Minh. Trọng vui vẻ ôm lấy cánh tay Nguyên quàng lên vai nó như thân thiết từ lâu lắm. Được một đoạn, Nguyên phát hiện thằng Minh đang lầm lũi theo sau. Mọi người đứng lại. Thằng bé lẩn nhanh vào hốc tường. Nó tiếp tục trốn tìm, thậm chí bỏ chạy khi Tường định lại gần. Gần đến phố sinh viên, thằng Minh đột ngột ngồi xuống ôm bụng nhăn nhó. Nó không phản ứng khi Tường và Vinh đến gần. Nguyên kéo Trọng lại phía Minh một cách thận trọng. Thằng Trọng giật tay Nguyên thì thào:

 

– Nó đói đó cô. Hôm nay tụi con chưa ăn gì. Con cũng đói lắm!

 

Nguyên xoa nhẹ lưng thằng Minh khích lệ:

 

– Con ráng đi thêm một chút nữa được không? Sắp tới nhà trọ của cô rồi. Đến đó cô sẽ lấy cho con ăn tạm gói mì tôm, với lại có dầu thoa cho con đỡ lạnh nữa.

 

Lần này thằng Minh chịu cho Tường đi bên cạnh. Đến đầu hẻm nhà trọ, Nguyên nói mọi người chờ rồi chạy vội vào. Chị Ngọc đang ngủ, dặn Nguyên nhớ về sớm.

 

Hai đứa nhỏ xé gói mì ăn ngấu nghiến. Nguyên định xức dầu cho thằng Minh, nó giật lấy đòi tự làm.

 

– Tụi con không lạnh à?

 

– Tụi con mặc mấy lớp lận cô, có bao nhiêu quần áo là mặc hết.

 

– Ôi trời, vậy thì chắc là đứa nào cũng ốm nhách, cô cứ tưởng…

 

Con đường dài hút thưa thớt nhà cửa. Gió từ những vườn rau dưới thung lũng thổi lên lồng lộng, lạnh buốt. Còn hơn hai cây số. Những sinh viên run rẩy. Thằng Trọng vẫn vô tư cười nói.

 

Nguyên bảo lãnh cho hai đứa nhỏ vào trung tâm. Người bảo vệ đưa chúng vào phòng ngủ. Minh hồ hởi leo lên giường nhưng vẫn không thèm trả lời Nguyên. Cô gọi Trọng ra, dặn nó phải chăm sóc, nhắc nhở thằng Minh vì Minh là người mới đến, lại cứng đầu. Trọng gật đầu, nói nó vẫn còn thèm món mì tôm sống.

 

– Mai cô sẽ mang vào cho con.

 

– Mang cho con nữa.

 

Nguyên nhìn vào phòng. Thằng Minh chui tọt vào mùng.

 

– Minh nói hả con?

 

Im lặng. Thằng bé bướng bỉnh không trả lời.

 

Khi Nguyên về nhà trọ, đã hơn 3 giờ sáng. Trưa hôm sau Nguyên vào thăm, thằng Trọng đang ngồi chờ cô ở cổng. Nguyên đưa mì tôm cho nó, dặn chia cho Minh cùng ăn. Như lời hứa, cô đưa thằng bé ra chợ tìm chuộc lại cặp sách. May mắn những thứ đó vẫn còn nguyên vẹn, sạch sẽ.


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button