Chuyện Dài Bất Tận
Thể loại | Văn học nước ngoài |
Tác giả | Michael Ende |
NXB | NXB Hội Nhà Văn |
Công ty phát hành | Nhã Nam |
Số trang | 444 |
Ngày xuất bản | 02-2014 |
Giá bán | Xem giá bán |
Giới thiệu sách
“Nguyệt Nhi ơi, tôi tới đây!” Khi thằng Bastian béo xấu chân vòng kiềng hét lên như thế trong giàn giụa nước mắt để mà cứu lấy Nữ-thiếu-hoàng, bà hoàng của Vương quốc Tưởng tượng đang lâm nguy trong cuốn sách nó đang đọc, thằng bé không ngờ rằng một cơn bão ghê gớm đã cuốn nó vào chính cái thế giới vừa khủng khiếp vừa diệu kỳ của câu Chuyện dài bất tận. Nơi đó, có thằng bé Atréju Da xanh cưỡi con rồng Phúc Long và được đeo Hào quang AURIN của Nữ-thiếu-hoàng xinh đẹp để thực hiện cuộc Đại-Tìm-kiếm hòng tìm cứu nhân; có Ông lão trên núi Di Sơn huyền bí mà ngay cả Nữ-thiếu-hoàng, tức “Bà-chúa-mắt-vàng-ròng-của-ước-mơ”, cũng không dễ gì được diện kiến; có Mụ Nhiều Ygramul sống ở Vực Thẳm là kẻ khủng khiếp nhất trong những kẻ đáng sợ; có những kỳ nhân quái thú cư ngụ tại những vùng đất mà con người chỉ có thể đặt chân lên được trong những giấc mơ hoang dại nhất… Thằng Bastian mọt sách và cô đơn càng không thể ngờ rằng nó sẽ bị lạc lối giữa Chuyện dài bất tận, rằng đời nó sẽ bị câu chuyện làm cho thay đổi mãi mãi, và rằng nó có thể mất mạng trong Vương quốc Tưởng tượng, bởi chỉ rất ít người đến đây mà lại có thể trở về…
Chuyện dài bất tận, câu chuyện kể về cuộc phiêu lưu của hai đứa trẻ – thằng Bastian cô độc rụt rè ở thế giới thực và thằng Atréju Da xanh quả cảm ở Vương quốc Tưởng tượng – đã làm say mê hàng triệu độc giả trên toàn thế giới và được coi là một kiệt tác văn học. Tác giả của nó, nhà văn Đức Michael Ende, được sánh ngang với những tên tuổi như J.R.R Tolkien cùng C.W Lewis. Chuyện dài bất tận đã bán gần 8 triệu bản, được dịch ra 40 thứ tiếng, và được đạo diễn lừng danh Wolfgang Petersen dựng thành phim. Một cuốn sách dành cho tất cả trẻ con và cũng dành cho tất cả người lớn.
[taq_review]
Trích dẫn
Ta sẽ tan trên núi non thung lũng, đồng ruộng.
Và gió sẽ cuốn ta đi…”
Đó là lới cuối cùng Atréju nghe được.
Gã ngồi tựa lưng vào môt cây cột, nhìn lên bầu trời đêm trên cao, cố hiểu những điều vừa được nghe. Sự im ắng trùm lên gã như một chiếc áo khoác mềm nặng. Gã ngủ thiếp đi.
Khi thức giấc gã thấy quanh mình là bình minh lạnh lẽo. Gã nằm ngửa mặt nhìn trời. Những vì sao cuối cùng đang lặn. Tiếng của Uyulala vẫn còn âm vang trong tâm khảm. Đồng thời gã nhớ lại tất cả mọi chuyện đã trải qua và mục đích của cuộc tìm kiếm.
Rốt cuộc bây giờ gã đã hiểu phải làm gì. Chỉ có một đứa trẻ của loài người từ bên kia thế giới mới có thể đặt cho Nữ-thiếu-hoàng một tên mới được. Gã phải tìm được một đứa trẻ của loài người đem tới Nữ-thiếu-hoàng!
Gã nhỏm dậy.
“Ôi, Bastian thầm nghĩ, nếu được thì mình muốn giúp Nữ-thiếu-hoàng biết bao, giúp bà và giúp cả Atréju nữa. Mình sẽ nghĩ một cái tên thật mỹ miều. Giá mình biết cách đến gặp được Atréju thì mình sẽ đi ngay. Bạn ấy sẽ trố mắt khi đột nhiên thấy mình cho mà xem! Nhưng tiếc thay đâu có được, đúng không?”
Rồi nó nói khẽ:
“Nếu có cách nào đến với các bạn được thì nhớ bảo tớ nhé. Tớ sẽ đến ngay, chắc chắn, Atréju ạ! Rồi bạn sẽ thấy.”
Khi Atréju ngó quanh, gã thấy khu rừng cột với những bậc thềm, những sân nọ biến đâu mất hết cả. Quanh gã chỉ là vùng đất phẳng hoàn toàn trơ trụi gã đã thấy khi ngó qua ba cái cổng thần trước khi đi ngang. Nhưng bây giờ thì cả Cổng Không Chìa lẫn Cổng Gương Thần đều không còn đó nữa.
Gã đứng lên nhìn kỹ khắp mọi hướng. Bấy giờ gã phát hiện ra ngay giữa vùng đất bằng kia, không xa lắm, đã hình thành một chỗ giống như gã đã từng thấy trong rừng Haulewald. Nhưng lần này gần hơn nhiều. Gã quay người, ba chân bốn cẳng chạy về hướng ngược lại.
Sau một lúc lâu Atréju nhìn thấy nơi chân trời xa xa có một chỗ hơi gồ lên, có thể đó là vùng đá đỏ màu sắt gỉ, nơi có cái Cổng Vấn nạn lớn.
Gã chạy thẳng về hướng đó, mãi một lúc lâu mới tới đủ gần để phân biệt rõ chi tiết. Gã đâm ra hồ nghi. Đúng là nơi đó giống ít nhiều với cảnh trí vùng đồi núi đá nọ, nhưng sao không thấy một cái cổng nào cả. Những phiến đá cũng không đỏ nữa, mà lại xám hoặc không màu.
Chạy thêm một hồi lâu nữa gã nhận ra giữa những tảng đá đằng kia quả thật giống phần dưới của cái cổng kia, nhưng vòm cổng không còn nữa. Đã xảy ra chuyện gì?
Cuối cùng, mấy tiếng đồng hồ sau, khi đến được nơi đó thì Atréju mới tìm ra câu trả lời. Cái vòm cổng khổng lồ bằng đá đã sập, còn đôi nhân sư đã biến đâu mất!
Atréju len lỏi qua đống hoang tàn đổ nát rồi leo lên một đống đá hình kim tự tháp đưa mắt tìm nơi gã đóan là chỗ trú ngụ của hai ông bà lùn và của con Phúc long. Hay là cả ba cũng đã bỏ chạy trước Hư Không rồi?
Rồi gả thấy sau bức tường chắn bằng đá trên đài quan sát của ông Engywuck có một lá cờ trắng nhỏ xíu đang vẫy vẫy. Atréju đưa cả hai tay vẫy lại rồi khum làm loa gọi lớn:
– Mấy người còn đó không?
Gã kêu chưa dứt đã thấy một con Phúc long trắng lấp loáng màu xà cừ nhô đầu ra từ thung lũng của đôi vợ chồng ẩn cư: chính là con Fuchur!
Nó từ từ bay tới bay lui trên bầu trời, uốn lượn những động tác tuyệt đẹp, có đôi lần hào hứng quá mức nó lật ngửa mình, lượn nhanh như chớp thành những vòng lửa trắng chập chờn. Rồi nó đáp xuống ngay trước kim tự tháp đá, nơi Atréju đang đứng. Nó chống thân hình đồ sộ trên hai chân trước, cúi cái cổ cao ngòng nhìn Atréju, xoay tròn đôi mắt như hai quả bóng màu hồng ngọc, há họng thè lưỡi rổn rảng giọng chuông đồng:
– Atréju, bạn và cậu chủ của tôi! Cậu đã trở về, thật may mắn biết bao! Chúng tôi gần như tuyệt vọng rồi, ấy là tôi nói đôi vợ chồng ẩn cư sắp tuyệt vọng, chứ tôi thì không!
– Mình cũng mừng được gặp lại bạn, Atréju đáp. Nhưng chuyện gì đã xảy ra trong một đêm qua thế?
– Một đêm à? Fuchur kêu lên. Cậu tưởng chỉ một đêm thôi sao? Cậu sẽ kinh ngạc cho mà xem! Leo lên, tôi chở cậu đi!
Atréju nhún người leo lên lưng con vật khổng lồ. Đây là lần đầu gã cưỡi một con Phúc long. Tuy đã từng cưỡi ngựa hoang và không hề biết sợ hãi, thế mà mới đầu gã suýt ù tai, mờ mắt dù chỉ bay một đoạn ngắn. Gã bám chặt đám bờm bay phần phật của Fuchur, khiến nó phải cười sằng sặc kêu:
– Atréju, từ nay cậu phải quen dần đi thôi!
Atréju há miệng thở:
– Bạn đã khỏi hẳn rồi nhỉ!
– Gần thôi, con rồng đáp, chưa khỏi hẳn!
Rồi chúng đáp xuống trước cửa hang, nơi ông Engywuck và bà Urgl đứng bên nhau chờ đón.
– Cháu đã thấy những gì nào? Ông Engywuck liền huyên thuyên ngay tức thì. Cháu phải kể hết cho ta nghe! Phải đối phó với mấy cái cổng như thế nào? Các thuyết của ta đúng không? Uyulala là ai hay là gì?
– Thôi đi! Bà Urgl cắt ngang. Phải ăn uống đã chứ. Tôi nấu nướng đâu phải để bỏ đi. Sẽ còn đủ thì giờ cho sự tò mò vô bổ của lão!
Atréju từ lưng rồng leo xuống chào đôi vợ chồng lùn. Rồi cả ba người ngồi quanh cái bàn con đã bày sẵn đủ món ngon lành và một ấm trà thảo mộc nghi ngút khói.
Tháp chuông điểm năm giờ. Bastian buồn bã nghĩ tới hai phong sô cô la để trong hộc bàn ngủ ở nhà, phòng khi nó đói giữa đêm. Nếu biết trước rằng sẽ không bao giờ trở về nữa thì nó đã cầm theo làm lương thực dự trữ phòng khi nguy cấp rồi. Bây giờ thì đành chịu. Tốt hơn cả đừng nghĩ tới nữa!
Fuchur duỗi dài thân trong cái thung lũng đá hẹp, đầu kề bên Atréju hóng chuyện.
– Ông bà nghĩ mà xem, nó kêu, cậu chủ và là bạn tôi tưởng rằng mới chỉ đi vắng có một đêm thôi đấy!
– Không phải thế sao? Atréju hỏi.
– Bảy ngày bảy đêm đấy! Fuchur đáp. Cậu xem này, các vết thương của tôi gần khỏi hết rồi!
Mãi bấy giờ Atréju mới để ý thấy các vết thương của mình cũng đã khỏi. Miếng cao dán đã tuột mất. Gã sửng sốt.
– Sao lại thế được nhỉ? Cháu đi qua ba cái cổng thần, nói chuyện với Uyulala, rồi cháu ngủ thiếp đi.. nhưng cháu không thể nào ngủ lâu thế được.
– Không gian và thời gian, ông Engywuck nói, trong đó chắc phải khác ở đây ít nhiều. Tuy nhiên trước cháu chưa từng có ai ở trong Đền Tiên tri lâu đến thế. Đã xảy ra chuyện gì? Nói đi thôi!
– Nếu được thì trước hết cháu muốn biết chuyện gì đã xảy ra ở đây, Atréju đáp.
– Thì cháu thấy đấy, ông Engywuck nói, màu sắc biến đâu mất hết, tất cả mỗi lúc một thêm hư ảo, Cổng Vấn nạn lớn không còn đó nữa. Có vẻ sự hủy diệt cũng đã bắt đầu ở nơi đây rồi.
– Thế còn đôi nhân sư? Atréju hỏi. Chúng đi đâu? Chúng bay mất à? Ông bà có trông thấy không?
Related Posts: