Văn học trong nước

Lời nguyền hai trăm năm

loi nguyen hai tram nam sach ebook1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Khôi Vũ

Download sách Lời nguyền hai trăm năm ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục :  SÁCH VĂN HỌC TRONG NƯỚC

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng PDF                   Download

Định dạng MOBI                 Download

Định dạng EPUB                Download

Bạn không tải được sách ?  Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Hai Thìn trở về làng biển Cát. Điều ấy ai cũng nghĩ sẽ phải xảy ra. Vậy mà khi nó xảy ra thì mọi người lại hoài nghi chưa ai tin ngay đó là sự thật. Tận đến lúc Hai Thìn tuyên bố:

– Tôi trở lại sống chết với bà con sống chết với Biển cả.

Người ta mới vui mừng truyền tai nhau cái tin vua biển lại về với biển.

Trông Hai Thìn không khác xưa là bao. Vẫn vóc người cao lớn nước da người miệt biển màu bánh mật vững chãi mà kiêu bạc. Cái áo montagut anh mặc hôm đó màu mỡ gà vẻ phong trần rất hợp với hoàn cảnh của anh một người phiêu bạt trở về.

Gió biển ào vào từ ngoài khơi hỏi anh:

– Vua biển có khoẻ không?

Anh trả lời theo cách của mình:

– Vẫn chưa ai vật ta chết nổi!

Gió biển quấn quít:

– Ở lại đây đừng đi đâu nữa nghe chưa?

Anh gật đầu:

– Phải! Ta ở lại đây chẳng đi đâu nữa. Rồi ta sẽ thu xếp đưa cả vợ con ta về đây ở!

Gió biển dâng anh vị mặn của muối:

– Hãy nếm đi vua biển! Cho da thịt hồng hào săn chắc lại!

Anh cảm ơn theo cách của mình:

– Nói với Biển cả dùm ta: ta là một hạt muối của Biển cả!

Khá lâu sau gió biển mới chịu từ giã anh. Nó đến chuyện trò với rừng phi lao rì rào rì rào… Những cây phi lao nghiêng người vào bờ nhìn cho rõ hơn vua biển sau một năm xa cách…

Lũ trẻ con xúm quanh Hai Thìn đều là đệ tử của ông già Bảy nhao nhao hỏi:

– Con gì vậy chú Hai?

– Con chim đại bàng chú Hai bắt trong rừng phải hôn?

– Hay là chú Hai mua của ông bán thuốc dạo? Bao nhiêu tiền vậy?

Hai Thìn quay cổ nhìn con ó lửa đậu trên vai mình. Con ó bấu những cái móng đã tầy của nó lên vai áo anh vì sợ gió biển thổi nó ngã nhào xuống cát. Nó hỏi anh:

– Đây là đâu? Những người kia là ai?

Anh đáp:

– Đây là làng biển Cát quê hương ta. Còn những người kia người lớn là bạn bè ta trẻ nhỏ là cháu con ta.

Ó lo ngại:

– Tôi không quen với lũ gió có vị mặn. Hay là cho tôi trở lại với rừng đi?

Anh an ủi nó:

– Không sao đâu! Rồi mi sẽ quen với tất cả. Giống như mi đã quen ta vậy!

Hai Thìn trả lời lũ trẻ nhỏ:

– Đây là con ó lửa mà chú Hai bắt ở rừng kinh tế mới!

Lũ trẻ lại nhao nhao lên tranh nhau hỏi:

– Cái mỏ nó quắp xuống coi dữ quá. Nó có cắn mình không hả chú Hai?

– Không! Nó hiền lắm. Chú Hai dạy nó rồi.

– Nó ăn gì?

– Ăn thịt ăn cá …

– Cá ở làng mình thiếu chi cho nó ăn mệt nghỉ phải hôn chú Hai?

– Ừa!

– Sao nó không bay?

– Chú Hai cắt cánh nó rồi không thấy sao?

– Sao không nghe nó hót?

– Nó không biết hót!

– Vậy chú Hai nuôi nó làm chi?

Tới câu hỏi này thì Hai Thìn bí không biết trả lời sao cho lũ trẻ hiểu được theo tầm suy nghĩ của chúng. Anh cười. Đó cũng là một cách trả lời.

Từ xa trên con đường cát lún một người trạc ngoài bốn mươi vai đeo súng các-bin đang đi về phiá đám đông vây quanh Hai Thìn. Ông già Bảy nói với anh:

– Năm Mộc! Mày còn nhớ nó không Hai Thìn?

– Nhớ! Làm sao tôi có thể quên ông ta được! Lóng rày ổng ra sao?

– Làm xã đội phó! Hống hách lắm!

Năm Mộc quát đuổi lũ trẻ:

– Tụi con nít ranh! Cút khuất mắt tao coi!

Lũ trẻ co cẳng chạy. Một phần vì sợ phần khác do chúng chẳng thích gần con người vừa quát tháo chúng như muốn lánh xa một cái gì đáng ghét lắm!

Hai Thìn nhìn quanh những người lớn đứng gần đó. Anh thấy ai cũng có vẻ lo lắng cho mình. Anh đưa tay vuốt vuốt bộ lông con ó lửa ngầm theo dõi Năm Mộc. Khi ông ta tới gần anh lên tiếng trước:

– Chào ông Năm! Ông Năm mạnh giỏi?

Năm Mộc gật cái đầu hói xuống rồi khựng lại. Giống như cử động của một người đang cúi đầu trong phim quay chậm thời xưa bỗng phim dừng lại. Năm Mộc không ngạc nhiên mà chính là ông ta làm ra vẻ ngạc nhiên:

– À! Hai Thìn! Mày vẫn còn nhớ Năm Mộc này à?

– Sao quên được ông Năm! Chúng ta đã từng cùng sống với nhau bao năm trong cái làng biển Cát này. Chúng ta cũng từng có lúc đối xử với nhau như kẻ thù…

– … với nhau như kẻ thù! – Năm Mộc nói liệu – Bậy quá! Hai Thìn! Mày trốn kinh tế mới về đây phải không?

Hai Thìn cười mỉm:

– Ông Năm làm như cái làng biển Cát này là thành thị vậy!

– … là thành thị vậy! – Năm Mộc vẫn không kềm được câu nói liệu nhưng ông ta cũng không quên phản ứng của người bị chọc tức. Ông ta lấy súng ra khỏi vai lên đạn đánh rốp giọng hầm hừ – Nè! Hai Thìn! Năm Mộc này không có giỡn đâu! Xã đội phó hỏi mày: Mày về đây có mưu toan gì hả? Hả?

Hai Thìn chưa hết cười:

– Ông Năm ơi! Bà con làng xóm với nhau ông tính giết tôi sao? Có muốn thử súng ông cứ bắn chỉ thiên một phát là xong. Cớ chi tính nhắm vô tôi!

Năm Mộc giận trào hông. Ông ta bậm môi ấn mũi súng vào bụng Hai Thìn. Hai Thìn gạt mũi súng ra bằng một cử chỉ phản xạ. Súng bị cướp cò. Một tiếng nổ vang. Viên bạn bay vèo không biết trúng nơi đâu. Đám đông hoảng hốt la ơi ới xô đẩy nhau trên con đường cát lún.

Ông già Bảy ôm lấy Năm Mộc:

– Vuốt giận đi Năm! Qua can thằng Năm mày mà!

Hai Thìn không khỏi suy nghĩ về cái thói đùa dai của mình nhưng vẫn không chừa được:

– Có chi đâu ông Bảy! Ông Năm đùa một chút cho vui thôi mà…

– … đùa một chút cho vui thôi mà! – Năm Mộc thở hào hển trong khi thốt ra câu nói liệu – Nè Hai Thìn mày đừng có chọc tức tao…


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button