Review

Hẳn Là Yêu

Thể loại Văn học nước ngoài
Tác giả Rachel Gibson
NXB NXB Thời Đại
Công ty phát hành Chibooks
Số trang 392
Ngày xuất bản 06-2011
Giá bánXem giá bán

Giới thiệu sách

Điều không may xảy đến với cảnh sát chìm Joe Shanahan xảy ra vào một buổi sáng khi anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô nàng khả nghi cực kỳ quyến rũ Gabrielle Breedlove. Cô đã thổi bay vỏ bọc của anh – hạ gục anh với một bình xịt tóc – và giờ nhiệm vụ mới của anh là giả vờ làm bạn trai của cô. Nhưng trải qua càng nhiều thời gian với vẻ đẹp hoàn toàn không thễ cưỡng lại được của cô đã gây nên những rắc rối không thể ngờ. Ngoài ra, để khiến cho mọi việc ngày càng rối rắm hơn, các chị gái thích mai mối của anh lại lựa chọn mua đồ sứ làm quà cưới cho anh.

Vẻ ngoài ủ ê và cơ bắp căng cứng bên dưới lớp áo phông của Joe nhìn thật thuận mắt, nhưng làm thế nào Gabrielle lại có thể bị thu hút bởi anh chàng thám tử với vẻ mặt khinh khỉnh, người kiên quyết tìm kiếm các bằng chứng để bắt giữ cô cơ chứ? Song, anh ta vẫn xâm nhập vào các giấc mơ của cô và khi họ chia sẻ những trải nghiệm tuyệt vời bên nhau, Gabrielle biết đó hẳn là yêu.

[taq_review]

Trích dẫn

Gabrielle ngạc nhiên trước điệu bộ ăn uống của anh. Ngạc nhiên khi anh không nhai nhồm nhoàm, gãi người, hay ợ như một thằng nhóc vênh váo với sáu chai bia Old Milwaukee. Anh thực sự đã đặt khăn ăn lên lòng và đang tiêu khiển cho cô bằng những câu chuyện kỳ quặc về chú vẹt tên Sam của anh. Nếu cô mà không khôn ngoan, có khi cô đã nghĩ anh đang cố quyến rũ cô hoặc có lẽ anh có một linh hồn đứng đắn vùi sâu đâu đó trong cơ thể rắn chắc kia.

“Sam có vấn đề về trọng lượng,” anh bảo cô giữa những lần ăn thịt bê. “Nó yêu pizza và bim bim Cheetos.”

“Anh cho con chim của anh ăn pizza và Cheetos á?”

Không còn nhiều nữa. Tôi đã phải làm cho nó cái máy tập thể hình. Giờ thì tôi bắt nó tập luyện khi tôi tập.”

Gabirelle không biết có nên tin anh hay không. “Sao anh làm cho con chim tập luyện được? Nó không bay đi luôn ạ?”

“Tôi lừa nó nghĩ rằng nó đang được chơi vui.” Joe bẻ một mẩu bánh mỳ và ăn. “Tôi đặt cái máy tập cạnh máy tập tạ của tôi,” anh tiếp tục sau khi đã nuốt xuống. “Và miễn là tôi còn ở trong phòng với nó, nó sẽ trèo lên các bậc thang và dây xích của nó.”

Gabrielle cắn một miếng bánh mỳ của chính cô và quan sát anh qua đầu ngọn nến sáp ong. Luồng ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ phòng ăn tràn qua các tấm màn mỏng, tắm căn phòng và cả Thám tử Joe Shanahan trong thứ ánh sáng dịu dàng. Những đường nét mạnh mẽ, nam tính của anh có vẻ thoải mái và dịu nhẹ. Gabrielle đoán đó hẳn là trò lừa đảo của ánh sáng, bởi vì dù hiện thời anh có quyến rũ, từ những kinh nghiệm gần đây cô biết rằng chẳng có gì dịu nhẹ ở người đàn ông ngồi đối diện với cô này cả. Chẳng có gì dịu dàng, nhưng cô cho là một người đàn ông yêu chú chim của anh ta không thể hoàn toàn thiếu vắng những phẩm chất bù lại. “Anh có Sam bao lâu rồi?”

“Đến giờ thì chưa đến một năm, nhưng cứ như là tôi lúc nào cũng có nó vậy. Debby đã mua nó cho tôi.”

“Anh có chị em à?”

“Tôi có bốn.”

“Wow.” Khi lớn lên, Gabrielle luôn mong muốn có một ông anh bà chị hoặc một đứa em. “Anh là người lớn nhất à?”

“Trẻ nhất.”

“Nhóc út,” cô nói, mặc dù cô không thể tưởng tượng ra Joe là bất kỳ cái gì ngoại trừ một người đàn ông đã trưởng thành. Anh có quá nhiều hoóc môn nam tính để cô nghĩ về anh như một cậu bé xinh xắn với đôi má bóng hồng.

“Tôi cá là lớn lên với bốn người chị gái rất vui.”

“Phần lớn là địa ngục.” Anh cuộn một miếng mỳ Ý vào đĩa của mình.

“Vì sao?”

Anh đẩy chỗ mỳ vào miệng và quan sát cô khi nhai. Trông anh không có vẻ như anh sẽ trả lời, nhưng rồi anh nuốt xuống và thú nhận, ”Họ đã bắt tôi mặc quần áo của họ và giả vờ là em gái thứ năm.”

Cô cố không cười, nhưng môi cô run run.

”Chẳng vui đâu. Họ thậm chí còn không để tôi giả vờ làm chó. Tanya luôn được là chó.”

Lần này cô có cười và thậm chí còn nghĩ đến việc vươn tay ra vỗ về tay anh và bảo anh rằng anh sẽ ổn thôi, nhưng cô không làm thế. “Nghe như thể anh có một con chim nhân ngày sinh nhật.”

”Debby đã cho tôi Sam khi tôi nằm dưỡng thương ở nhà một khoảng thời gian. Chị ấy nghĩ chú chim sẽ bầu bạn với tôi cho đến khi tôi đi lại được và sẽ đỡ phiền hơn một chú cún con.” Giờ thì anh mỉm cười. ”Chị ấy đã sai về điều đó.””Sao anh phải nằm dưỡng thương ở nhà?”

Nụ cười của anh rũ xuống, và anh nhún đôi bờ vai rộng. ”Tôi bị bắn trong một vụ án thuốc phiện mà đã sai lầm ngay từ lúc bắt đầu.”

”Anh đã bị bắn ư?” Gabrielle cảm thấy hai hàng lông mày của cô rướn lên tận trán. ”Ở đâu thế?”

”Ở đùi phải của tôi,” anh nói và đột ngột đổi chủ đề. ”Tôi đã gặp bạn của cô khi tôi gõ cửa nhà cô lúc trước đấy.”
Gabrielle sẽ rất thích được biết chi tiết về cú bắn đó, nhưng anh rõ ràng là muốn bỏ rơi chủ đề này. “Francis à?”

”Cô ấy không cho tôi tên, nhưng cô ấy có nói là cô đã kể với cô ấy rằng tôi là bạn trai cô. Cô còn nói gì với cô ấy nữa?” anh hỏi trước khi nhét miếng mì Ý cuối cùng vào miệng.

”Thế thôi,” Gabrielle nói lập lờ khi cô với tay lấy cốc trà lạnh của mình. ”Cô ấy đã biết tôi nghĩ rằng có một tay rình mò đang theo đuổi tôi, nên hôm nay cô ấy đã hỏi tôi về chuyện đó. Tôi bảo cô ấy giờ chúng ta đang hẹn hò.”
Anh từ tốn nuốt xuống, và ánh mắt anh nghiên cứu cô qua khoảng cách không đáng kể chia cách họ. ”Cô bảo với cô ấy là cô đang hẹn hò với kẻ cô đã nghĩ là đang rình mò cô?”

Gabrielle uống một ngụm và gật đầu. “Ừ đấy.”

”Và cô ấy không nghĩ chuyện đó quái gở sao?”

Gabrielle lắc đầu và đặt cốc trà xuống. ”Francis có rắc rối với các mối quan hệ. Cô ấy biết rằng thi thoảng một người phụ nữ phải chớp lấy cơ hội. Và được một người đàn ông theo đuổi có thể rất lãng mạn.”

”Kể cả một tên rình mò nữa sao?”

“Ừ thì, trong đời anh phải hôn vài con cóc ghẻ chứ.”

”Cô đã hôn rất nhiều con cóc ghẻ đấy à?”

Cô đâm nĩa vào món salad và cố tình chĩa thẳng sự chú ý của cô vào môi anh. ”Chỉ một thôi,” cô nói và nhét miếng rau diếp vào trong miệng.

Anh với tay lấy cốc của mình, và tràng cười trầm thấp của anh lấp đầy căn phòng. Họ đều biết cô không đáp lại anh như thể anh là một con cóc ghẻ. ”Ngoài việc hôn cóc ghẻ, hãy nói thêm cho tôi biết về bản thân cô đi.” Một giọt chất lỏng trượt khỏi cốc, rồi nhỏ xuống áo phông của anh, tạo nên một hình tròn nhỏ xíu ướt nước trên ngực phải của anh.

Bạn đọc cảm nhận

Trần Thị Hải Vân

Đây là một trong những câu chuyện của Rachel Gibson mà mình thích nhất, nhân vật chính rất dễ thương, cách Joe bối rối khi Gabrielle òa vào đời anh thật là đáng yêu hết sức còn Gabrielle cô không bao giờ hết gây bất ngờ cho Joe lẫn độc giả, cô mời anh ở lại ăn cơm và cuối cùng anh phải nấu nướng toàn bộ, cô vẽ tranh khỏa thân của anh với cả những chi tiết nhạy cảm và khi bị phát hiện không hề tỏ ra xấu hổ về chuyện đó. Các nhân vật phụ như gia đình của Joe cũng ấn tượng và dễ thương.

TRAN TRANG

Tác phẩm này của Rachel Gibson – Hẳn là yêu mang một màu sắc mới, có phần tinh nghịch và hài hước hơn những tác phẩm trước đây của bà. Joe Shanahan và Gabrielle Breedlove – hai con người trái ngược nhau hoàn toàn về tính cách – anh phóng túng, cô thanh cao, về sở thích – cô tin vào nhân quả, anh không hề, về hoàn cảnh – cô là nghi phạm, anh là cảnh sát… Cứ thế, vậy mà họ bị hút vào nhau, trước là vì bắt buộc, sau là vì đam mê. Tình yêu nở hoa giữa hai người họ. Vậy mà chỉ mình cô cảm nhận được. Rồi sóng gió đến. Cả hai cùng phải đấu tranh để giành lại tình yêu đích thực của đời mình.

Điều tôi thích nhất ở cuốn tiểu thuyết này là cái cách cô đấu tranh để vươn lên, cái cách anh đấu tranh tư tưởng để chứng minh tình yêu anh dành cho cô. Họ – những người trưởng thành về cơ thể, về nhân cách nhưng chưa trưởng thành trong tình yêu chút nào. Người đọc sẽ được hòa mình vào những trang sách, biến thành Garielle hay Joe, cùng họ đi hết khoảng thời gian quan trọng nhất đời họ, đi qua những khó khăn, vươn lên những chướng ngại để cuối cùng được đến với cái đích xứng đáng với bao công sức đã bỏ ra.

Một câu chuyện đáng để đọc. Đọc để được thả hồn, thoát ra cái thế giới hiện tại khắc nghiệt để hòa mình, để quyện lại với tâm hồn nhân vật và hạnh phúc với những con chữ.

Một tác phẩm được gầy dựng nên bởi ngòi bút tinh sảo của Rachel Gibson

Quinn

Cuốn sách hài hước nhất của R.Gibson, tôi bị ấn tượng hẳn với “Hẳn Là Yêu” ngay từ cái bìa sách đơn giản nhưng rất dễ thương và khi đọc nội dung tác phẩm tôi lại càng bị cuốn hút nhiều hơn. Joe & Gabriel gặp nhau trong hoàn cảnh hết sức trớ trêu khi cô là nghi phạm còn anh lại là cảnh sát chìm đang mang nhiệm vụ theo dõi cô nhưng có lẽ đây chính là duyên số của họ, từ những tình huống dở khóc dở cười khi cô dùng bình xịt tóc để tấn công anh cho đến buộc phải chấp nhận anh làm bạn trai giả của mình đã khiến câu chuyện trở nên vô cùng vui nhộn nhưng cũng rất tinh tế và lãng mạn. Đôi lúc cả hai cũng rất vụng về trong tình yêu bởi họ cứ chối bỏ cảm xúc của trái tim mình chỉ vì sợ phải đối mặt với nó nhưng định mệnh là định mệnh, Joe & Gabriel chỉ thật sự hạnh phúc khi được ở bên nhau, họ đã nhận ra được điều đó, đã chiến thắng những trở ngại, khó khăn của chính mình để tìm về bên nhau.

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button