Ám Ảnh Từ Kiếp Trước
Thể loại | Kỹ năng – Sống đẹp |
Tác giả | Brian L. Weiss |
NXB | NXB Lao Động Xã Hội |
Công ty phát hành | Thái Hà |
Số trang | 317 |
Ngày tái bản | 12-2014 |
Giá bán | Xem giá bán |
Giới thiệu sách
Vốn là nhà tâm lý trị liệu truyền thống, TS. Brian Weiss đã kinh ngạc và bi quan khi một trong những bệnh nhân của mình bắt đầu nhớ lại những chấn thương trong kiếp trước mà chúng dường như là chìa khóa để giải quyết những cơn ác mộng và lo lắng lặp đi lặp lại. Tuy nhiên, chủ nghĩa bi quan của ông bị xói mòn khi cô ấy bắt đầu phát những thông điệp từ “những sinh thể ở giữa không gian,” chứa đựng những tiết lộ quan trọng về gia đình của TS. Weiss và cái chết của con trai ông. Bằng biện pháp kiếp trước, ông có khả năng chữa lành cho bệnh nhân và mở ra một giai đoạn mới đầy ý nghĩa trong nghề nghiệp của chính mình.
Nhận định
“Tường thuật xúc động sâu xa về sự tĩnh thức tâm linh ngoài dự liệu của một ngừoi đàn ông. Cuốn sách rất can đảm này đã mở cánh cửa cho một cuộc hôn phối giữa khoa học và siêu hình học. Cuốn sách phải đọc vì một thế giới khát khao, tìm kiếm linh hồn.”
(Jeanne Avery, tác giả của Chiêm tinh học và tiền kiếp (Astrology and Your Past Lives)
“Một trường hợp xuất thần lịch sử chứng minh tính hiệu quả của liệu pháp kiếp trước. Cuốn sách này sẽ mở ra những cánh cửa cho nhiều người chưa bao giờ nghĩ đến tính hợp lý của việc đầu thai trở lại.”
(Richard Sutphen, tác giả của Tiền kiếp, tình yêu tương lai và bạn được sinh trở lại để được bên nhau)
“Cuốn sách hay và khiêu khích suy nghĩ này đã phá vở những rào cản trong trị liệu tâm lý truyền thống và trình bày một biện pháp trị liệu cách tân và hiệu quả cao. Những ai làm việc chuyên về sức khỏe tâm thần cần phải xem xét nó nghiêm túc.”
(Edith Fiore, TS – Bác sỹ tâm lý học lâm sàng, tác giả cuốn sách Bạn từng ở đây trước kia (You Have Been Here Before)
[taq_review]
Trích đoạn sách
“Tôi muốn hỏi một câu.”
“Với ai,” Catherine hỏi.
“Bất kỳ ai – cô hay các Bậc thầy”, tôi lấp lửng. “Tôi nghĩ sự hiểu biết vấn đề này sẽ có ích cho chúng ta. Câu hỏi thế này: Có phải chúng ta chọn thời gian và cách thức cho sự sinh và sự chết của mình? Chúng ta có thể chọn tình thế của mình không? Chúng ta có thể chọn lại thời gian chúng ta qua đời không? Tôi nghĩ rằng sự hiểu biết đó sẽ giúp chúng ta bớt sợ hãi đi rất nhiều. Có ai ở đó có thể trả lời câu hỏi đó không? Căn phòng dường như trở nên lạnh lẽo. Khi Catherine nói trở lại, giọng cô sâu và vang hơn. Đó là giọng nói tôi chưa từng nghe. Đó là giọng của một thi sĩ.
“Vâng, chúng ta chọn khi nào thâm nhập và khi nào sẽ rời xa trạng thái vật lý của mình. Chúng ta biết lúc mình đã làm những gì mình phải hoàn tất khi được đưa xuống đây. Chúng ta biết giờ khắc đã điểm và bạn sẽ chấp nhận cái chết của mình. Vì bạn biết mình sẽ chẳng gặt hái thêm được thứ gì trong kiếp sống này. Khi bạn đã có được thời gian để nghỉ ngơi và tái tạo năng lượng cho linh hồn, bạn được quyền chọn lối về lại trạng thái vật lý. Những con người đang lần lữa này, không chắc chắn với với việc quay trở lại đây, có thể sẽ mất đi cơ hội đã được trao cho, cơ hội để hoàn thành những điều phải làm khi ở trong trạng thái vật lý.”
Tôi biết chắc chắn đây không phải là lời của Catherine. “Ai đang nói với tôi”, tôi khẩn thiết; “Ai đang nói vậy?”
Catherine trả lời bằng giọng thì thầm dịu dàng quen thuộc. “Tôi không biết. Giọng nói là của ai đó rất… người nào đó đang kiểm soát mọi thứ nhưng tôi không biết đó là ai. Tôi chỉ có thể nghe giọng của ông ấy và cố truyền đạt cho ông những gì ông ấy nói.”
Cô ấy cũng biết rằng tri thức này không phải từ bản thân mình, không phải từ tiềm thức cũng không phải từ vô thức. Cũng không phải từ siêu thức của chính cô. Bằng cách nào đó, cô đã lắng nghe rồi chuyển tải cho tôi, từ ngữ hay suy nghĩ của ai đó rất đặc biệt, người “kiểm soát mọi thứ”. Và thế là một Bậc thầy khác đã xuất hiện, khác với một hay một số Bậc thầy đã ban những thông điệp đầy thông thái trước đây. Đây là một tâm linh mới với giọng nói và phong cách rất riêng, nên thơ và tĩnh lặng. Đây là một Bậc thầy nói về sự chết không chút ngập ngừng nhưng giọng nói và ý tưởng lại tràn đầy tình yêu. Tình yêu đó tạo cảm giác ấm áp và chân thực nhưng mang tính phổ quát và không vướng mắc. Niềm vui sướng vô bờ nhưng lại không gò bó, ủy mị hay ràng buộc. Nó tỏa ra cảm giác tình yêu không ràng buộc hay lòng yêu thương không vướng mắc, mang lại cảm giác thân quen xa xôi.
Tiếng thì thầm của Catherine ngày càng lớn dần. “Tôi không tin vào những người này.”
“Không tin vào người nào?”, tôi thắc mắc.
“Vào các Bậc thầy.”
“Không tin?”
“Không, tôi thiếu đức tin. Đó là lý do mà đời tôi rất khó khăn. Tôi không có đức tin tại kiếp sống đó.” Cô ấy đang bình tĩnh đánh giá kiếp sống của mình ở thế kỷ XVIII. Tôi hỏi là cô đã học được gì từ kiếp sống đó.
“Tôi học được về sự giận dữ và nỗi uất hận, về việc che giấu cảm xúc đối với người khác. Tôi cũng học được rằng tôi không hoàn toàn kiểm soát được đời mình. Tôi muốn kiểm soát nhưng tôi chẳng có được chút gì. Tôi phải tin vào những Bậc thầy. Họ sẽ dẫn dắt tôi qua mọi chuyện. Nhưng tôi đã không có niềm tin đó. Tôi cảm thấy như mình đã thất bại thảm hại ngay từ đầu. Tôi không bao giờ nhìn sự vật với thái độ thân thương. Chúng ta phải có niềm tin… chúng ta phải có niềm tin. Thế mà tôi nghi ngờ. Tôi chọn nghi ngờ thay vì tin tưởng.” Cô tạm ngưng.
“Cô và tôi nên làm gì để chúng ta trở nên tốt hơn? Phải chăng con đường của chúng ta giống nhau?” Tôi hỏi. Câu trả lời đến từ Bậc thầy mà tuần trước đã nói về sức mạnh trực giác và sự trở về từ tình trạng hôn mê. Giọng nói, phong cách, âm sắc tất cả đều khác với giọng của Catherine và Bậc thầy thi ca, nam tính vừa mới nói trước đây.
“Con đường của mọi người về cơ bản là giống nhau. Tất cả chúng ta đều phải học một số quan điểm khi ở trạng thái vật lý. Một số trong chúng ta chấp nhận chúng nhanh hơn những người khác. Khoan dung, hy vọng, tin tưởng, yêu thương… tất cả chúng ta đều phải biết những điều này và phải biết rõ. Đó không chỉ là một niềm hy vọng, một niềm tin và một tình yêu – có rất nhiều thứ kết hợp với mỗi yếu tố chúng ta vừa kể. Có rất nhiều cách để thể hiện chúng. Thế nhưng chúng ta chỉ mới chạm đến một phần nhỏ của mỗi thứ…
“Người của các dòng tu đến gần những giá trị này hơn bất kỳ ai trong chúng ta vì họ giữ lời nguyện trinh tiết và vâng mệnh. Họ từ bỏ rất nhiều mà không đòi hỏi bất kỳ sự bù đắp nào. Phần lớn chúng ta tiếp tục đòi hỏi sự tưởng thưởng – tưởng thưởng và phán xét cho hành vi của chúng ta… trong khi việc đó chẳng có gì phải tưởng thưởng, phần thưởng mà chúng tamuốn. Tưởng thưởng chính là quá trình làm việc đó nhưng làm mà không mong chờ bất kỳ điều gì… làm một cách không vị kỷ.
“Tôi đã không học được điều đó,” Catherine dịu dàng nói thêm.
Trong một thoáng tôi cảm thấy bối rối với từ “trinh tiết,” nhưng tôi nhớ lại nghĩa gốc “tinh khiết,” đề cập đến một trạng thái khác hơn nhiều so với việc chỉ có diệt dục.
“… Đừng quá thừa mứa,” cô tiếp tục. “Bất cứ thứ gì dư thừa… đang dư thừa… ông sẽ hiểu. Ông thực sự sẽ hiểu.” Cô lại tạm ngưng.
“Tôi đang cố,” tôi nói thêm. Thế rồi tôi quyết định tập trung cho Catherine. Có lẽ các Bậc thầy vẫn chưa rời đi. “Tôi có thể làm gì để giúp đỡ Catherine tối đa trong việc khắc phục nỗi sợ và lo lắng của cô ấy? Và để học bài học của cô ấy? Liệu cách này đã tốt nhất chưa hay tôi nên thay đổi vài điều? Hay phải tuân theo một lĩnh vực chuyên biệt? Làm sao tôi giúp cô ấy tốt nhất?”
Câu trả lời đến bằng giọng sâu lắng của Bậc thầy thi ca. Tôi nghiêng mình tới trước trên ghế của mình.
“Những gì anh đang làm là đúng. Nhưng đây là cho anh chứ không phải cho cô ấy.” Một lần nữa, thông điệp vẫn là những điều này mang lại lợi ích cho tôi hơn là cho Catherine.
“Cho tôi?”
“Đúng. Những gì chúng tôi nói là dành cho anh.” Ông ấy không chỉ nhắc đến Catherine ở ngôi thứ ba mà ông ấy còn nói “chúng tôi”. Như vậy thật sự có một số Tâm linh Bậc thầy tham gia.
“Tôi có thể biết tên ông không?” Tôi hỏi, rồi ngay lập tức nhăn mặt vì nhận ra sự ngớ ngẩn của câu hỏi. “Tôi cần được dẫn dắt. Quá nhiều thứ tôi cần phải biết.”
Câu trả lời là một bài thơ tràn ngập tình yêu, bài thơ về sự sống và cái chết của tôi. Giọng nói dịu dàng và mềm mại và tôi cảm nhận tình yêu không vướng mắc của một tâm linh vũ trụ. Tôi kính cẩn lắng nghe.
“Ông sẽ được dẫn dắt dù sớm hay muộn. Ông sẽ được dẫn dắt… dần dần. Khi ông hoàn tất những gì mình được gửi đến đây để hoàn tất, rồi sự sống của ông sẽ kết thúc. Không thể là trước đó. Ông còn rất nhiều thời gian phía trước… còn nhiều thời gian.”
Tôi vừa hồi hộp vừa nhẹ nhõm. Tôi mừng vì ông ấy không đi sâu vào chi tiết. Catherine đang trở nên bận rộn. Cô ấy nói bằng giọng thì thầm.
“Tôi đang rơi, rơi… cố tìm sự sống của mình… rơi.” Cô thở dài và tôi cũng vậy. Các Bậc thầy đã đi rồi. Tôi ngẫm nghĩ về những thông điệp diệu kỳ này, những thông điệp rất riêng tư từ những nguồn rất thiêng liêng. Những ngụ ý rất mạnh mẽ. Ánh sáng sau khi chết và sự sống sau khi chết; chọn lựa của chúng ta khi được sinh ra và khi sẽ chết đi; sự hướng dẫn chắc chắn và hoàn hảo của các Bậc thầy; những kiếp sống được đo bằng các bài học đã học và những công việc đã hoàn thành chứ không tính bằng năm; từ thiện, hy vọng, đức tin và tình yêu; làm mà không mong được trả công – tri thức này là dành cho tôi. Nhưng vì mục đích gì? Tôi được gửi đến đây để hoàn thành việc gì?
Những thông điệp vĩ đại và những sự kiện đổ dồn xuống tôi trong văn phòng này đã phản chiếu trong những thay đổi sâu sắc của cá nhân tôi và cuộc sống gia đình. Sự biến chuyển này dần dần cũng thấm vào sự nhận biết của tôi. Ví dụ, khi đang lái xe cùng cậu con trai đến xem một trận bóng chày ở trường đại học thì chúng tôi bị kẹt xe khủng khiếp. Tôi luôn bực mình vì kẹt xe, đã vậy với tình thế này chúng tôi sẽ lỡ mất một hay hai lượt giao bóng. Tôi nhận ra mình không hề bực mình. Tôi không đổ lỗi cho một vài lái xe vụng về. Cơ cổ và cơ vai của tôi vẫn thư giãn. Tôi đã không trút sự bực mình lên con trai tôi và chúng tôi đã dùng thời gian đó trò chuyện với nhau. Tôi bắt đầu nhận biết rằng mình chỉ muốn dành một buổi chiều hạnh phúc với Jordan, xem một trận đấu mà cả hai cha con đều thích thú. Mục đích của buổi chiều đó là dành thời gian cho nhau. Nếu tôi bực mình và giận dữ thì cả chuyến đi đã bị hủy hoại rồi.
Tôi cũng từng nhìn con và vợ mình rồi tự hỏi trước đây chúng tôi có sống cùng nhau chưa. Có phải chúng tôi đã chọn để chia sẻ cùng nhau những bài học, bi kịch và niềm vui trong kiếp sống này? Có phải chúng tôi không có tuổi? Tôi cảm nhận một tình yêu to lớn và dịu dàng đối với họ. Tôi nhận ra rằng khiếm khuyết và lỗi lầm của họ thật nhỏ nhoi. Những điều đó nào có quan trọng gì. Tình yêu là vậy.
Thậm chí tôi còn nhận ra rằng mình cũng bỏ qua những khiếm khuyết của bản thân với cùng lý do. Tôi không cần phải cố để trở nên hoàn hảo hay luôn kiểm soát được mọi thứ. Đúng là không cần phải gây ấn tượng cho bất kỳ ai.