Review

Thiếu Nữ Đánh Cờ Vây

Thể loại Văn học nước ngoài
Tác giả Sơn Táp
NXB NXB Văn Học
Công ty phát hành Nhã Nam
Số trang 288
Ngày xuất bản 06-2008
Giá bánXem giá bán

Nội dung

Tại một đô thị hẻo lánh vùng Mãn Châu những năm 1930, một thiếu nữ mười sáu tuổi băn khoăn nhiều đến những chuyện riêng tư con gái của mình hơn là những cuộc xung đột thù hận giữa đồng bào mình với quân xâm lược Nhật Bản. Vẫn còn là nữ sinh trung học, nàng đã chọn được người tình đầu tiên của mình, một sinh viên kháng chiến, nhưng càng dấn sâu vào cuộc đời người lớn, nàng càng cảm thấy khinh bỉ nó, và nàng càng mê đắm vào những cuộc cờ vây mà nàng vẫn bày hàng ngày trên quảng trường Thiên Phong, nơi đó, một sỹ quan Nhật cải trang thành kỳ thủ đáng ghờm nhất của nàng. Và cùng với những trận cờ, cuộc đời phong kín của họ dần dần lộ ra, thay đổi, một mối tình không ai nói, với những thế cờ khiến họ xích lại gần hơn số phận dị thường của họ. Sự điềm nhiên của thếu nữ và những quân cờ trên quảng trường cuối cùng không thoát khỏi sự xô đẩy của cuộc chiến. Nàng gặp lại kỳ thủ của mình trong một tình huống oái oăm hơn bất cứ thế cờ nào mà họ từng đối mặt, và chỉ có cái chết mới giúp hai người được an lành với tình yêu của mình giữa cuộc chiến thảm khốc ấy.

Trong “Thiếu nữ đánh cờ vây”, Sơn Táp đã chưng cất những xúc cảm của tuổi hoa niên thành một câu chuyện mê đắm, đẹp một cách khắc khổ, về tình yêu, sự tàn bạo và sự mất đi của tuổi ngây thơ trong trắng.

[taq_review]

Review

Trang Dương

” Thiếu nữ đánh cờ vây ” là một trong những cuốn sách tiêu biểu của Shan Sa . Truyện kể về tình yêu của một người lính Nhật và cô gái Trung Hoa mang một đam mê mãnh liệt vời cờ vây trong thời kì những năm 30 thế kỉ XX khi phát xít Nhật đang chiếm đóng Bắc Kinh.

Ngòi bút của Sơn Táp không chỉ mang đậm săc thái Trung Quốc mà còn hàm chứa những ý nghĩa sâu xa của tiểu thuyết Phương Tây . Ngòi bút này len lỏi sâu vào tâm trí nhân vật , vạch trần từng suy nghĩ và nỗi đau , khiến người đọc hiểu được những xúc cảm của tuổi ngây thơ trong trắng , về tình yêu và sự tàn bạo …

Nguyễn Quỳnh Chi

Chưa bao giờ tôi thấy nhàm chán dù đã đọc đi đọc lại tác phẩm này hàng chục lần. “Thiếu nữ đánh cờ vây” vẫn luôn có sức cuốn hút của mình, vẫn luôn làm tôi ám ảnh, suy nghĩ mãi về mối tình bi kịch của anh lính Nhật và cô gái Mãn Châu. Tình yêu của họ quá đỗi đặc biệt. Họ đọc nhau, hiểu nhau, nhìn thấy nhau, cảm nhận nội tâm của nhau qua những ván cờ im lặng trên quảng trường Thiên Phong. Họ thậm chí không biết tên nhau, không biết xuất thân, hoàn cảnh, những thăng trầm trong cuộc sống của nhau. Tất cả tình cảm, suy nghĩ của họ chỉ giao nhau ở bàn cờ, trong những cuộc đấu trí mà mỗi nước đi đều thể hiện suy tư cùng trái tim họ. Những sai lầm, cay đắng, khắc nghiệt, cố chấp, tổn thương, thất vọng của họ không làm cho họ xấu đi, mà ngược lại, khiến họ trưởng thành hơn, cũng như chân thật hơn. Sau bao nhiêu ván cờ tưởng như bất tận, rốt cuộc họ đã nhận ra tình yêu của mình dành cho đối phương. Chỉ là ngay sau đó, bi kịch cuộc đời họ ập đến. Chiến tranh đã tàn phá tất cả. Bối cảnh chiến tranh đã làm nên một phông nền kì lạ cho tác phẩm, chi phối những tình tiết xảy đến cho nhân vật, giúp hai người từ nghìn trùng xa xôi gặp lại nhau, và cũng chia lìa tình yêu của họ trong cái chết bên nhau. Rốt cuộc, người lính trung thành với Nhật hoàng, trung thành tin tưởng vào cuộc chiến của đất nước mình đã từ bỏ tất cả danh dự và niềm tin, để lựa chọn người con gái mình yêu. Có lẽ không có điều gì khó khăn, cao cả và ám ảnh hơn thế.

Nguyễn Yến

Truyện của Sơn Táp mình mới chỉ đọc có “thiếu nữ đánh cờ vây” thôi. Nhưng phải công nhận là truyện viết hay, nhất là đoạn miêu ta tâm lí cuả người phụ nữ TQ thời bấy giờ. Đọc xong những đoạn như vậy minh thực sự cảm thấy đau, xã hội mình bây giờ liệu còn có những người phải lâm vào tình cảnh như thế hay ko???

Hay có nhều đoạn giúp mình hiểu thêm tình cảnh của người lính, khi chiến tranh nổ ra chỉ có những người dân là khốn đốn.Đặc biệt là lúc đọc phần kết truyện, mình không thể ngừng khóc. Lúc đầu mình nghĩ liệu có nhất thiết phải có một kết cục như thế không? Nhưng có lẽ đây là một kết cục tốt nhất cho cả hai người! Tổ quốc, lòng tự trọng tất cả đều dẹp sang 1 bên chỉ còn lại tình yêu, một tình yêu thuần khiết!

“Tôi ngã xuống người cô gái chơi cờ vây. Mặt em dường như hồng hơn ban nãy. Em mỉm cười. Tôi biết rằng chúng tôi sẽ chơi tiếp ván cờ ở nơi xa kia. Để có thể ngắm nhìn người tôi yêu dấu, tôi đã cố gắng giữ cho mắt mở.”

Trích đoạn

Quảng trường trước toà thị chính đen đặc những người là người. Tay xách làn, tôi lôi Nguyệt Châu theo. Chị tôi cứ càu nhàu nào là bị chen lấn, nào là giá lương thực đắt đỏ, nào là hiếm thịt thú rừng. Lắm lời và cáu kỉnh, chị than phiền về tất cả các thứ chúng tôi mua. Tôi bực mình vì những thứ thở than không dứt, chỉ mong rũ chị đi cho nhanh.

Từ ba năm nay, cuộc đời chị như một dòng sông tuyệt vọng. Tôi tiếc biết bao bà chị ngày xưa với mớ tóc đen huyền tết thành hai đuôi sam và buộc nơ màu đỏ chót. Chị đi đi lại lại, xoay tròn, ngồi xuống đứng lên liên tục. Tiếng cười giòn giã của chị làm cả nhà phát nhức cả đầu.

Nay thì vài sợi tóc uốn lọt qua vành mũ trùm và đung đưa trên gò má tái nhợt của chịTóc mất đi vẻ óng mượt cũng ủ rũ như con người chị.

Tôi lắc tay chị:

– Này, thế chị li dị đi

Chị mở tròn đôi mắt một mí xinh đẹp. Nước mắt ứa ra.

– Em ơi, anh ấy trước đây yêu chị lắm!… Anh ấy thề cả đời chỉ có chị mà thôi!… Chị không tin là anh ấy đã quên lời thề. Nó còn mạnh hơn cả anh ấy… Tối hôm qua, chị đi theo anh ấy… Anh ấy vào rạp hát với một con rởm đời, đồ dàn bà hư hỏng, để cho giai sờ vuốt ngay trong ghế lô…

Tôi chẳng biết nói thế nào. Phong tục mới lên án chế độ đa thê nhưng đàn ông vẫn rất lang chạ, còn phụ nữ nào đã thoát khỏi những nỗi khổ. Cha mẹ chúng tôi là những người tân tiến. Ở cái thời buổi mà phong tục truyền thống và lối sống hiện đại vẫn còn tranh giành ưu thế, ba mẹ đã khuyến khích chị cưới người đàn ông chị yêu. Cuộc hôn nhân vì tình ấy quả là một nỗi bất hạnh lớn.

Người đi đường ngoái cổ nhìn theo chúng tôi. Nguyệt Châu nức nở mà chẳng biết mình lố bịch. May quá có một bác xích lô chạy qua. Tôi gọi ông ta lại, bắt chị lên xe và nhờ đưa bà chị về nhà. Chị tôi quá đau đớn nên để mặc người ta đưa đi.

Tôi tiếp tục mua các thứ mẹ dặn. Sáng chủ nhật nào cũng vậy, nông dân và thợ săn trong vùng đều ra chợ. Họ đi suốt đêm và chờ dưới chân thành cho tới khi cổng thành mở. Tôi mua xong hết các thứ khi mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Sớm nay tuyết tan và mọi người phải lội trong thứ bùn lạnh lép nhép. Tôi đi về phía một quá trà. Trước cửa có một cái lò đã nhóm, tôi ngồi trước quầy và gọi trà hạnh nhân hạt dẻ. Bồi bàn vội vàng phục vụ: ấm trà to đùng vẽ rồng phượng rót tia nước nóng bỏng từ cách xa cả mét vào bát trà của tôi. Sau lưng tôi, có ai đó cất giọng hát:

“Làng tôi nằm trong lũng sông Amua
Bên một rừng thông
Sao tôi quên được vẻ đẹp làng tôi?
Mẹ tôi, các chị em tôi,
Sao tôi bỏ được vào tay quân thù?”

Đám đông như rùng mình. Bài hát bị cấm. Ai hát sẽ bị bỏ tù. Tôi chỉ thấy các ánh mắt ngạc nhiên, nhiều gương mặt tái đi. Cách tôi chừng mươi bước, kẻ can đảm lại hát, và rồi có nhiều giọng khác hoà theo. Càng ngày càng nhiều người cùng đồng thanh và tiếng hát vang lên khắp chợ.

Cảnh sát huýt còi. Có tiếng súng nổ. Liền sau tín hiệu đó, một người nông dân đang chồm hỗm đằng sau giỏ trứng đứng dậy, tay anh ta cầm súng lục. Cách đó một quãng, một người khác lôi súng từ dưới các bó rơm để phân phát cho mọi người. Đàn ông mang vũ khí chạy ngược về phía toà thị chính, vừa chạy vừa xô đẩy người đi đường.. Quán trà bị xô sụp xuống trong tiếng ầm ầm điếc cả tai. Đám đông cuốn tôi đi.

Người thì khóc, người thì kêu, người thì gào thét, Không phân biệt nổi ai đang tiến lên để tấn công quân lính của chính phủ và ai đang lùi lại để chạy trốn. Làn sóng người xô tôi về phía hàng rào toà thị chính nơi súng càng nổ dữ dội hơn. Tôi cố chống cự lại nhưng xung quanh mọi người quá kích động nên chẳng đếm xỉa gì đến tôi. Tôi vấp phải một xác người và ngã xuống. Tay tôi vuốt qua một chiếc áo vét lạnh ngắt và ươn ướt. Một viên cảnh sát đã bị đâm chết giương cặp mắt lồi ra nhìn tôi trừng trừng. Tôi gượng dậy. Một người nông dân đang vung vẩy súng thúc cùi tay vào người làm tôi lại ngã đè xuống cái xác. Tôi thét lên.

Có một thanh niên cúi xuống chìa tay cho tôi nắm.

Anh ta kéo tôi về phía mình. Anh sinh viên có nước da ngăm ngăm mỉm cười với tôi.

– Đi theo tôi, anh bảo.

Anh ta gật đầu ra hiệu cho một sinh viên khác. Anh này nhìn tôi một cách cao ngạo rồi túm lấy tay kia. Cả hai đỡ tôi và rẽ đám đông đi ra.

Trong phố, đánh nhau vẫn còn ác liệt. Hai sinh viên chạy thật nhanh, lôi tôi đi theo. Dường như họ biết trước những đồn cảnh sát bị quân nổi loạn tấn công, họ tránh được những chỗ đánh nhau và cuối cùng dừng lại trước lối vào một khu nhà lớn.

Một người mở cửa. Khu vườn hoang trước mặt anh ta đã lấm tấm điểm hoa xuyên tuyết. Ngôi nhà xây theo kiểu Âu có nhiều vòm bán nguyệt và cửa sổ hình thoi.

– Đây là nhà Kinh, anh sinh viên nước da ngăm ngăm giới thiệu anh bạn. Còn anh là Mẫn.

Mẫn giải thích là chủ nhà, dì của Kinh, đã rời thành phố đến Nam Kinh và Kinh rất vui mừng được nhận chân giữ nhà.

Giọng anh trẻ trung và trầm ấm, giống như giọng của người lúc nãy hát.

– Thế còn em?

Tôi tự giới thiệu và hỏi xem tôi có thể gọi điện được không.

Kinh sốt ruột nói:

– Chắc quân kháng chiến đã cắt đường dây rồi.

Nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt tôi. Mẫn bèn nói sẽ cố thử xem sao.

Trong phòng khách, các bức tường trần trụi còn mang vết cả các bức tranh đã treo trước đây, và sàn nhà bằng gỗ sơn đỏ còn hằn dấu các đồ gỗ đã được mang đi. Trong thư viện, hàng trăm quyển sách vẫn được xếp ngay ngắn trên giá, còn có một đống sách khác vứt ngổn ngang chồng chất dưới đất. Trên các bàn thấp, nhiều chiếc gạt tàn còn đầy đầu mẩu thuốc lá, tách đĩa bẩn, báo chí bị vò nhầu. Dường như một cuộc họp đã diễn ra đêm qua ở đây.

Mẫn mở cửa thông sang buồng ngủ có một chiếc giường ngủ chăn lụa đỏ thêu hoa cúc đại đoá. Anh ta nhấc chiếc máy nghe trên giá nhưng không gọi được.

– Anh sẽ đưa em về khi nào yên yên, anh nói giọng ấm áp. Em ở đây an toàn rồi. Có đói không? Ra giúp anh nấu cái gì đi.

Trong khi Mẫn nấu mì, nhặt rau, thái thịt, Kinh vẫn ngồi trên chiếc ghế kê bên cửa sổ, lắng tai nghe từng tiếng động bên ngoài. Có tiếng súng thỉnh thoảng vọng lại. Mỗi khi súng nổ, trên môi Kinh thoảng nụ cười giễu cợt. Tôi không biết thành phố của tôi rồi sẽ ra sao. Tôi cho rằng những nông dân cải trang này là thành viên của Tổ chức kháng chiến chống quân Nhật. Báo nói rằng quân cướp này đốt phá, cướp bóc, bắt cóc người thành phố và dùng tiền chuộc để mua súng của người Nga. Tôi lo lắng cho cha mẹ, cho Nguyệt Châu chắc đang lạc trong phố trên chiếc xích lô. Tôi hết ngồi lại đứng, đi đi lại lại, lật vài trang sách rồi ngồi phịch xuống trên một chiếc ghế khác trước mặt Kinh.

Tôi cũng lắng nghe từng tiếng động như anh ta.

Chỉ có Mẫn có vẻ bình tĩnh, anh huýt sáo một điệu ôpêra.

Chiếc nồi toả mùi thơm phức. Rồi Mẫn bưng cho tôi một bát mì to ịch nấu với thịt bò và rau cải muối. Anh chìa cho tôi một đôi đũa.

Lúc đó tôi mới nhớ ra là mọi người ở nhà đang chờ để mừng sinh nhật lần thứ mười sáu của tôi.

***

Ở Cáp Nhĩ Tân, nắng như xói vào mắt.

Mùa xuân, trong tiếng gầm trầm trầm liên miên, hàng ngàn vạn tảng băng đâm vào nhau, nhấp nhô và biến mất trong bọt sóng sông Amua.

Một tay lái buôn giầu cóvừa cho dựng trong trung tâm thành phố một gian hàng xổ số. Trên một cái sàn gỗ cao, kết quả xổ số đang được xứng lên. Bên những người giầu bận đồ lông thú, có những kẻ ăn mày không đủ vải che thân đang run rẩy. Ăn trộm, lưu manh, lính, sinh viên, tư sản, đĩ điếm, cả thành phố đều tới đây và sốt ruột chờ đợi. Đột nhiên, thông baó được điểm bằng tiếng than khóc và tiếng reo mừng của đám đông. Những cuộc xô xát bắt đầu. Chồng đánh vợ vì đã thay đổi số cược, những kẻ vừa đặt cửa đồng xu cuối cùng doạ sẽ tự vẫn. Cũng có cả những kẻ thắng xổ số nhưng lại không tìm thấy vé đâu.

Chưa bao giờ tôi thấy có nơi nào mà kẻ giầu lại nghi ngại sự giầu sang của mình đến thế còn kẻ nghèo lại tuyệt vọng đấu tranh chống lại cảnh khốn cùng. Sự bê trệ của đám dân này khiến tôi càng tin chắc rằng đế quốc Trung Hoa đang chìm đi trong hỗn loạn, không thể nào lật ngược được xu thế này. Nền văn minh lâu đời này đã co lại dưới triều đại Mãn Châu, chối bỏ sự mở cửa, khoa học và hiện đại. Ngày hôm nay, nó đã trở thành miếng mồi ngon cuả các cường quốc Châu Âu, nó đang sống sót bằng cách nhường dần đất đai và tự chủ của mình. Chỉ có người Nhật chúng tôi, thừa kế được một nền văn minh Trung Hoa thuần khiết, không pha trộn, mới có thể giải phóng cho họ khỏi ác đô hộ Châu Âu. Chúng tôi đem lại cho dân họ hoà bình và lòng tự trọng.

Chúng tôi là cứu tinh của họ.

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button