Bí Ẩn Chiếc Nhẫn Ngọc Sapphire
Thể loại | Văn học nước ngoài |
Tác giả | Quỷ Mã Tinh |
NXB | NXB Văn Học |
Công ty phát hành | Đinh Tị |
Số trang | 372 |
Ngày xuất bản | 07-2012 |
Giá bán | Xem giá bán |
Giới thiệu sách
Mẹ của Phó Viễn là một mụ phù thủy, thường kiếm sống bằng nghề bói toán. Một ngày, Mạc Lan và Phó Viễn cùng đi về nhà, phát hiện bà ta đang nằm sõng soài trên nền nhà, một con dao lớn cắm trên cổ. Không lâu sau, Phó Viễn trở thành kẻ tình nghi số một của cảnh sát trong vụ án này.
Mạc Lan không tin rằng Phó Viễn chính là hung thủ. Thông qua dò hỏi hàng xóm quanh nhà Phó Viễn và những người có liên quan, cô cùng với Cao Cạnh, người bạn làm cảnh sát của mình, đã xác định được hai kẻ tình nghi. Có điều, hai người này lại là một cặp anh em sinh đôi. Họ luôn cùng tiến, cùng lùi, tìm mọi cách để bao che cho nhau. Rốt cuộc, ai mới chính là hung thủ thực sự trong vụ án này?
[taq_review]
Trích dẫn
ĐƠN TỰ KHAI
Tôi là Phó Viễn, là con gái của bà Khưu Tiểu Mi. Buổi tối ngày 1 tháng 4, tôi đã cãi nhau với mẹ tôi. Bà ấy mắng tôi là đồ rác rưởi, đần độn và ngu ngốc. Tôi rất tức giận, nhưng nói không lại bà ấy, giọng bà ấy quá lớn. Rồi bà ấy còn kéo tôi từ trên giường xuống, dùng dép đánh vào mặt tôi. Khi đó tôi đã bắt đầu thiu thiu ngủ, nhưng giọng nói của bà ấy đã làm tôi tỉnh dậy. Bà ấy lôi tôi ra phòng tắm, bắt tôi nhìn đống quần áo mà tôi vứt ở đó. Chỗ quần áo đó tôi định để đến ngày mai sẽ giặt. Hồi tối đi tham gia tiệc sinh nhật của bạn học cùng lớp về muộn, lại mệt, chỉ muốn ngủ, cho nên tôi không muốn tắm rửa hay giặt quần áo gì cả. Nhưng bà ấy không vui, bà ấy mắng chửi tôi thậm tệ, nước bọt bắn cả vào mặt tôi, còn dùng tay cào lên cánh tay và lưng tôi, rất đau. Tôi đã dùng một chiếc chân bàn đánh bà ấy, bà ấy kêu lớn tiếng la lên, tôi vẫn tiếp tục đánh bà ấy. Về sau, tôi đánh trúng đầu bà ấy, và bà ấy ngất đi. Tôi lôi bà ấy về phòng, muốn ra ngoài đi dạo một chút, nhưng khi chuẩn bị ra khỏi cửa, tôi lại bị vướng bởi thân thể của bà ấy nên vấp ngã. Tôi giận lắm, lại đột nhiên nghĩ tới những lời mà bà ấy vừa mắng chửi tôi, còn cả rất nhiều chuyện trong quá khứ nữa. Bà ấy trước giờ chưa từng để ý đến chuyện sống chết của tôi, chỉ quan tâm đến bản thân mình. Mỗi lần trả tiền học phí cho tôi, bà ấy đều càu nhàu rất lâu, tôi nghe mà thấy bực. Bà ấy nấu cơm cũng chỉ nấu riêng cho một mình bà ấy, tôi phải ăn cơm ở bên ngoài. Mỗi ngày bà ấy cho tôi hai mươi đồng, tôi mua quà sinh nhật xong thì không còn tiền nữa. Tối ngày 1 tháng 4, may mà tôi đã ăn bánh ga tô ở nhà bạn học, đỡ phải ăn cơm tối.
Tôi càng nghĩ lại càng tức giận, còn cảm thấy căm hận bà ấy vô cùng. Không biết thế nào, tôi lại đi vào bếp, cầm lấy một con dao phay, và đâm vào trong cổ bà ấy. Bà ấy chỉ kịp ú ớ kêu lên mấy tiếng, rồi lăn ra chết. Tôi không thèm nhìn bà ấy nữa. Buổi tối hôm đó, vì phải tham gia tiệc sinh nhật, sau lại đánh nhau với bà ấy, tôi rất mệt, liền đi ngủ luôn. Nửa đêm, tôi không nghe thấy trong căn phòng kia có chút âm thanh nào. Buổi sáng, tôi tới phòng bà ấy xem thử, bà ấy không động đậy, tôi cho rằng bà ấy đã chết thật rồi và cắp cặp đi đến lớp như thường. Tôi lật tung mọi thứ lên tìm tiền, sau đó tôi tìm được ví tiền của bà ấy, lấy đi hai trăm hai mươi đồng, tiền lẻ thì không lấy. Sau khi bà ấy chết, tôi quyết định phải ăn thứ gì đó thật ngon.
Còn về cái chân bàn kia, ngày hôm sau, trên đường đi học, tôi đã vứt nó đi.
Về sau, tôi cũng không biết nên làm thế nào nữa. Tôi chưa từng nghĩ đến việc liên lạc với cha tôi. Sau khi ông ấy ly hôn với mẹ tôi, chúng tôi cũng chẳng gặp mặt nhau được mấy lần. Ông ấy chưa từng quan tâm đến tôi, cũng không muốn gặp mặt tôi. Ông ấy cũng chẳng phải là thứ gì tốt đẹp cả, chỉ là một kẻ rác rưởi. Tôi biết tôi đã phạm tội. Trước đây tôi không ý thức được tội này lớn đến mức nào, bây giờ thì biết rồi, tôi bị bắt là đúng người đúng tội, điều tôi muốn nói chỉ có thế.
Phó Viễn
Tuy cách hành văn của Phó Viễn chẳng ra sao, chữ viết cũng xấu tệ hại, nhưng tình hình sơ lược thì cũng đã được kể ra một cách rõ ràng.
“Em đã nhìn ra được điều gì chưa?” Thấy cô đã bỏ tờ giấy phô tô xuống, Cao Cạnh liền hỏi.
“Có ba điểm đáng chú ý: Thứ nhất, chính là điều em vừa mới nói, cô ấy chỉ ở lại bữa tiệc sinh nhật đó chừng hai mươi phút, sao lại về nhà muộn như vậy được? Thứ hai, cô ấy đã không ăn gì trong bữa tiệc sinh nhật, em đã hỏi các bạn học khác rồi, cô ấy chẳng ăn gì cả. Thứ ba, khi bọn em phát hiện ra thi thể, cửa phòng được khóa lại từ phía trong, ở bên ngoài căn bản không thể khóa cửa được. Chẳng lẽ Phó Viễn đã lôi Khưu Tiểu Mi vào phòng rồi khóa cửa, sau đó lại nhảy cửa sổ ra ngoài và vào nhà bằng cửa trước? Trong đơn tự khai của bạn ấy không nói rõ chuyện này.” Mạc Lan suy nghĩ một chút, sau đó lại hỏi: “Hôm qua bọn anh có kiểm tra đồ đạc của Phó Viễn không?”
“Kiểm tra qua rồi, cũng mang đi một số đồ vật có liên quan, nhưng đều là của Khưu Tiểu Mi, chẳng hạn như sổ ghi địa chỉ, chăn màn, thẻ bảo hiểm, thư từ…” Anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Chắc bọn họ cũng có nhìn thấy đồ của Phó Viễn, nhưng lại không mang thứ gì đi, cũng không tìm thấy cái chân bàn đã được dùng để đánh người. Em rốt cuộc muốn nói gì vậy?”
“Tối qua em đã tới chỗ đó, việc này anh biết chưa vậy?”
Cao Cạnh trừng mắt lên nhìn cô, dường như muốn nghiêm khắc dạy bảo, nhưng sau lại cố nín nhịn.
“Anh biết rồi, em thì tài lắm!” Cao Cạnh tỏ vẻ bực bội nói.
Mạc Lan giả bộ như không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhẹ nhàng nói: “Em tùy tiện mở một cuốn sách giáo khoa của Phó Viễn ra xem, thấy từ trong đó rơi ra một mảnh giấy, bên trên viết: Ngày Cá tháng Tư không gặp không về.
Ngày Cá tháng Tư chính là ngày 1 tháng 4.”
“Có mảnh giấy như thế ư? Vậy em có…”
“Em sợ bị người ta lấy đi mất, do đó đã ra tay trước luôn rồi.” Mạc Lan cười nói.
“Vậy em có giao mảnh giấy đó cho đồng sự của anh không?” Cao Cạnh hỏi.
Mạc Lan lấy chiếc túi bảo quản kia ra, mảnh giấy hiện đang ở trong đó.
“Em muốn tự tay giao cho anh.” Cô nói.
Cao Cạnh đón lấy chiếc túi bảo quản, lập tức bật cười vui vẻ: “Em cũng rất có kiến thức đấy, còn biết kiếm lấy cái túi để cho nó vào.”
“Bảo vệ chứng cứ mà, em cũng đâu phải kẻ ngốc.” Cô lại tiếp tục ăn cơm, vừa ăn vừa nói: “Em cảm thấy có hai khả năng. Một là có người đã hẹn gặp Phó Viễn vào ngày 1 tháng 4, Phó Viễn rất có thể đã đi gặp người đó sau khi rời khỏi bữa tiệc sinh nhật nên mới về nhà muộn. Còn về khả năng thứ hai, người đó đã đợi bạn ấy trong bữa tiệc sinh nhật. Sau khi bạn ấy đến, hai người bọn họ liền cùng nhau tới một nơi nào đó, chỉ cần điều tra một chút xem ai đã rời đi ngay sau Phó Viễn là được.” Trong lòng Mạc Lan đã có một kế hoạch, cô biết bước tiếp theo mình nên đi tìm ai.
Nhưng sau khi Cao Cạnh xem xong mảnh giấy đó, vẻ mặt anh lại không tỏ ra phấn chấn cho lắm.
“Cho dù buổi tối ngày 1 tháng 4 Phó Viễn có hẹn với người nào khác nên mới về nhà muộn, vậy cũng không thể chứng minh là Phó Viễn không giết người.” Anh nhét mảnh giấy đó vào trong túi áo, sau đó nói tiếp: “Ngoài việc khóa cửa mà em vừa nói ra, anh cảm thấy còn có một điểm khác có thể đi điều tra được.”
“Có phải là chỗ rau và mấy quả trứng ở trong căn bếp không?” Mạc Lan hỏi.
“Em cũng chú ý tới điều này rồi sao?”
Mạc Lan khẽ gật đầu, nói ra suy đoán của mình: “Theo lời của Phó Viễn thì cô ấy chưa từng mua đồ về nấu cơm, bữa nào cũng ăn ở bên ngoài. Chỗ thức ăn trong căn bếp đó nhất định là do Khưu Tiểu Mi mua. Bà ta có lẽ đã chết sau khi mua thức ăn về không lâu, bởi vì người bình thường mua trứng gà về sẽ lập tức bỏ ngay vào tủ lạnh. Khi đó, bà ta hẳn đã gặp phải chuyện gì gấp gáp nên mới bỏ thức ăn lại một chỗ rồi đi luôn. Hoặc cũng có thể bà ta vừa mới về đến nhà, đang sắp xếp lại những thứ đồ ăn đó thì đột nhiên bị tấn công.”
Nghe cô nói xong, sắc mặt Cao Cạnh bỗng có chút kỳ quái lạ thường.
“Cũng chưa hẳn đã là như vậy.” Anh nói.
“Cái gì mà chưa hẳn chứ?”
“Thức ăn chắc chắn là được mua về trong ngày bà ấy chết. Điều này thì anh tin. Nhưng bà ta chưa hẳn đã bị tấn công ngay sau khi vừa mua thức ăn về. Hơn nữa, mua trứng gà về xong nhất định phải bỏ ngay vào tủ lạnh sao?”
Mạc Lan không hiểu anh đang muốn nói điều gì cho lắm. “Anh mua trứng gà về không bỏ ngay vào tủ lạnh sao?” Cô hỏi.
“Anh mua bốn quả trứng gà về, ăn sống hai quả, hai quả còn lại thì luộc lên cho Cao Khiết. Em xem, căn bản không cần bỏ vào tủ lạnh làm gì.” Cao Cạnh như đang nói đến một việc rất bình thường, Mạc Lan nhất thời cũng không biết nên nói gì mới phải.
Related Posts: