Chuyên ngành

Gian Truân Chỉ Là Thử Thách

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Hồ Văn Trung

Download sách Gian Truân Chỉ Là Thử Thách ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : CHÍNH TRỊ – PHÁP LÝ

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Download ebook                      

File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

LỜI NHÀ XUẤT BẢN

“Không ai có một cuộc đời hoàn hảo, không ai có thể chọn nơi mình sinh ra, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể quyết định cuộc đời mình. Đừng bao giờ nản chí, đừng bao giờ buông xuôi, đừng bao giờ tuyệt vọng. Đừng bao giờ ngừng cố gắng và hy vọng, vì chắc chắn thành công sẽ đến với những ai biết tạo ra cơ hội cho chính mình.” – Hồ Văn Trung đã viết những dòng tâm huyết ấy trong cuốn sách Gian truân chỉ là thử thách – Từ chăn trâu đến chủ tịch tập đoàn của ông.

Cuốn sách có ích cho nhiều người, nhất là đối với thế hệ trẻ muốn giữ gìn, nuôi dưỡng, vun đắp ước vọng vượt khó, vượt khổ để vươn tới thành công vì bản thân, gia đình và phụng sự xã hội.

Xin trân trọng giới thiệu cuốn sách cùng bạn đọc.

Huế, tháng 9-2013

NHÀ XUẤT BẢN THUẬN HÓA

“Một cuốn sách của SỰ THẬT. Một đứa trẻ Việt Nam, trong chiến tranh khốc liệt, trong đói khổ tối tăm, từ bùn lầy của một làng quê nghèo khó, bằng NGHỊ LỰC phi thường và sự HỌC HỎI không ngừng, đạt được những ước mơ, tiến đến đỉnh cao – chủ tịch một tập đoàn kinh doanh tầm cỡ TOÀN CẦU.

Đem đến những cảm xúc tích cực, cùng những bài học sống động, cuốn sách đáng để các bạn trẻ Việt Nam tìm đọc và học tập.”

Cựu Giáo sư Lê Đào Duyến (Mỹ)

“Đây là câu chuyện của một cậu học trò nghèo đến tận cùng của xã hội, bằng những nỗ lực không tưởng đã làm nên điều kỳ diệu. Trong câu chuyện ấy, có thể bạn sẽ bắt gặp chính mình hay phải bật khóc trong khoảnh khắc nào đó. Nhưng vượt lên trên hết, đây là câu chuyện có thật về niềm tin, về sự phấn đấu không ngừng hướng tới cuộc sống tươi đẹp hơn. Và điều quan trọng nhất là đừng bao giờ đầu hàng số phận. Một điều chắc chắn nữa mà tác giả muốn gửi gắm chính là: Tôi có thể, và bạn cũng vậy!

Chỉ cần có niềm tin và sự cố gắng không ngừng nghỉ, chắc chắn có ngày hoa sẽ nở trên mảnh đất cằn khô.”

Trương Yến Nhi – sinh viên Trường Đại học Khoa học xã hội và Nhân văn (ĐHQG – TP.HCM)

Chương 1

TUỔI ẤU THƠ NGHÈO KHÓ

Với tôi, mỗi đứa trẻ hiện diện trong cuộc đời đều là một phép mầu của tạo hóa. Nhưng đôi lúc phép mầu ấy lại không như ý muốn. Có những đứa trẻ sinh ra trong niềm vui khôn xiết và vòng tay yêu thương của mọi người, cũng có những sinh linh vừa ra đời đã bất hạnh, gặp sự ghẻ lạnh của những người xung quanh. Với riêng bản thân tôi, có lẽ đó vừa là niềm vui mà cũng vừa là nỗi đau với gia đình. Không phải tôi không được chào đón mà ngược lại, tôi được ấp ủ trong vòng tay thương yêu của bà nội và mẹ – nhưng trong một hoàn cảnh thật éo le và bất hạnh: Ngày tôi cất tiếng khóc chào đời cũng là ngày ba tôi vĩnh viễn không còn trên cuộc đời này nữa. Vì vậy, ngày sinh nhật của tôi cũng là ngày giỗ của ba.

Nhà tôi nghèo lắm. Hôm sanh tôi, mẹ nằm trong căn lều nhỏ cạnh bụi chuối, được mụ Chồn ở gần nhà đỡ đẻ cho. Đó là một ngày của năm Tân Mão (1951) – cái ngày mà có lẽ đến hết cuộc đời bà nội và mẹ không thể nào quên được. Một ngày như định mệnh đã sắp đặt, một sinh linh nhỏ bé ra đời và một cuộc đời phải đặt dấu

chấm hết. Có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau mất con, mất chồng? Có niềm vui nào lớn hơn niềm vui được ôm vào lòng đứa cháu, đứa con của mình? Ba tôi mất vào buổi sáng thì buổi chiều tôi cất tiếng khóc chào đời. Cũng bởi nỗi đau quá lớn nên sự có mặt của tôi là niềm vui vô vàn, là nguồn an ủi làm vơi bớt nỗi buồn mất con, mất chồng của nội và mẹ.

Ba tôi mất rồi lại có thêm tôi ra đời, gánh nặng đè lên vai hai người phụ nữ. Nhà tôi đã nghèo nay lại neo đơn, thiếu đi người đàn ông làm chỗ dựa. Cũng chính vì thế, tôi lớn lên trong môi trường nghèo khổ và thiếu ăn. Nhưng tôi chưa bao giờ oán trách số phận, tôi luôn tự hào về tuổi thơ và những ngày tháng gian khó ấy, bởi chính nó đã nuôi nấng, hun đúc và cho tôi trưởng thành với nhiều trải nghiệm mà ít người may mắn có được.

Vào giai đoạn ấy, nghèo khổ là mẫu số chung của rất nhiều người, nhưng trong cảnh nghèo đến mức không có cơm ăn, thiếu áo mặc, thiếu chăn đắp và đặc biệt là đất nước đang có chiến tranh mà vẫn kiên trì cắp sách đến trường, học hành tới nơi tới chốn thì thật là hiếm có. Chính vì những lý do đó mà tôi mạnh dạn chia sẻ đến bạn đọc quãng đời mình đã đi qua với hy vọng có thể truyền cảm hứng để bạn đọc chinh phục những khát vọng của riêng mình và đừng bao giờ đầu hàng số phận.

1

Mẹ tôi, chị tôi

Mẹ tôi cũng như bao người phụ nữ Việt Nam khác nhưng trong lòng tôi, đó mãi là người phụ nữ vĩ đại nhất.

Dù cuộc đời mẹ gặp bao nhiêu khó khăn, đau đớn có lúc tưởng như gục ngã nhưng mẹ chưa bao giờ đầu hàng. Mẹ đã hy sinh rất nhiều vì chị em tôi. Vì muốn các con có chữ nghĩa bằng bạn bằng bè, có cuộc sống tốt đẹp hơn, mẹ không bao giờ nề hà việc gì, từ dãi nắng dầm sương ngoài đồng ruộng đến làm thuê, ở đợ cho người ta.

Ông ngoại mất sớm, bà ngoại bỏ đi biệt tăm, mẹ côi cút giữa dòng đời từ tuổi ấu thơ. Không có anh chị em ruột thịt, mẹ phải nương nhờ nhà người anh chú bác mà tôi thường gọi là cậu Thạch, Mẹ con tôi mãi mãi nhớ ơn và luôn xem cậu Thạch là người thân ruột thịt đã cưu mang mẹ tôi lúc còn nhỏ. Nhà cậu lúc bấy giờ ở làng Triều Sơn Trung, hay còn gọi là làng Bàu Đôn, xã Hương Cần, huyện Hương Trà, tỉnh Thừa Thiên.

Tuổi thơ của mẹ không có những ngày cắp sách đến trường như bạn bè, vậy nên cả đời mẹ chưa bao giờ biết cái chữ tròn méo thế nào, đọc ra sao, ghép lại bằng cách nào. Tuổi thơ của mẹ lấp đầy bằng những tháng ngày trên ruộng đồng với những công việc đồng áng, ngày ngày chăn trâu, cắt cỏ, hái rau. Mỗi ngày của mẹ trôi qua không nhiều những trò vui tuổi thơ; nó hằn sâu từng giọt mồ hôi và có lúc cả nước mắt của một đứa trẻ đã sớm phải bươn chải trong cuộc đời mà không một vòng tay âu yếm, dịu dàng an ủi của đấng sinh thành.

18 tuổi, mẹ lập gia đình, chuyển về sống với ba ở xóm Rào, làng La Khê, xã Hương Vinh, huyện Hương Trà, tỉnh Thừa Thiên, cách làng của mẹ một cánh đồng. Sở dĩ xóm có tên Rào là vì ở gần sông (ở Huế, những con sông nhỏ thường được gọi là “rào” hoặc “hói”). Những tưởng hôn nhân là trang mới tươi vui cho đời mẹ, chẳng dè số phận mãi trêu ngươi. Yên bề gia thất chưa được bao lâu, mẹ nhận hung tin ba mất vì bệnh lao trong thời gian đi theo Việt Minh. Bầu trời như đổ sụp. Thêm lần nữa, mẹ bơ vơ giữa cuộc đời, tay bồng con trai còn đỏ hỏn, tay dắt con gái vừa lên 5.

Mẹ ở vậy nuôi chị em tôi từ đó cho đến bây giờ. Nay ở tuổi gần 90, bao vất vả, đắng cay, cơ cực trong đời dường như mẹ đã nếm đủ. Tâm trí tôi vẫn khắc sâu những tháng ngày mẹ lam lũ nuôi con, chịu bao nhiêu tủi khổ mà chưa từng có một lời kêu ca hay xem con cái như nơi trút bỏ những gánh nặng trong lòng.

Trước gian khó, mẹ bình thản đối diện, bình thản bước qua, và bình thản, dịu dàng trong từng vòng tay với chị em tôi. Chính điều đó đã ấp ủ tôi trong những năm tháng tuổi thơ nghèo khổ, khiến tôi không cảm thấy thiệt thòi dù mồ côi cha ngay từ lúc lọt lòng. Tôi luôn tự hào khi nhắc đến mẹ. Con xin vinh danh mẹ! Cảm ơn mẹ đã cho con cuộc đời này!

Ngoài mẹ, tôi còn một người thân nữa không thể không nhắc đến, đó là người chị hơn tôi 5 tuổi. Nhà chỉ có hai chị em, lại mất cha, nên chị rất thương tôi. Thuở nhỏ, chị cũng được đến trường nhưng khi gia đình quá khốn khó, chị đành dừng đường học để học nghề may, phụ mẹ trang trải cuộc sống và lo cho tôi ăn học đàng hoàng.

Tuổi mới lớn, chị đã có những nét ưa nhìn, được nhiều người yêu mến. 18 tuổi, chị kết hôn với một sĩ quan trong quân đội miền Nam và sống khá sung túc tại Tam Kỳ, Quảng Tín (nay là tỉnh Quảng Nam). Song hạnh phúc ngắn chẳng tày gang và “hồng nhan bạc phận”, những gian truân đời mẹ như lặp lại ở đời chị: một ngày tết Mậu Thân, anh rể tôi tử nạn, để lại vợ hiền, con thơ.

Về sau, chị tôi đi bước nữa với một người cùng quê. Nhờ sự quan tâm và trợ giúp của tôi, sáu đứa con của chị đều được học tập đến nơi đến chốn và hiện có cuộc sống ổn định, thậm chí có người khá giả. Vợ chồng chị tôi giờ đây đang an hưởng tuổi già tại Huế.

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button