Bố Con Cá Gai
Thể loại | Văn học nước ngoài |
Tác giả | Cho Chang – In |
NXB | NXB Hội Nhà Văn |
Công ty phát hành | Nhã Nam |
Số trang | 340 |
Ngày xuất bản | 03-2017 |
Giá bán | Xem giá bán |
Giới thiệu sách
Có những câu chuyện mãi được yêu thương, và nằm trong trái tim bạn đọc suốt năm này qua năm khác… Bố con cá gai là một câu chuyện như thế, trong trái tim độc giả Hàn Quốc, suốt nhiều năm nay. Ở đó có một em nhỏ đã chiến đấu với bệnh hiểm nghèo từ lúc lên ba, giờ em gần mười tuổi. Hãy khoan, đừng vội buồn! Vì em bé này sẽ chẳng làm bạn phải buồn nhiều. Em chịu tiêm rất giỏi, em không khóc, ngoài những lúc mệt quá ngủ thiếp đi, em còn bận đỏ bừng mặt nghĩ tới bạn Eun Mi kẹp-tóc-hoa, bận xếp hình tàu cướp biển, bận lật giở cuốn truyện Bảy viên ngọc rồng… Nhưng bố em thì khác, một ông bố làm em nhỏ của chúng ta phiền lòng quá nhiều, cũng làm những ai dõi theo “bố con cá gai” phải buồn không ít, có khi buồn quá hóa giận! Ông bố ấy đích thị là bố cá gai – một cá bố rất kỳ lạ – cả nguồn sống chỉ co cụm quẩn quanh cá gai con tí xíu. Như một ông bố ngốc!
Ra đời năm 2000, câu chuyện cảZm động về ông bố cá gai và cậu bé con mà người bố ấy nâng niu trong Bố con cá gai có sức lay động mạnh mẽ, trở thành một trong những câu chuyện về tình cha được người Hàn Quốc yêu thích nhất.
[taq_review]
Trích dẫn
Bố thật là một tên ngốc.
Lúc này tôi đang ngắm nhìn ông bố ngốc của tôi.
Ngoài khung cửa sổ, mưa đang rơi. Tí tách tí tách. Mưa rơi từ sáng. Và bây giờ là buổi tối rồi.
Bố đang ngồi trên chiếc ghế gỗ ở sân sau của khu phòng bệnh trẻ em. Chiếc ghế ướt đẫm nước mưa. Có lẽ bố cũng ướt hệt như chiếc ghế vậy.
Bố không có ô. Ô thì có thể mua ở tiệm tạp hóa lúc nào cũng được, vậy mà bố lại để bị ướt mưa làm tôi thấy thật buồn. Tại sao cứ mưa mãi mà chẳng chịu tạnh nhỉ?
Vào những ngày mưa, thậm chỉ đến cả cửa sổ bố cũng không cho tôi mở ra. Bố cứ lo tôi sẽ bị cảm. Nhưng bố thì lại dầm mưa ướt nhẹp thế kia. Nếu hỏi lý do thì chắc chắn bố sẽ nói như thế này, chắc như bắp luôn.
” Vì bố là người lớn, còn Daum là em bé mà.”
Tôi gật đầu ngay tắp lự. Nhưng không phải tôi ngốc đến mức có thể bị lừa bởi câu nói của bố đâu. Có lý nào mà giọt nước mưa lại như tên lửa, chỉ nhằm vào mỗi trẻ con thôi chứ.
Tôi biết hết. Về rất nhiều chuyện xảy ra trên thế gian này.
Tháng sau là bắt đầu kỳ nghỉ hè năm lớp Ba, nhưng tính từ sau khi trở thành học sinh tiểu học, gộp tất cả những ngày đến trường của tôi lại, có lẽ cũng không được nổi sáu tháng. Nhưng mọi người đều nói rằng tôi thông minh, đến độ có thể tự mình giải toán của các anh lớp Sáu mà chẳng cần ai giúp. Có lúc tôi thấy rất tự hào về bản thân. Tuy nhiên, chẳng có ai để mà khoe nên đôi khi tôi thấy thật ấm ức. Cùng lắm chỉ có bố, mà bố thì sẽ lại mỉm cười bảo rằng:
” Học không phải là điều quan trọng. Nếu nói cuộc sống có mười phần, thì việc học chỉ chiếm một phần nhỏ trong số đó thôi.”
Tôi rất muốn hỏi bố. Vậy thì chín phần còn lại trong cuộc sống là gì. Nhưng mãi không quyết tâm hỏi được. Bởi vì không hiểu sao tôi lại nghĩ rằng chính bản thân bố cũng không biết đâu. Nếu như bố biết được tất cả những điều quan trọng còn lại trong cuộc sống, thì hẳn bố sẽ không mang dáng vẻ mệt mỏi và đơn độc như bây giờ.
Có lẽ bố buồn. Bố buồn bã và nhìn lên bầu trời xa thật xa kia, chịu ướt mưa như một tên ngốc. Mưa có lẽ chẳng thể xóa đi nỗi buồn cho bố đâu, nhưng bố vẫn ngồi lì dưới mưa chẳng hề nhúc nhích.
Bố đang lục lọi túi áo khoác. Tôi có thể đoán được bố đang tìm cái gì. Là thuốc lá. Có một lúc nào đó tôi đã từng thử ghi vào quyển vở những thứ tôi ghét trên đời này. Tất cả có hai mươi lăm thứ, và thuốc là đứng ở vị trí thứ mười ba.
Tôi yêu bố. Nhưng tôi ghét bố hút thuốc lá.
Mẹ luôn buồn bực mỗi khi bố hút thuốc lá. Vì thế nên bố đã bỏ thuốc. Nhưng khi tôi nhập viện trở lại, bố lại hút thuốc lá. Hút thuốc hay bỏ thuốc, tất cả đều là việc của bố thôi, nhưng tôi vẫn thấy thật khó chịu.
Nói thế chứ tôi chẳng thế nổi giận giống như mẹ được. Bố từng nói rằng, vì người mình yêu thương thì phải biết chịu đựng cả những việc mà mình ghét. Bố là người mà tôi yêu thương nhất trên đời này, vì thế tôi nghĩ rằng mình phải chịu đựng món thuốc lá mà bố thích. Tất nhiên là ở bên cạnh tôi thì bố không bao giờ phả khói thuốc rồi.