Cái Chết Trên Chấm Phạt Đền
1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK
Tác giả : Vaxilap Phonprext
Download sách Cái Chết Trên Chấm Phạt Đền ebook PDF/PRC/EPUB/MOBI. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.
Danh mục : VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI
2.DOWNLOAD
Định dạng EPUB Download
Định dạng MOBI Download
Định dạng PDF Download
Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách
3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH
Sơ lược
Phơrăng Píchle – một trong những cầu thủ xuất sắc nhất của câu lạc bộ Côlônhơ bị giết trong khi đang thi đấu. Người ta tìm ra nguyên nhân dẫn đến cái chết của anh là một mũi kim tẩm độc cực mạnh được ghim vào mũi giày. Nhưng ai đã giết Píchle và giết với mục đích gì? Vụ án đang trong vòng điều tra thì thêm một người nữa bị sát hại. Một mối quan hệ giữa hai vụ giết người và vụ án bị mất cắp tài liệu mật ở Viện Nghiên cứu khoa học Giao thông chuyên về ôtô được xác lập. Bằng sự cố gắng và chuyên môn nghề nghiệp của mình, các trinh sát đã tìm ra được sự thật và kẻ gây án đã phải đền tội…
Trích đoạn
Thành phố đã qua mùa đông. Hầu như không ai còn mặc áo lông thú hay bành tô, trong các quầy bán hoa đã thấy bày bán những bông hoa xuyên tuyết đầu tiên, được đưa từ ven núi An-pơ về.
Ngôi nhà ở giữa thành phố, có dáng gợi nhớ một ngôi nhà kính trồng hoa khổng lồ, xây toàn bằng kính và bê tông. Cả hai mươi hai tầng gác đều sáng đèn. Một ngôi nhà lớn, rất hiện đại, được xây dựng trên một bãi đổ nát – dấu tích của những trận ném bom ngày trước, ra vẻ một biểu hiện rõ nét cho sự phát triển kinh tế sau chiến tranh. Một ngày cuối tháng Giêng, trên tầng thứ bảy của tòa nhà, trong một phòng làm việc ở sát góc tường sau những cánh cửa dày cộp, cách âm rất tốt, có hai người đàn ông đang ngồi. Đã khoảng chín giờ sáng, nhưng cửa sổ vẫn che mành xếp nếp. Ánh nắng ít khi lọt được vào đây, nên căn phòng chìm trong cảnh nửa tối nửa sáng, chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn hắt lên.
– Phải đi Pra-ha ngay thôi!
Người được giao phó việc đó vụt ngẩng đầu lên.
– Nhưng anh không phải đi một mình đâu. Ở Cô-lô-nhơ sẽ có một người dẫn đường tới gặp anh. Hắn sẽ là thư ký riêng và lái xe cho anh. Tên hắn là Phơ-ri-đrích Cuốc, tuy người không được bình tĩnh lắm, khi gặp chuyện cũng dễ bối rối, nhưng được cái thạo việc. Anh sẽ đóng vai một thương gia lớn, chuyên kinh doanh bia. Tôi tin rằng anh sẽ làm trọn việc này vì anh quen làm việc không gây ồn ào, mà lần này lại không phải có chút tính toán nào liều lĩnh cả. Hơn nữa, anh lại rất thông thạo Pra-ha.
Người vừa nói đứng dậy và chậm rãi tiến đến một két sắt:
– Còn đây là việc cuối cùng cần nói với anh. Trong két này có một ngân phiếu đề tên anh, trị giá 20 ngàn đô-la.
Người được giao nhiệm vụ im lặng cúi xuống tập ảnh cùng một tập tài liệu đánh máy do cấp trên của mình vừa rút từ trong két ra và ném lên bàn. Ông ta xem xét một lúc, rồi lại ngẩng đầu lên.
– Sao nữa?
– Anh và Phơ-ri-đrích hãy tự giải quyết lấy mọi chuyện. Đó là việc của anh. Anh biết rõ tôi đang nói về việc gì, và việc ấy cần cho ai. Sau ba tuần nữa, mọi thứ sẽ phải có ở trên bàn tôi. Nhưng anh hãy liệu, – tên sếp hơi cao giọng – các anh chỉ được phép làm việc cho riêng chúng tôi thôi…
Người được mời đến ngước nhìn lên sếp của hắn:
– Nhưng thưa ngài đại tá…
– Tôi hiểu, nhưng tôi vẫn cứ phải dặn thế. Và còn Cuốc, hắn thạo kỹ thuật lắm đấy, trong lĩnh vực đó, anh có thể hoàn toàn tin cậy ở hắn. Từ ngày hôm qua, hắn đã theo dõi sát Pích-le rồi đấy. Còn cần hỏi gì không?
Ngày Thứ Tư ấy bắt đầu không có gì đáng kể. Tôi ngủ dậy muộn. Mặt trời chiếu thẳng vào mắt. Phải nheo mắt lại, và phút đầu tiên, tôi không định thần được là mình đang ở đâu. Theo thói quen, tôi chìa tay với sang chiếc bàn con ở cạnh giường và tìm đồng hồ. Đã chín giờ! Phải dậy đi tắm ngay, rồi mặc quần áo tức khắc, dù tôi biết là đằng nào mình cũng đã muộn. Vì thế, sờ lên cằm một cách máy móc, tôi quyết định: tốt hơn hết là cứ goi điện và thú nhận thẳng thắn là mình ngủ quên:
Đầu dây bên kia Bo-rơ-giếch cầm ống nghe.
– Tôi nghe đây!
– Cậu hiểu cho, hôm qua mình đi xem chiếu bóng với Ma-ri-a, rồi sau đó ngồi lại với nhau… Không biết Gô-mô-la có nói gì về chuyện mình mất tăm cho tới tận giờ không? Có làm sao không?
– Cậu nghe đây, – giọng Bo-rơ-giếch trả lời bình tĩnh – ổn cả thôi. Cuộc họp ở chỗ thiếu tá được ấn định lúc mười giờ kia, bây giờ thì đang còn lặng như tờ. Cậu cứ việc kiếm cái gì cho vào bụng đi đã, còn kịp chán, một tiếng nữa cơ mà!
Tôi gác máy nói, vươn vai và vào phòng tắm hương sen. Sau đó mở tốc độ “gài số ba”, ăn sáng thật nhanh, cạo râu và đúng mười giờ, bước vào phòng làm việc của thiếu tá Gô-mô-la.
Mọi việc vẫn bình thường, Thượng úy Bo-rơ-giếch Giắc từ nay tới tận mười hai giờ đêm hôm thứ Bảy phải sẵn sàng chỉ huy nhóm dự bị. Sau đó đến phiên tôi, thượng úy I-ô-giép Pha-tốt-xka. Chỉ đáng tiếc là lại mất toi tối thứ Bảy!