Văn học nước ngoài

Bản Năng Nguy Hiểm

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Kristin Cashore

Download sách Bản Năng Nguy Hiểm ebook PDF/PRC/EPUB/MOBI. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : SÁCH VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

CHƯƠNG MỘT

Bóng tối bao trùm ngục thất, nhưng trong đầu Katsa vốn đã có sẵn một tấm bản đồ. Cho tới giờ, tấm bản đồ vẫn tỏ ra chuẩn xác, như mọi bản đồ mà Oll thường vẽ. Katsa rờ tay dọc theo những bức tường lạnh lẽo, đếm số cửa và hành lang trên đường nàng đi. Nàng rẽ khi đến chỗ cần rẽ; rồi cuối cùng dừng lại trước một khoảng không gian trống chắc hẳn phải có một cầu thang dẫn lối đi xuống. Nàng khom người, đưa hai tay dò dẫm. Có một bậc thang bằng đá, đóng rêu trơn ướt, và một bậc bên dưới nữa. Quả nhiên đây là cầu thang mà Oll nhắc đến. Nàng chỉ mong lúc mang đuốc đi theo nàng, ông cùng Giddon sẽ trông thấy đám rêu trơn ướt và sẽ nhón chân thật khẽ thay vì sầm sầm cắm đầu cắm cổ lao xuống cầu thang khiến cả người chết cũng bị kinh động.

Katsa lẩn xuống cầu thang. Một lần rẽ trái, hai lần rẽ phải. Nàng bắt đầu nghe thấy tiếng nói chuyện khi bước vào một hành lang tối được ngọn đuốc trên tường soi tỏ bằng thứ ánh sáng màu cam lập lòe. Đối diện ngọn đuốc là một hành lang khác mà theo lời Oll, từ đầu lối vào cho đến tận cái xà lim nằm cuối hành lang, bất kỳ chỗ nào cũng có thể có chừng hai đến mười lính gác đứng canh.

Nhiệm vụ của Katsa là xử lý đám lính gác. Chính vì chúng mà nàng mới được cử tới đây.

Katsa rón rén bước theo hướng ánh sáng và tiếng cười đùa. Đáng ra nàng có thể dừng lại lắng nghe để ước tính chính xác hơn mình sẽ phải đối đầu với bao nhiêu tên lính, song không còn thì giờ nữa. Nàng kéo sụp mũ trùm đầu, ngoặt quanh góc rẽ.

Suýt chút nữa nàng đã vấp chân ngã nhào lên bốn nạn nhân đầu tiên của mình vốn lúc này đang ngồi giạng chân, đối diện nhau trên sàn nhà, xây lưng lại tường, không khí nồng lên mùi của thứ đồ uống loại mạnh chúng mang theo để nốc cho qua giờ gác. Katsa vừa đấm vừa đá vào thái dương, vào cổ chúng, và bốn tên lính gác chưa kịp sửng sốt thì đã nhất loạt đổ gục xuống sàn.

Chỉ còn duy nhất một tên lính gác đang ngồi trước song sắt phòng giam cuối hành lang. Hắn lồm cồm bò dậy, rút kiếm ra khỏi bao. Katsa tiến đến chỗ hắn, biết chắc ngọn đuốc sau lưng nàng sẽ khiến hắn không thể nhìn rõ khuôn mặt, đặc biệt là đôi mắt nàng. Nàng ước chừng khổ người hắn, dõi theo cử động của hắn, cân nhắc độ vững chắc của cánh tay đang chĩa kiếm về phía mình. “Đứng lại! Ta biết ngươi là ai rồi.” Giọng hắn vẫn bình tĩnh. Một kẻ can đảm đây. Hắn vung kiếm cảnh báo. “Ta không sợ ngươi đâu.”

Bất thình lình hắn đâm kiếm tới. Nàng cúi né đường kiếm, tung chân đá vào thái dương hắn. Hắn ngã nhào xuống đất.

Nàng bước qua người hắn, chạy tới chỗ song sắt, nheo mắt nhìn vào bóng tối bao phủ xà lim. Một hình dáng thu lu ép sát vào tường, một người do quá mệt hoặc quá lạnh nên chẳng buồn bận tâm đến vụ ẩu đả đang diễn ra. Tay bó quanh chân, đầu kẹp giữa hai gối. Ông đang run rẩy – nàng có thể nghe thấy tiếng ông thở. Nàng nhích sang bên, để ánh đuốc rọi vào bóng hình co ro của ông. Tóc ông bạc, cắt sát da đầu. Nàng trông thấy ánh vàng lóe lên chỗ tai ông. Những tấm bản đồ của Oll đúng là rất hiệu quả, vì ông lão này là một người Lienid. Ông chính là người họ đang tìm kiếm.

Nàng kéo chốt cửa. Bị khóa rồi. Chà, chẳng có gì lạ, và với nàng chuyện này cũng không thành vấn đề. Nàng huýt một tiếng thật khẽ, như tiếng cú đêm. Lật ngửa tên lính can đảm lên, nàng bỏ một viên thuốc vào miệng hắn. Nàng chạy lên hành lang, lật ngửa bốn tên lính xui xẻo nằm kề nhau, lần lượt bỏ vào miệng mỗi tên một viên thuốc. Đúng lúc nàng bắt đầu tự hỏi không biết Oll và Giddon có lạc đâu mất giữa chốn ngục thất này không thì họ xuất hiện ở góc rẽ, đi lướt qua nàng.

“Đúng mười lăm phút, không hơn,” nàng nói. “Đúng mười lăm phút, thưa tiểu thư.” Tiếng Oll oang oang. “Xin hãy cẩn trọng.”

Ánh đuốc của ba người hắt lên tường xà lim khi họ bước vào trong. Người đàn ông Lienid rên rỉ siết chặt vòng tay hơn. Katsa thoáng liếc nhìn y phục lấm lem tơi tả trên người ông. Nàng nghe thấy tiếng đống dụng cụ mở khóa của Giddon cọ vào nhau leng keng. Nàng những muốn nán lại xem họ mở cửa, nhưng nàng còn có công chuyện ở nơi khác. Nàng nhét túi thuốc vào trong ống tay áo rồi chạy đi.

Lính gác xà lim báo tin cho cai ngục, cai ngục lại báo tin cho lính gác cấp dưới. Lính gác cấp dưới báo tin cho lính gác lâu đài. Lính gác đêm, lính gác của nhà vua, lính gác tường thành, lính gác vườn đều báo tin cho lính gác lâu đài. Ngay khi một tên lính thấy thiếu người, hắn sẽ rung chuông báo động, và nếu Katsa cùng đám người của nàng không kịp cao chạy xa bay, tất cả sẽ thành công cốc. Họ sẽ bị truy đuổi, sẽ có đổ máu; bọn chúng sẽ nhìn thấy mắt nàng và nàng sẽ bị lộ. Vì thế, nàng phải hạ gục tất cả, từng tên lính gác một. Oll dự đoán có khoảng hai mươi tên. Hoàng tử Raffin đã chế cho nàng ba mươi viên thuốc dự phòng.

Nàng không gặp mấy khó khăn với hầu hết đám lính gác. Nếu nàng có thể lén đến gần chúng, hoặc nếu chúng tụm thành nhóm nhỏ, chúng sẽ chẳng bao giờ biết mình bị cái gì đánh phải. Gã lính gác lâu đài thì phiền hà hơn, vì có đến năm tên đứng canh buồng hắn. Nhoáng cái nàng đã hạ gục cả đám bằng những cú đá, huých rồi đánh, và tên lính gác lâu đài liền nhảy phóc ra khỏi cái bàn trong buồng gác, lao mình qua cửa, phóng vào giữa hiện trường ẩu đả.

“Hễ gặp Thiên Nhân là ta nhận ra liền.” Hắn xọc mạnh kiếm, nàng vội xoay người né. “Cho ta xem mắt ngươi màu gì nào, thằng nhãi. Ta sẽ khoét mắt ngươi ra. Đừng tưởng ta không dám.”

Nàng cảm thấy hơi phấn khích khi đập cán dao vào đầu hắn khiến hắn ngã gục. Nàng túm tóc kéo ngửa hắn lên rồi bỏ một viên thuốc lên lưỡi hắn. Khi tỉnh dậy trong nỗi hổ thẹn và cơn váng vất, đám lính đều sẽ khai rằng thủ phạm là một gã Thiên Nhân, được Thiên Phú tài giao đấu, hành động một mình. Chúng đồ rằng nàng là con trai, vì nàng trông chẳng khác gì con trai khi mặc quần vải trơn đội mũ trùm, và vì chẳng ai ngờ rằng kẻ tấn công mình lại là một cô gái. Và không ai trong số họ thoáng thấy bóng dáng Oll hay Giddon: nàng đã lo liệu chuyện đó.

Sẽ chẳng ai nghĩ đó là nàng. Dù cho Thiên Nhân Tiểu thư Katsa có là người như thế nào đi chăng nữa thì nàng cũng không thể là một tội nhân cải trang lảng vảng quanh sân lúc nửa đêm. Hơn nữa, người ta vẫn đinh ninh lúc này nàng đang trên đường về miền Đông rồi. Vừa sáng nay thôi, trước sự chứng kiến của toàn thành phố, ông bác Randa của nàng, vua xứ Middluns, đã tiễn chân nàng cùng hai người tùy tùng, Thủ lĩnh Oll và Giddon, phó tướng của Randa. Phải mất một ngày trời vất vả phóng ngựa ngược đường, nàng mới có thể đặt chân đến cung điện của vua Murgon.

Katsa chạy qua sân, lướt qua những luống hoa, vòi nước, những bức tượng Murgon bằng cẩm thạch. Một khoảnh sân quả thật khá dễ chịu so với một ông vua khó chịu đến vậy; ngan ngát hương cỏ, mùi đất đai màu mỡ, ngào ngạt mùi hương của những đóa hoa ngậm đẫm sương đêm. Nàng lao qua vườn táo của Murgon, bỏ lại đằng sau một hàng dài lính gác bị đánh thuốc mê. Bị đánh thuốc chứ không chết: một sự khác biệt quan trọng. Oll và Giddon, cùng hầu hết thành viên còn lại của Hội đồng bí mật, đều muốn nàng giết họ. Nhưng trong cuộc họp nhằm lên kế hoạch cho nhiệm vụ lần này, nàng đã lý luận rằng giết họ cũng chẳng tiết kiệm được chút thời gian nào.

“Nhỡ chúng tỉnh dậy thì sao?” Giddon hỏi.

Hoàng tử Raffin phật lòng. “Ngươi không tin vào thuốc của ta sao. Chúng sẽ không tỉnh dậy đâu.”

“Giết quách chúng đi cho nhanh,” Giddon nói, đôi mắt nâu lộ vẻ kiên quyết. Nhiều mái đầu gật gù trong bóng tối.

“Tôi có đủ thời gian để đánh thuốc mê bọn chúng,” Katsa nói, và khi Giddon toan cất tiếng phản đối, nàng giơ tay lên. “Đủ rồi. Tôi sẽ không giết họ. Nếu mấy người muốn họ chết thì hãy cử người khác đi.”

Oll bèn mỉm cười, vỗ lưng vị tướng trẻ. “Nghĩ mà xem, tướng Giddon, thế chẳng phải thú hơn sao? Vụ cướp hoàn hảo, qua mặt hết thảy đám lính gác của Murgon, mà không ai thiệt hại gì? Trò hay đây.”

Căn phòng như vỡ ra trong tiếng cười, nhưng Katsa thậm chí chẳng hề nhếch môi. Nàng sẽ không giết người, không đời nào làm vậy trừ phi tình thế bắt buộc. Người chết rồi thì không thể sống lại, và nàng đã giết chóc đủ rồi. Chủ yếu là vì bác của nàng. Vua Randa thấy nàng được việc. Khi bọn phiến loạn ở biên giới gây rối, việc gì phải cử cả đội quân khi chỉ cần duy nhất một đại diện?

Làm vậy tiết kiệm hơn rất nhiều. Nhưng nàng cũng đã giết người vì Hội đồng, khi không cách nào tránh né được. Lần này thì có thể tránh chuyện đó.

Đến cuối vườn cây ăn quả, nàng bắt gặp một lính gác già, có lẽ cũng già như ông cụ người Lienid vậy. Ông ta đứng dưới một lùm cây nhỏ, tì người lên kiếm, lưng khom xuống. Nàng lẻn ra sau lưng ông và dừng lại. Bàn tay nắm cán kiếm của ông run lẩy bẩy.

Nàng không mấy nể trọng một vị vua không cho lính gác của mình nghỉ hưu an dưỡng khi họ đã quá già không còn đủ sức giữ chặt cây kiếm.

Thế nhưng nếu nàng tha cho người lính gác già, ông ta sẽ phát hiện ra những kẻ đã bị nàng hạ gục và rung chuông báo động. Nàng đánh mạnh lên gáy ông ta, ông liền quỵ xuống, thở hắt ra. Nàng đưa tay đỡ rồi hạ ông xuống đất, nhẹ nhàng hết mức, sau đó bỏ một viên thuốc vào miệng ông ta. Tay nàng lướt qua cục u nổi trên đầu ông. Nàng thầm mong đầu ông đủ cứng.

Nàng từng có lần ngộ sát, một ký ức luôn thường trực trong trí nhớ của nàng. Ký ức về cách Thiên Năng của nàng phát lộ, một câu chuyện từ mười năm trước. Khi ấy nàng chỉ là đứa trẻ chưa đầy tám tuổi. Một người anh họ xa tới thăm hoàng cung. Nàng không thích hắn – mùi nước hoa nồng nặc của hắn, ánh nhìn dâm đãng hắn dành cho các thị nữ hầu hạ, cặp mắt hau háu bám theo các cô khắp phòng, và cả cái kiểu hắn sờ soạng người ta khi cho rằng không có ai nhìn thấy. Khi hắn bắt đầu chú ý đến Katsa, nàng trở nên cảnh giác. “Cô bé mới xinh xắn làm sao,” hắn nói. “Mắt của Thiên Nhân thường không được hấp dẫn cho lắm. Nhưng may mắn cho em, đôi mắt lại càng làm em xinh hơn. Thiên Năng của em là gì, bé yêu? Kể chuyện ư? Hay đọc suy nghĩ của người khác? Anh biết rồi. Em là vũ công.”

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button