Tiểu thuyết - ngôn tình

Khổng Tước Rừng Sâu

Khong tuoc rung sau - Thai Tri Hang1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Thái Trí Hằng

Download sách Khổng Tước Rừng Sâu ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục :  SÁCH TIỂU THUYẾT


2. DOWNLOAD

Download Ebook         

File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.

Bạn không tải được sách ?  Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Lời giới thiệu


Hãy trả lời câu hỏi sau trong vòng 30s.

Trong rừng sâu, bạn nuôi những con vật sau: Trâu, ngựa, hổ, dê, khổng tước.

Nếu một ngày buộc phải ra khỏi khu rừng mà chỉ được phép mang theo một con vật, bạn sẽ mang theo con nào?

Câu trả lời:

– Nếu bạn chọn trâu: Bạn là người coi trọng sự nghiệp

– Nếu bạn chọn ngựa: Bạn là người coi trọng tự do

– Nếu bạn chọn hổ: Bạn là người coi trọng danh dự

– Nếu bạn chọn dê: Bạn là người coi trọng tình yêu

– Nếu bạn chọn khổng tước: Bạn là người coi trọng tiền bạc

Câu chuyện xoay quanh một “anh chàng khổng tước” thầm yêu một “cô bé dê” nhưng rồi lại gửi thư nhầm cho “cô nàng hổ”. Tình yêu thời đại học như những cơn gió đầu xuân, mang lại chút tư vị sảng khoái, tươi mát nhưng thoảng nhanh, để lại những vết dấu chẳng đậm, chẳng sâu nhưng cũng không cách nào bôi xoá. Rồi mối tình học trò sẽ đi đến đâu trong vòng xoáy của công việc, cuộc sống, những bồng bột hờn ghen của tuổi trẻ nhiệt huyết đam mê nhưng vội vã lướt qua trên con đường đời. Nhưng dù sao đó là thứ tình cảm mà chúng ta đã trao đi vô điều kiện, hồn nhiên nhất, ngây thơ nhất, đôi khi còn hơi ngốc nghếch… Để sau này, chợt nhận ra sự hồn nhiên rồi sẽ vẩn đục, đam mê dù có nhưng cũng sẽ lụi tàn, và tuổi trẻ sẽ già đi với sự khôn ngoan… thì mối tình đầu đó, vẫn sẽ là những trang ký ức đẹp đẽ nhất, đáng trân trọng nhất trong mỗi chúng ta.

ĐỌC THỬ

Chương 1TRẮC NGHIỆM TÂM LÝ

Những dãy ghế của giảng đường với sức chứa một trăm năm mươi sinh viên đã chật cứng người, nhưng ngoài tiếng giảng bài rù rì của thầy giáo và tiếng phấn trắng thỉnh thoảng ken két trên bảng đen ra, gần như không còn âm thanh nào khác.

“Chơi một trò trắc nghiệm tâm lý nhé!”

Thầy giáo bỗng ném viên phấn trong tay vào cái rãnh trên tấm bảng đen, một tiếng rắc khô khốc vang lên.

Viên phấn gãy làm đôi, một nửa lăn lông lốc trong cái rãnh, nửa kia rơi xuống bục giảng. Thầy giáo quay lại, hai tay chống xuống bàn, lướt mắt qua những hàng ghế sinh viên bên dưới rồi mỉm cười: “Được không?”

Giảng đường đang im lìm bỗng bừng tỉnh, tiếng hò reo nổi lên như sấm.

Bị tiếng reo này đánh thức, tôi mở mắt ra nhìn, quyển

Tâm lý học tính cách trên bàn đang mở ở trang 78. Còn nhớ đó là lúc mới vào tiết học, mà giờ chỉ còn mười phút nữa là hết tiết.

Tôi giật giật tay áo Vinh An ngồi bên cạnh, cái tên đang gật đầu câu cá này giật bắn mình, cằm đập bộp xuống bàn.

Cậu chàng kêu ái ui một tiếng rồi cũng tỉnh luôn.

Nghe tiếng kêu, cô gái ngồi hàng thứ ba bên phải phía trước ngoái đầu lại, thoạt tiên là giật mình, sau đó là mỉm cười, một nụ cười rất ngọt ngào.

Thoáng bối rối, tôi quay đầu lườm Vinh An.

Cậu ta xoa xoa cằm, hai con mắt ngái ngủ lờ đờ nhìn tôi hỏi: “Chuyện gì thế?”

Tôi không trả lời, chỉ véo mạnh vào đùi cậu ta.

“Á…”, cậu ta vừa mở miệng, tôi đã bịt chặt mồm cậu ta lại, không cho phát ra tiếng.

Cô gái lại cười, sau đó quay đầu sang nói chuyện với cô bạn ngồi cạnh.

“Bài trắc nghiệm này tuy có nhiều cách hỏi, nhưng đáp án đều không khác nhau là mấy.” Thầy giáo gỡ kính xuống, rút khăn tay ra lau, đeo kính lên rồi tiếp tục nói: “Trong rừng sâu các bạn nuôi mấy con vật sau: Ngựa, trâu, dê, hổ và khổng tước1. Nếu có một ngày bạn bắt buộc phải rời khỏi rừng, nhưng lại chỉ có thể mang theo một con vật, bạn sẽ mang theo con vật nào?”

Nói xong, thầy quay lại lần lượt viết lên trên bảng: Ngựa, trâu, dê, hổ, khổng tước.

“Mọi người đừng suy nghĩ nhiều, cứ trả lời theo phản xạ đầu tiên, như vậy mới chính xác.”

Lũ sinh viên bắt đầu vò đầu bứt tóc, hơn nửa phút sau, thầy giáo nói: “Bạn nào chọn ngựa thì giơ tay.”

Có khoảng hai mươi cánh tay giơ lên, Vinh An và tôi đều không giơ tay, cô gái có nụ cười ngọt ngào cũng vậy.

Cảm thấy từ “bạn chọn ngựa2” nghe rất giống câu chửi người ta, tôi cười hi hí, nhưng chẳng ai phản ứng.

“Bạn nào chọn trâu mời giơ tay.”

Lần này số người giơ tay xem chừng đông hơn đội “ngựa” một chút.

Cô gái có nụ cười ngọt ngào chọn dê, cô bạn ngồi cạnh cô ấy chọn hổ.

Khi thầy giáo hỏi tới con vật cuối cùng – khổng tước – tôi giơ tay.

Vừa giơ tay phải lên cao, tôi vừa quay sang hỏi Vinh An: “Sao không thấy cậu giơ tay? Cậu chọn con gì?”

“Tớ chọn chó.” Cậu ta nói.

“Làm gì có chó!” Tay trái tôi chỉ lên năm con vật viết trên bảng.

“Vậy sao?” Cậu ta nhìn kỹ tấm bảng, “Thì ra không có chó à.”

“Vậy cậu chọn con gì?” “Tớ chọn chó.”

“Cậu không nghe người ta nói à!” Tôi cao giọng. “Đã bảo không có chó mà!”

“Em kia.” Thầy giáo nói, “Có chuyện gì không?”

Tôi quay đầu nhìn cánh tay của thầy giáo đang chỉ vào mình, những sinh viên chọn khổng tước khác đã hạ tay xuống từ lâu, chỉ còn mỗi cánh tay phải của tôi đang giơ lên.

“Dạ không ạ.” Mặt tôi nóng bừng, vội vàng bỏ tay xuống. “Mời em nói cho mọi người biết, tại sao em lại chọn

khổng tước?” Thầy giáo lại hỏi.

Tôi chậm chạp đứng dậy, phát hiện ra hình như mọi người đều đang nhìn mình, hai má càng nóng hơn, đành đáp: “Chẳng tại sao ạ.”

“Trong số này, đối với em con vật nào là quan trọng nhất? Hoặc giả nói em muốn theo đuổi cái gì nhất?”

Thấy tôi vẫn đang đứng đó, thầy giáo cũng không bảo tôi ngồi xuống mà nói tiếp: “Ngựa tượng trưng cho tự do; trâu tượng trưng cho sự nghiệp; dê tượng trưng cho tình yêu; hổ tượng trưng cho lòng tự trọng. Còn khổng tước?”

Ông thầy mỉm cười, nụ cười thoảng chút mờ ám: “Khổng tước tượng trưng cho tiền bạc.”

Thầy vừa dứt lời, cả giảng đường bật cười rần rần, cô gái có nụ cười ngọt ngào cười càng ngọt ngào hơn.

Thầy giáo nín cười rồi nói: “Mời ngồi, bạn khổng tước.” Tôi nghĩ mặt tôi chắc có thể rán trứng được rồi.

Chuông tan học réo vang, lúc thu dọn sách vở chuẩn bị rời lớp, Vinh An bảo tôi: “Thì ra cậu mê tiền đến thế, thảo nào chẳng bao giờ cho tớ vay.”

Tôi như một nồi nước đang sôi sùng sục, Vinh An lại đến nhấc vung lên, tôi tiện tay quăng cặp sách đập vào lưng cậu ta.

Cậu ta lùi lại, đụng ngay vào cô gái đi bên cạnh chúng tôi.

Đó là cô bạn ngồi cạnh cô gái có nụ cười ngọt ngào, chọn hổ.

“Xin lỗi.” Tôi và Vinh An đồng thanh lên tiếng.

Cô ấy không nói gì, chỉ lần lượt nhìn tôi và Vinh An, cũng không tỏ vẻ lườm nguýt, sau đó bước qua chiếc cặp sách bị rơi trên đất, đuổi theo cô gái có nụ cười ngọt ngào, đi ra khỏi lớp.

Tôi nhặt cặp lên, nhân lúc Vinh An đang đờ đẫn, tôi nhấc chân đá đít cậu ta một phát.

“Mê tiền chẳng có gì là xấu cả.” Vinh An xoa xoa mông. Tôi đang muốn cho cậu ta thêm một cước thì có người vỗ vai tôi nói: “Hi, mình cũng chọn khổng tước đây.”

Quay đầu nhìn, thì ra là một cậu bạn cùng khoa với bọn tôi, cũng chẳng thân thiết gì lắm.

“Hả?” Tôi buột miệng hỏi, “Sao cậu lại chọn khổng tước?” “Khổng tước đẹp như thế, đương nhiên phải chọn rồi!” Nói xong, cậu ta cũng bước ra khỏi lớp, Vinh An lập tức chạy biến theo.

Tôi khoác cặp sách lên, chậm rãi bước ra khỏi giảng đường, sau đó đi dạo trong sân trường.

Nghĩ tới ý nghĩa tượng trưng của chim khổng tước, trong lòng tôi rất không thoải mái. Tuy rằng mê tiền chẳng có gì là không tốt cả, nhưng mê tiền luôn đi cùng với các tính từ như thực dụng, bợ đỡ, hư vinh… mà đó hoàn toàn không phải là điều tôi mong muốn về bản thân mình.

Vốn dĩ có thể cười xòa bỏ qua bài trắc nghiệm tâm lý này, nhưng cái tên chọn khổng tước kia, rõ ràng là một người mê tiền.

Còn nhớ có lần cậu ta lái một chiếc xe mới tới trường, cực kỳ hứng chí mời mọi người ra ngoài hóng gió. Kết quả có bốn người lên xe, trong đó có tôi.

Bọn tôi ở ngoài chơi ba tiếng, vừa mới về tới trường, cậu ta lập tức lấy giấy bút ra, tính toán tiền xăng, tiền dầu, vân vân… sau khi tính đi tính lại ba lần, cậu ta nói: “Mỗi người phải đưa mình 38.6 tệ. Vậy làm tròn thành 39 tệ đi.”

Trong lòng rất không vui, tôi đưa cho cậu ta bốn mươi tệ rồi bảo: “Khỏi trả lại.”

“Thật không?” Cậu ta cười nói “Vậy thì tốt quá.” Từ đó tôi liền giữ khoảng cách với cậu ta.

Tôi đi về ký túc xá, ngồi vào bàn học, lúc đặt quyển Tâm lý học tính cách lên giá sách, Vinh An mở cửa xông vào, phấn khích nói: “Tớ tra được tên của cô nàng rồi!”

“Cô nàng nào?” Tôi nghi hoặc quay đầu nhìn cậu ta. “Cô nàng cậu thích ấy!”

Tôi đột nhiên tỉnh ngộ, cậu ấy đang nói về cô gái có nụ cười ngọt ngào, cô gái chọn con dê.

Tôi và Vinh An đều là sinh viên năm tư, độc thân, trong lớp cũng chẳng có bạn nữ nào cho bọn tôi săn bắn. Cũng may trường học quy định chương trình văn hóa cơ sở là môn bắt buộc nên chúng tôi mới có cơ hội tiếp xúc với nữ sinh khoa khác.

Học kỳ này tôi và Vinh An chọn môn học này bởi vì nghe nói thầy giáo bộ môn chấm điểm rất hào phóng. Cả môn có ba học trình, chiều thứ Ba mỗi tuần học liền ba tiết, sinh viên theo học khoa nào cũng có.

Học không bao lâu, tôi đã bị cô gái có nụ cười ngọt ngào kia hút hồn.

Trông cô ấy rất thanh thoát, đôi mắt vừa to vừa sáng, nhất là khi cười vô cùng ngọt ngào.

Tôi hay ngồi ở phía sau cô ấy khoảng ba hàng ghế, từ trên cao nhìn cô ấy, đôi lúc đần mặt ra mơ mộng. Nhưng tôi không biết tên cô ấy, không biết cô ấy học khoa nào, cho đến tận thứ Ba tuần trước cô ấy mặc đồng phục khoa đi học, tôi mới biết cô ấy học khoa Thống kê.

“Sao cậu biết tên người ta?” Tôi hỏi Vinh An.

“Lúc chiều tớ chạy đến lớp, đúng lúc nghe người ta gọi cô ấy là Lưu Vỹ Đình.”

“Lưu Vỹ Đình?”

“He he” Vinh An rất đắc ý, “Chẳng phải tuần trước bọn mình mới biết cô nàng học khoa Thống kê sao? Vì thế tớ lập tức chạy đến phòng giáo vụ dò danh sách sinh viên khoa Thống kê từ năm một đến năm tư, cuối cùng…”

Vinh An lôi từ trong túi áo ra một tờ giấy cuộn dài, trải ra mặt bàn. Tôi cúi đầu nhìn xuống, là danh sách lớp Thống kê năm thứ ba. Ở góc dưới của tờ giấy có một cái tên được khoanh tròn bằng bút đỏ – Lưu Vỹ Đình.

Tôi nhìn kỹ cái tên Lưu Vỹ Đình này mấy giây rồi ờ một tiếng.

“Ê?” Vinh An trợn tròn mắt, “Sao cậu phản ứng lạnh nhạt thế?”

“Không thì phải làm sao?” “Mau chọn cách tấn công đi.”

Vinh An đập chát hai tay xuống mặt bàn, dáng vẻ rất kích động.

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, không biết phải nói gì.

Tuy mỗi lần ở trong lớp nhìn thấy lưng cô ấy, hay mỗi khi ngồi trước bàn học nhớ tới nụ cười của cô ấy, tôi vẫn khao khát tự hỏi không biết tên cô ấy là gì, nhưng từ trước đến giờ chưa khi nào nghĩ tới việc một khi đã biết tên cô ấy rồi thì phải làm sao?

“Viết thư tình cho nàng.” Vinh An nói.

Tôi nghĩ thấy cũng phải, chỉ có cách này mà thôi.

Dù gì tôi cũng năm tư rồi, nếu cuộc đời sinh viên không có lấy một mảnh tình vắt vai hay một cô bạn gái, thì cũng giống như trên sân bóng rổ bất luận có chặn đầu, hộ công, vây hãm đến mấy mà không thể ghi điểm, cũng sẽ cảm thấy trận bóng đó thật rỗng tuếch.

Vì thế tôi lập tức ngồi dậy, đi sang phòng khác mượn sách dạy viết thư tình.

Muốn mượn loại sách này chẳng khó gì, trên giá sách của sinh viên tầm tuổi bọn tôi đầy rẫy những loại sách dạy theo đuổi người khác phái. Vì thế tôi nhanh chóng mượn được hai quyển sách, trong đó có một quyển còn dùng bút đỏ gạch chân những phần trọng tâm.

Tôi lấy giấy viết thư ra, vừa nghĩ vừa tham khảo hai quyển sách kia, cuối cùng viết ra được câu đầu tiên: Nếu Đại học Thành Công là một vườn hoa, thì em chính là đóa hoa ngát hương và hấp dẫn nhất.

“Vinh An này…”

“Gì thế?” Cậu ta tiến lại gần. “Không có gì.”

“Thế thì cậu gọi tớ làm gì?”

Tôi mặc kệ cậu ta, chỉ huơ huơ tay trái xua cậu ta đừng lại gần.

Vốn định hỏi cậu ta câu đầu tiên viết như thế được không? Nhưng đột nhiên nhớ ra sức chiến đấu của cậu ta còn yếu hơn mình, nếu nghe theo ý của cậu ta, hậu quả sẽ thật khó lường.

Vinh An đi tắm, trong phòng chỉ còn lại tôi và ngọn đèn trên bàn học.

Tôi nín thở viết thư, cố gắng nắn nót từng nét, miệng cũng lẩm bẩm đọc lại từng câu. Nếu không cẩn thận viết nhầm chữ nào hay thấy câu cú không thuận, liền vò ngay tờ giấy đi viết lại từ đầu. Giọng văn cố gắng chân thật mà không tầm thường, khi khen ngợi cô ấy cũng tránh a dua nịnh bợ.

Lúc Vinh An tắm xong đẩy cửa bước vào, tôi đã viết xong, chỉ còn ký tên ở cuối thư nữa thôi.

“Nên ký tên gì?” Tôi không thèm quay đầu lại, “Ký tên thật không hay.”

“Ký là Vô Danh?” Vinh An nói.

“Có phải là quyên tiền từ thiện không muốn nêu tên đâu cơ chứ.”

“Một người để ý em đã lâu?” “Nghe như thư khủng bố.”

“Người yêu thầm em nhưng không dám thổ lộ?”

“Cũng không được. Chưa biết chừng cô ấy lại tưởng tớ là tên biến thái hay dở hơi nào đó.”

“Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy?” “Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy?”

“Cái này có chuyện cười đấy. Chính là em biết tên của anh, nhưng không biết dương cụ của anh.3” “Khốn kiếp!”

Không khí viết thư tình đang nho nhã như vậy mà cậu ta lại phun ra một câu như thế, tôi quay đầu chửi một trận.

Nhưng chửi xong, nhìn thấy bộ dáng cậu ta, tôi ngạc nhiên tới mức không thốt lên lời.

Vinh An cả người trần truồng, quần lót còn chẳng thèm mặc, đang lượn tới lượn lui trong phòng.

“Cậu… cậu làm cái trò gì thế?”

“Tớ đang cho chim đi dạo.” Cậu ta chẳng thèm dừng bước, tiếp tục lượn tới lượn lui.

“…”

“Chim tớ một ngày hai mươi tư tiếng không thấy mặt trời, chỉ lúc tắm mới có thể ngắm mặt trời một lúc, nhưng khi đó lại bị ướt, nên tớ đã nghĩ kỹ rồi, tắm xong cho nó đi dạo một lát, rất tốt cho sức khoẻ.”

Nói xong cậu ta bèn dừng lại, lấy một cái ghế ra cửa sổ, trèo lên ghế quay mặt ra ngoài cửa rồi giang tay nói: “Bay đi nào!”

“Đồ khốn! Cậu xuống ngay cho tôi!”

Tôi dùng sức kéo Vinh An xuống ghế rồi hét toáng lên: “Mặc quần lót vào ngay!”

“Ờ.” Cậu ta vừa nói vừa thong thả mặc quần lót vào, “Vậy cậu định ký tên là gì?”

“Cứ lấy đại một biệt hiệu là được.”

“Tớ giúp cậu tra được tên nàng, cậu phải mời tớ một bữa thịnh soạn đấy nhé.”

“Đừng có mơ.”

“Cậu đúng là cái đồ chọn khổng tước.”

Vừa nhấc chân định đá cậu ta một cước, đột nhiên nhớ lại bài trắc nghiệm tâm lý kia, tôi lại dừng lại. “Lưu Vỹ Đình chọn con dê.”

“Dê?” Vinh An nói, “Dê tượng trưng cho cái gì?” “Tình yêu.” Tôi nói.

“Ờ.” Vinh An ngẫm nghĩ, “Người con gái như vậy nhất định có thể mang đến hạnh phúc cho người khác.” “Có lẽ vậy.”

Tôi quay về bàn học, ký tên ở cuối thư: Kha Tử Long. Lại viết thêm một dòng tái bút, hẹn cô ấy sau khi tan học thì đến gốc cây thứ ba cách giảng đường một trăm mét về phía bên trái, tôi sẽ đợi ở đó. Mong cô ấy đồng ý làm bạn với tôi.

Tôi đọc đi đọc lại lá thư vài lần, sau đó bỏ vào phong bì.

Lúc chuẩn bị lấy keo dán mép phong bì, tôi lại bỏ thư ra đọc lại một lần.

“Đã viết rồi thì cứ gửi đi.” Vinh An nói.

Cuối cùng tôi dán phong bì lại, đề ở phần địa chỉ người nhận: Lớp Thống kê năm ba, Đại học Thành Công.

Lúc nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, đầu tôi vẫn suy nghĩ miên man.

Nếu bài trắc nghiệm tâm lý kia chính xác, vậy có lẽ tôi càng nên thích Lưu Vỹ Đình, nhưng lại không cam tâm thừa nhận bản thân mình chọn khổng tước.

Nếu như cô ấy rất tin tưởng bài trắc nghiệm kia, liệu cô ấy có vì thế mà không thích người đã chọn khổng tước là tôi?

“Vinh An.” Tôi mở to mắt, “Cậu sẽ chọn con vật nào?” “Chó.” Vinh An trả lời.

“Đã bảo cậu là không có chó mà! Ngựa, trâu, dê, hổ, khổng tước, rốt cuộc cậu chọn con gì?” “Tớ chọn chó.”

“Cậu…” Tôi tức tới mức bật hẳn dậy, sau đó lại hằm hằm nằm xuống, “Mau ngủ đi!”

Sau khi gửi thư đi, suốt mấy đêm liền tôi đều nằm mơ. Lúc thì mơ thấy mình dắt tay công chúa Bạch Tuyết chạy trên thảo nguyên bao la, lúc thì lại giống như cơn mộng mị trong Liêu trai chí dị.

Tôi cũng bắt đầu tưởng tượng tâm trạng của Lưu Vỹ Đình khi nhận được thư, cô ấy có vui không? Hay cảm thấy vớ vẩn? Liệu cô ấy có rất tao nhã mà xé nát bức thư sau đó khinh bỉ vứt vào thùng rác? Hay là mời thân bằng cố hữu đến thưởng thức chiến lợi phẩm của mình?

Cuối cùng cũng đến thứ Ba, lần này vì chột dạ nên tôi ngồi cách Lưu Vỹ Đình khá xa.

Tuy căng thẳng, nhưng tôi vẫn cẩn thận quan sát động tĩnh, phát hiện ra cô ấy chẳng có gì khác với bình thường. Theo lý mà nói, nếu cô ấy nhận được thư của tôi thì sẽ biết được trong phòng học này có người thầm mến mình, lại còn đợi mình sau giờ tan lớp, vậy tại sao cô ấy lại có thể vẫn tự nhiên được như thế?

Chuông hết tiết vừa réo, trước tiên tôi cảnh cáo Vinh An không được rình trộm, sau đó chạy như bay đến gốc cây thứ ba cách giảng đường một trăm mét về phía bên trái, quay lưng lại cửa phòng học.

Mất khoảng hai giây để trấn định tinh thần diệt trừ căng thẳng, tôi mới từ từ quay lại nhìn về phía giảng đường. Có lẽ là do tác dụng tâm lý, tôi cứ cảm thấy ánh mắt mọi người đi qua nhìn tôi rất kỳ quái.

Đột nhiên tôi hối hận vì đã quá kích động, lẽ ra không nên gửi bức thư tình đó đi.

Cách tôi chừng năm mươi mét, có một cô gái hình như đang đi về phía tôi.

Khi khoảng cách rút ngắn lại còn chừng ba mươi mét, tôi mới nhìn rõ đó là cô bạn ngồi cạnh Lưu Vỹ Đình. Cô ấy càng tiến lại gần tôi, trong lòng tôi càng buồn bực: Sao lại là cô ta?

Nhưng đến lúc khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn lại mười mét, tôi bắt đầu hoảng lên. Giống như nhìn thấy một con hổ đang xông tới chỗ mình, nhưng trước mặt lại chẳng có lồng sắt.

“Tôi là Lưu Vỹ Đình.” Cô ta dừng lại trước mặt tôi hai bước, “Anh là người viết thư cho tôi à?”

“Hả?” Lưỡi tôi cứng lại, “Chuyện này… chuyện này…” “Phải hay không phải.”

“Điều này rất khó giải thích.”

“Rốt cuộc là phải hay không phải.” Cô ấy nói, “Nếu khó trả lời, vậy thì lắc đầu hay gật đầu vậy.”

Tôi không biết phải gật hay lắc, bởi vì đúng là tôi viết thư cho Lưu Vỹ Đình, nhưng không phải viết cho cô ấy.

Thấy tôi mãi không có phản ứng gì, cô ấy bèn rút từ trong cặp sách ra một phong thư: “Có phải anh viết không?” Tôi nhìn phong thư rồi gật đầu nói: “Phải.”

Cô ấy nhìn tôi một lượt rồi nói: “Chúng ta đi thôi.”

Nói xong cô ấy quay người đi về phía trước. Tôi ngần ngừ một lúc rồi bước theo sau cô ấy.

Nếu xét từ góc độ đi tản bộ mà nói, tốc độ của cô ấy hơi nhanh, hơn nữa ánh mắt lúc nào cũng nhìn thẳng phía trước. Cô ấy đi thong thả, không nói gì thêm, tôi thì lẳng lặng cứng nhắc đi theo sau cô ấy.

Càng đi tôi càng phiền não: Sao cô ấy lại nhận được thư?

“Sao anh biết tên em?” Đột nhiên cô ấy phá vỡ sự im lặng.

“Hả?” bị giật mình, tôi trở lại bình thường ngay tức thì, “Bạn anh bảo.”

Trong lòng tôi lóe lên một tia sát ý, tên Vinh An chết dẫm kia, cậu tiêu rồi.

“Anh ấy quen em?”

“Không. Cậu ấy…” Nghĩ một hồi, tôi bịa ra một lý do, “Cậu ấy quen bạn của em.”

“Thì ra là vậy.”

“Kha Tử Long không phải là tên thật của anh đúng không?”

“Ừ. Anh tên là Thái Trí Uyên.”

“Trí Uyên?” Cô ấy gật đầu “Tên này hay lắm, hàm ý trí thức uyên bác.”

“Cảm ơn.”

“Sao lại lấy tên Tử Long?”

“Hồi học cấp ba anh từng dùng tên Tử Long để gửi bản thảo đi, có được chọn đăng.”

“Là thơ? Tản văn? Hay là tiểu thuyết?”

“Đều không phải. Anh viết truyện cười.”

“Ồ?” Cô ấy dừng chân, “Kể nghe xem nào.”

“Tâm trạng Tiểu Minh rất tệ, Tiểu Hoa bèn bảo cậu ta: Có gì mà phải lo, binh đến tướng chặn. Tiểu Minh lại nói: Nhưng mà chẳng phải ’binh’ có thể ăn được ’tướng’ sao?”

Tôi dừng lại, thấy cô ấy không có phản ứng gì, bèn nói: “Anh kể xong rồi.”

“Ừ.”

“Chơi cờ mù thì binh có thể ăn tướng.” “Em biết.”

“Vì thế anh cảm thấy đây có thể coi là truyện cười.”

“Chắc vậy.” Cô ấy tiếp tục đi về phía trước, “Anh không cần tự ti, truyện cười không buồn cười cũng là bình thường thôi.”

“Anh…”

“Cùng ăn bữa cơm đi.” Cô ấy lại dừng lại.

Ngẩng đầu lên nhìn, thấy đã đến quán cơm tự chọn của trường, tôi bèn gật đầu.

Vào trong quán, cô ấy đi trước tôi đi sau, mỗi người cầm đĩa tự chọn món ăn của mình.

Lúc thanh toán, cô ấy lấy ví từ trong cặp sách ra, tôi liền nói: “Để anh mời.”

“Không cần đâu. Của ai người nấy trả.”

Cô ấy trả tiền, tôi cũng không cố ép.

Chúng tôi chọn hai vị trí đối diện nhau ngồi xuống, cô ấy nói: “Anh không giống người chọn khổng tước.” “Sao em biết anh chọn khổng tước?”

“Tuần trước lúc anh đứng dậy trả lời thầy giáo, cả lớp đều biết.”

“Ờ.” Tôi hơi xấu hổ, “Bài trắc nghiệm kia có khi không chính xác.”

“Cũng có lẽ.” Cô ấy lấy đũa gẩy gẩy mấy món ăn trên đĩa, “Tuy rất nhiều người coi trắc nghiệm tâm lý là trò chơi, nhưng trắc nghiệm tâm lý vẫn có cơ sở tâm lý học và đã qua phân tích thống kê.”

“Thế à?”

“Tin em đi, em học thống kê mà.” “Vậy sao em lại chọn hổ?”

Cô ấy sững người, để lộ vẻ mặt bừng tỉnh, “Anh đúng là rất chú ý đến em.”

Tôi mếu máo cười, trong lòng nghĩ: Anh chú ý đến cô gái có nụ cười ngọt ngào ngồi bên cạnh em cơ.

“Em chọn hổ vì nó có thể bảo vệ em, là loài vật em có thể tin cậy.”

“Ừ.”

“Sao anh lại chọn khổng tước?” “Ơ…”

Tôi mãi chẳng hề truy cứu lý do mình chọn khổng tước, khi thầy giáo viết tên năm con vật lên trên bảng, trong đầu tôi lần lượt hiện lên hình dạng và thần sắc của năm con vật này, sau đó bèn chọn khổng tước.

Nhưng tuyệt đối không phải vì khổng tước xinh đẹp mà chọn nó, trên thực tế tôi thấy hổ còn đẹp hơn.

Vậy tại sao tôi lại chọn khổng tước?

“Không cần suy nghĩ nhiều. Có rất nhiều sự lựa chọn chẳng vì lý do gì cả.” Thấy tôi mãi không trả lời, cô ấy bèn kết luận hộ.

Sau khi rời khỏi nhà ăn, cô ấy bảo xe đạp của cô ấy vẫn còn đang để bên ngoài phòng học, tôi bèn cùng cô ấy đi về.

Trời đã tối, đèn đường đã sáng, nhưng trên đường đi chúng tôi hầu như không nói chuyện.

Trong sân trường chẳng có mấy sinh viên đi lại, càng làm nổi bật hơn sự im lặng giữa chúng tôi. Không khí trầm mặc này đủ khiến người ta khó thở.

“Sao em lại đồng ý ra gặp anh?” Nói xong, như trút được gánh nặng, tôi thở một hơi dài.

“Thực ra bạn em đều bảo đừng để ý đến anh, hoặc là nấp xem anh sẽ đợi bao lâu.”

“Bọn họ…”

“Anh yên tâm. Bọn họ chỉ biết có người viết thư cho em, nhưng em không đưa thư cho ai xem cả.” “Ừ.”

“Em nghĩ chắc chắn anh rất tâm huyết khi viết bức thư này, hơn nữa cũng phải rất can đảm.” Cô ấy nói, “Nếu em không hồi âm hoặc là nấp đi rình xem, lòng tự trọng của anh chắc chắn sẽ bị tổn thương.”

“Cảm ơn em.”

“Đừng khách sáo.” Cô ấy mỉm cười, “Em cho rằng lòng tự trọng của mỗi người là điều quan trọng nhất, tuyệt đối không được phép chà đạp. Vì thế với em, bài trắc nghiệm tâm lý kia vô cùng chính xác.”

Cô ấy dắt xe đạp đi phía trước, không có ý muốn lên xe. Tôi bèn tiếp tục theo đằng sau.

Vừa rồi cô ấy cười, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nụ cười của cô ấy. Nụ cười này không tính là ngọt ngào, dường như chỉ là nhếch khóe miệng lên để lộ vẻ mặt như đang cười, nhưng nụ cười rất chân thành.

“Chúng ta bây giờ có thể coi là bạn bè rồi, sau này đừng quá khách sáo.” Cô ấy dừng lại, đợi tôi sánh vai với mình mới đi tiếp.

“Đến ký túc xá của em rồi.” Cô ấy nói, “Vậy, tạm biệt nhé.”

“Ừ, tạm biệt.”

Cô ấy trèo lên xe đạp, bánh xe có khi chỉ quay được

ba vòng, tôi đã nghe thấy tiếng phanh két. Cô ấy ngoái đầu lại nói: “Em có một câu hỏi: Nụ cười của em rất ngọt ngào sao?”

“Hả?”

“Trong thư anh viết thế.”

“Điều này…” Tôi không muốn nói dối, nhưng lại không thể nói với cô ấy sự thật, tinh thần rất hỗn loạn.

“Bạn bè đều bảo em rất ít cười, bởi vậy nên trông hơi dữ.” Cô ấy lại nở nụ cười, “Nếu anh cảm thấy nụ cười của em rất ngọt ngào, vậy sau này em sẽ cố gắng cười nhiều hơn.”

“Vậy… vậy thì tốt rồi.” Tôi hơi chột dạ.

Sau khi bóng dáng Lưu Vỹ Đình rời xa, tôi quay người chầm chậm trở về, lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò

Tuy trông cô ấy thực sự có hơi dữ, nhưng cảm giác tiếp xúc không tệ, cũng cảm thấy cô ấy là người tốt.

Nhưng mà… nhưng mà người đáng ra nhận bức thư tình đó không phải là cô ấy, mà là cô gái có nụ cười ngọt ngào cơ! Nghĩ tới đây, tôi lại thấy tức giận, tinh thần đột nhiên dâng cao, co cẳng chạy thẳng về ký túc.

Tôi quay về phòng ngủ, đóng cửa rồi khóa trái lại.

Vinh An xông đến cười ngây ngô với tôi.

Tôi đi đến trước mặt thằng cu chưa biết rõ tình hình kia, gõ cho nó một cái: “Cô ấy không phải là cô ấy!”

“Cậu nói gì thế?” Vinh An xoa đầu hỏi.

“Cô gái tớ thích không phải là Lưu Vỹ Đình!”

“Nhưng rõ ràng tớ nghe thấy có người gọi cô nàng là

Lưu Vỹ Đình mà!”

“Cậu chắc chắn mình không nghe nhầm chứ?”

“Tớ vốn rất chắc chắn là không nghe nhầm, nhưng nghe cậu nói vậy, tớ thấy mình cũng không chắc lắm.”

“Đáng ghét!” Tôi bóp cổ cậu ta, “Cậu hại tôi rồi!”

“Đợi đã.” Vinh An vùng thoát khỏi móng vuốt của tôi, “Nói vậy, tuy có thể là tớ nghe nhầm, nhưng vẫn đúng là có một người tên Lưu Vỹ Đình.”

“Thế thì đã sao?”

“Cậu không cảm thấy như vậy rất thần kỳ à?” “Thần kỳ cái đầu cậu ấy!”

“Như thế mình có được coi là thần Cupid của cậu không nhỉ?”

“Cu cái đầu cậu!” Tôi lại muốn bóp cổ cậu ta, cậu ta vội vàng chuồn đến bên cửa, mở cửa vọt ra ngoài.

Tôi hạ hỏa rồi nên rộng lượng, bèn nằm trên giường nhớ lại chuyện ngày hôm nay tiếp xúc với Lưu Vỹ Đình.

Có nên nói thật cho cô ấy biết không? Nếu như nói thật, lòng tự trọng của cô ấy có bị tổn thương không? Cô ấy đã tin tưởng tôi như thế, nếu tôi làm cô ấy tổn thương thì chẳng phải là trời không dung đất không tha hay sao?

Tuy cô ấy cũng không tệ, nhưng người tôi thích là cô gái có nụ cười ngọt ngào kia!

Đột nhiên nghĩ tới một câu thành ngữ: Lưng hổ lên dễ khó xuống, quả thật quá thích hợp để miêu tả tình cảnh của tôi lúc này. Mà càng trùng hợp hơn nữa là, Lưu Vỹ Đình lại là người chọn hổ.

Suy nghĩ mấy ngày trời, tôi chỉ rút ra được một kết luận: Tuyệt đối không thể cho Lưu Vỹ Đình biết sự thật.

Hơn nữa lá thư tình kia dù sao viết cũng rất chân thành, vì thế tôi cũng không thể gặp mỗi một lần rồi lại giả chết. Vậy cứ thử quen với cô ấy xem sao.

Căn cứ trình độ thường ngày của tôi, có khi qua một thời gian cô ấy sẽ chẳng thèm để ý đến tôi nữa, còn nếu chẳng may cô ấy thấy tôi không tệ, có lẽ… ừm…. có lẽ….

Tóm lại, cứ thuận theo tự nhiên thôi.

Đến tiết học ngày thứ Ba, tuy vẫn còn căng thẳng nhưng tôi vẫn ngồi ở chỗ cũ.

Lưu Vỹ Đình vẫn ngồi cùng với cô gái có nụ cười ngọt ngào.

Trước giờ tôi luôn chú ý tới bóng dáng của cô gái có nụ cười ngọt ngào đó, bây giờ lại không biết nên nhìn ai?

Tôi cũng không phân biệt được tôi nhìn ai lâu hơn, bởi vì tôi gần như là cùng lúc nhìn cả hai người.

Tiếng chuông báo hết tiết reo vang, liếc thấy bọn họ đang thu dọn sách vở chuẩn bị rời đi, tôi bỗng nhiên luống cuống, tay trái vơ sách trên bàn, tay phải túm balô, không kịp quay đầu phi thẳng ra ngoài.

Tôi phi thẳng đến gốc cây thứ ba cách giảng đường một trăm mét về phía bên trái, rồi thở hồng hộc. Đợi hơi thở bình thường trở lại mới thấy mình đang đứng dưới gốc cây nhạy cảm này.

Đang lúc không biết làm gì, đã thấy Lưu Vỹ Đình từ xa đạp xe tới.

“Hi, bạn Thái.” Cô ấy dừng xe cách tôi ba bước.

“Hi, bạn Lưu.” Tôi thấy mình như đang đứng nghiêm. “Chúng ta đi thôi.”

“Được.”

Sau đó cô ấy dắt xe đạp, tôi bước sóng vai với cô ấy. “Nắng lúc này là đẹp nhất đấy.”

“Ừ.”

“Đúng rồi, anh học khoa gì?”

“Khoa Thủy lợi.”

“Ồ, anh là sinh viên Học viện Công trình. Nhưng chữ anh rất đẹp.”

“Sao em biết chữ anh?” “Thư ấy.”

“À.” Suýt nữa tôi lại quên mất là cô ấy nhận được thư

tình mình viết. “Cái đó là…” “Cọp hả?”

“Có rất nhiều chỗ là đi cọp.” Tôi gãi gãi đầu. “Ngại quá.” “Không sao.” Cô ấy cười cười “Vẫn có thể cảm nhận được thành ý.”

“Hôm nay để anh mời em ăn cơm nhé.” Tôi nói. “Vậy có được không?”

“Dù gì cũng chỉ là căng–tin trong trường mà thôi.”

“Được rồi.” “Cảm ơn em.”

“Người phải cảm ơn là em chứ?”

“Không. Em chịu cho anh mời, anh rất vui.”

“Anh đúng là không giống người chọn khổng tước.” “Người chọn khổng tước thì thế nào?”

“Em cũng không biết. Nhưng có lẽ sẽ không thấy chuyện mời người khác ăn cơm là chuyện vui vẻ gì.” Chúng tôi bước vào nhà ăn, lại ngồi đối diện nhau.

“Bài tập hôm nay thầy giáo cho, anh không có vấn đề gì chứ?”

“Bài tập?”

“Đúng vậy, tuần sau nộp.”

Xem ra hôm nay tôi quá hồ đồ rồi, đến bài tập thầy giáo giao cũng không biết, đành dày mặt hỏi cô ấy: “Là bài tập gì thế?”

“So sánh phân tích hành vi sáng tác của Lý Tông Thịnh, Trần Thăng, La Đại Hựu4.”

“Á?” Tôi há hốc mồm, “Cái này phải viết làm sao? Khó quá.”

“Không đâu. Em thấy cũng ổn.” Cô ấy như đã dự tính trước.

Nhưng tôi thật không biết phải viết như thế nào, không khỏi cau mày.

“Bắt đầu từ sự khác nhau giữa tính cách và bối cảnh của họ, sẽ dễ viết hơn.”

“Cảm ơn.” Tôi vội nói “Thật sự là đại cảm ơn.”

Ăn cơm xong, chúng tôi đi về ký túc xá của cô ấy, cô ấy vẫn dắt xe đạp, tôi đi bên cạnh.

Bây giờ về ký túc hơi sớm, nhưng lại chẳng biết nên làm gì. Tôi đành hỏi thêm cô ấy về bài tập, vì thế cô ấy lại chỉ thêm cho tôi vài hướng làm bài.

“Lực học của em chắc chắn rất khá.” “Cũng được, đủ để qua.”

“Anh thế này có làm mất thời gian học bài của em không?”

“Không đâu.” Cô ấy lắc đầu, “Nói chuyện với anh rất thoải mái.”

Nhưng với anh thì áp lực rất lớn, trong lòng tôi thầm nghĩ.

“Điện thoại của ký túc không tiện lắm, sau này muốn tìm em có thể nhờ người lên gọi.” Cô ấy nói, “Em ở phòng 426 tầng bốn.” “Được.”

“Vậy…” Cô ấy kéo dài giọng, tới lúc tôi không còn

nghe thấy nữa mới thôi.

“Ừ.” Tôi lập tức nói. “Tạm biệt.”

“Á?” Cô ấy hơi kinh ngạc, “Em không phải có ý này.” “Vậy…” Đến lượt tôi kéo dài giọng.

“Được rồi, lần sau gặp.” Cô ấy nói.

“Ừ, tạm biệt.” Tôi nói.

Đi được hai bước, cứ cảm thấy tạm biệt như thế này có gì không thỏa đáng lắm, vì thế dừng chân quay đầu lại nói: “Thực ra anh…”

“Hửm?” Cô ấy cũng dừng chân, chuẩn bị lắng nghe. “Anh…” Nhưng tôi lại không biết nên nói gì, vừa lo lắng vừa căng thẳng.

Cô ấy đợi một lúc, thấy tôi mãi chẳng nói ra lời, liền tiến về phía tôi hai bước.

“Không sao.” Cô ấy nói, “Em cũng giống anh, cũng căng thẳng.”

“Vậy sao?”

“Ừm.” Cô ấy gật gật đầu, “Em không có kinh nghiệm tiếp xúc một mình với người khác phái, vì thế rất căng thẳng.”

“Không nhìn ra là em cũng căng thẳng.”

“Đừng có quên,” cô ấy mỉm cười, “Em là người chọn hổ.” Nhìn thấy nụ cười của cô ấy, lòng tôi nhẹ nhõm, nét mặt không còn cứng ngắc nữa.

Cô ấy lại vẫy tay chào tạm biệt tôi, rồi quay người đi vào ký túc.

Nhìn bóng cô ấy đi xa dần, tuy như cất được gánh nặng, nhưng không có nghĩa là ở bên cạnh cô ấy không vui vẻ. Tôi chỉ cảm thấy lá thư tình gửi nhầm kia như một hòn đá rất to rất to, chắn giữa tôi và cô ấy, vì thế tôi gặp phải trở ngại, không cách nào tự nhiên thoải mái đến gần cô ấy được.

Mà đôi khi tôi cũng phân tâm ngoái lại đằng sau, bởi vì đằng sau còn có một cô gái có nụ cười rất ngọt ngào.

Từ đó cứ mỗi lần tan học, tôi sẽ đợi cô ấy ở gốc cây thứ ba cách phía trái giảng đường một trăm mét.

“Chúng ta đi thôi.”

Đây là câu đầu tiên cô ấy nói mỗi lần nhìn thấy tôi.

Nói ra cũng kỳ, bất kể là chúng tôi đi với nhau bao nhiêu lần, mỗi lần nhìn thấy cô ấy lại có cảm giác xa lạ. Nhưng chỉ cần đi chung năm phút, tôi lại bắt đầu thấy quen thuộc.

Vì thế chúng tôi thường đi dạo trong trường trước, sau đó ăn cơm, nói chuyện.

Cũng từng đi xem phim ba lần, ăn kem hai lần, đi nhà sách một lần.

Phim thì xem trong trường, là loại không mất tiền, rất phù hợp với người chọn khổng tước là tôi.

Cô ấy là người càng tiếp xúc sẽ càng thấy thú vị, vì thế tảng đá chắn giữa chúng tôi, theo số lần tiếp xúc ngày càng tăng, cũng càng ngày càng nhỏ đi.

Nụ cười của cô ấy xuất hiện nhiều hơn, lúc ở trên lớp tôi cũng dần có thể đem tiêu điểm ánh mắt đặt trên người cô ấy.

Còn về cô gái có nụ cười ngọt ngào, với tôi, nụ cười của cô ấy đã càng ngày càng mơ hồ.

Tôi không biết thế này có tính là thích Lưu Vỹ Đình hay không?

Nhưng cho dù bây giờ vẫn chưa tính, tôi tin rằng nếu tiếp tục tiếp xúc như thế này, chẳng bao lâu nữa cô ấy sẽ chiếm cứ cuộc sống của tôi. Cũng giống như dòng sông uốn lượn chảy mãi, rồi sẽ một ngày nhìn thấy biển lớn.

Lại đến tiết học ngày thứ Ba, Vinh An vẫn đang ngủ gật, nhưng tôi đã rất ít ngủ gật rồi. Cứ nhìn mãi bóng lưng của Lưu Vỹ Đình thì cũng kỳ, thỉnh thoảng cũng phải nhìn thầy giáo hay nhìn lên bảng.

Nếu như quá chán chường, tôi sẽ viết linh tinh lên vở của Vinh An.

Chuông hết tiết vang lên, lúc thu dọn sách vở vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với Lưu Vỹ Đình đang ngoái đầu ra sau, tôi cười cười, sau đó đứng dậy đi tới gốc cây thứ ba cách giảng đường một trăm mét về bên trái đợi cô ấy.

Lúc sắp đi tới gốc cây, loáng thoáng nghe thấy có người gọi Lưu Vỹ Đình, tôi quay đầu lại, nhưng không nhìn thấy cô ấy.

Tôi không để ý, tiếp tục đi tới gốc cây.

Lưu Vỹ Đình dắt xe đạp đi tới, nói: “Chúng ta đi thôi.”

“Ừ.” Tôi gật đầu.

Mới đi được một phút, cô ấy lau mồ hôi nói: “Trời nóng lên đấy.”

“Đúng vậy, hình như đã vào hè rồi.”

“Vậy chúng ta tới gốc cây đa kia nghỉ cho mát được không?” “Được.”

Đến dưới gốc cây đa, cô ấy dựng xe rồi ngồi xuống gốc cây, tôi cũng ngồi theo.

“Mùa hè năm nay anh tốt nghiệp rồi, có dự định gì chưa?” Cô ấy đưa cho tôi một cái khăn giấy.

“Tiếp tục học nghiên cứu sinh.” Tôi nhận chiếc khăn, lau mồ hôi.

“Cũng tốt.” Cô ấy cười cười “Phải cố lên.” “Sẽ cố.”

Chúng tôi lại nói về chuyện tốt nghiệp, bỗng nhìn thấy

Vinh An phóng xe như bay xông tới.

“Tớ…” Cậu ta thở hồng hộc “Tớ đã biết rồi!”

Tôi đang bực không hiểu cậu ta rốt cuộc biết cái gì, cậu ta không đợi tôi hỏi đã nói tiếp: “Vừa nãy lúc tớ ra khỏi lớp lại nghe thấy có người gọi cô ấy là Lưu Vỹ Đình, lần này tớ chắc trăm phần trăm là không nghe nhầm. Tớ vội chạy đến phòng giáo vụ. Lần trước chỉ nhìn thấy Lưu

Vỹ Đình ở lớp Thống kê năm ba thì không nhìn tiếp bên dưới nữa, thì ra lớp Thống kê năm tư còn có một người nữa tên là Liễu Vỹ Đình!”

Cậu ta lấy danh sách lớp Thống kê năm tư ra, khoanh tròn tên Liễu Vỹ Đình, tôi thầm kêu không hay rồi, cậu ta lại nói: “Lưu Vỹ Đình, Liễu Vỹ Đình, nghe đều giống như là Lưu Vỹ Đình5. Vì thế người cậu thích là Liễu Vỹ Đình lớp Thống kê năm tư, không phải Lưu Vỹ Đình ở lớp Thống kê năm ba. Thư tình của cậu bị gửi nhầm rồi!”

Vinh An nói xong rất đắc ý, lại cao giọng nhấn mạnh thêm một lần “Gửi–nhầm–người–rồi!”.

Mặt tôi méo xệch, thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn Lưu Vỹ Đình.

Lưu Vỹ Đình đứng dậy, đi tới bên xe đạp, gạt chân chống, trèo lên xe, phóng vụt đi.

Tôi tiến hai bước, chỉ nói được một chữ “Anh…” rồi không nói tiếp được nữa.

Vinh An nhìn tôi, lại nhìn cô ấy ở đằng xa, nói: “Có phải tớ lại gây họa rồi không?”

Tôi mặc kệ cậu ta, chỉ ngây người nhìn theo bóng dáng ngày càng nhạt nhòa của cô ấy.

Tối hôm đó, tôi viết một lá thư rất dài cho Lưu Vỹ Đình, giải thích tất cả với cô ấy.

Hôm sau cảm thấy như vẫn còn chưa nói hết, lại viết một bức nữa. Điều gì có thể nói đều nói hết, chỉ đành yên lặng đợi tới tiết học lần sau.

Mấy ngày này tôi rất trầm mặc, đến Vinh An nói nhiều như vậy cũng không dám bắt chuyện với tôi.

Cuối cùng cũng chịu đựng được tới tiết học ngày thứ Ba, nhưng cô ấy lại không ngồi cạnh cô gái có nụ cười ngọt ngào nữa.

Trong lòng tôi hoảng hốt, tưởng rằng cô ấy không tới. Cũng may sau bốn lần tìm kiếm, phát hiện ra cô ấy ngồi ở hàng ghế cuối cùng, sát cửa sổ. Tôi nghĩ chắc là cô ấy không muốn tôi nhìn thấy lưng mình nữa.

Tan học quay đầu lại nhìn, đã không thấy tăm hơi cô ấy đâu.

Hai tuần kế tiếp tình hình cũng như vậy, vừa tan học cô ấy liền đi mất, còn nhanh hơn cả tôi.

Khoảng thời gian này tôi lại viết cho cô ấy thêm hai lá thư nữa, nhưng cô ấy không hề hồi âm.

Tôi đành phải mặt dày đi tới ký túc xá của cô ấy, nhờ người lên trên gọi cô ấy ba lần. Hai lần đầu câu trả lời là:

Cô ấy đi vắng. Lần thứ ba người được nhờ có vẻ thật thà hơn, trả lời: Cô ấy bảo cô ấy đi vắng.

Tôi tiếp tục trầm mặc.

Đây là tiết học cuối cùng rồi, tôi cũng ngồi ở hàng sau cùng, phía bên phải cô ấy.

Năm phút trước khi hết giờ, tôi đã thu dọn xong đồ đạc, chỉ chờ tan học là xông ngay ra ngoài.

Chuông vừa reo, tôi lập tức quay đầu nhìn cô ấy, nhưng lại không thấy cô ấy đâu.

Tôi hết sức kinh ngạc, mặc kệ thầy giáo đã nói xong hay chưa, co giò chạy như bay ra ngoài. Cuối cùng đuổi kịp cô ấy ở gốc cây thứ ba cách phòng học một trăm mét về bên trái.

Tôi hét: “Lưu Vỹ Đình!”

Cô ấy dừng xe, nhưng không quay đầu lại, chỉ hỏi một câu: “Anh chắc chắn người anh gọi là tôi chứ?”

“Phải.” Tôi vuốt ngực, cố làm nguội lá phổi đang sôi ùng ục, “Anh gọi em.”

“Có chuyện gì không?” “Xin lỗi.”

“Còn gì nữa không?”

“Thật sự rất xin lỗi.”

Cuối cùng cô ấy cũng quay đầu lại, chỉ có điều cổ như bị thít một sợi tơ, nên tốc độ quay vô cùng chậm.

Sau đó cô ấy lạnh lùng lườm tôi một cái, lạnh tới mức tôi nghi ngờ không biết trong mắt cô ấy còn có con ngươi không?

“Nếu không có chuyện gì khác, vậy thì tạm biệt.” Cô ấy nhanh chóng quay đầu lại, đạp xe đi mất.

Hai chân tôi như bị đóng đinh trên mặt đất, không tài nào cử động.

Vinh An đột nhiên chạy vượt qua chỗ tôi, đuổi theo bóng của Lưu Vỹ Đình, hét to:

“Hãy tha thứ cho cậu ấy! Cậu ấy không cố ý đâu!” “Tại tôi không tốt! Đều do tôi cả!”

“Nghe cậu ấy nói vài câu đi mà!” “Xin cô…”

Vinh An càng chạy càng xa, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không nghe thấy gì nữa.

Rồi tôi nghe thấy tiếng ve trên cây, đó là tiếng ve đầu tiên của mùa hè này. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một màu xanh um tươi tốt, không phát hiện được chú ve nào.

Mùa hè quả thực đã tới rồi, cuộc đời sinh viên của tôi cũng kết thúc.

Chương 2TRÙNG PHÙNG

Tôi tốt nghiệp thuận lợi, chuẩn bị học nghiên cứu sinh.
Dọn ra khỏi ký túc xá đại học, chuyển sang khu dành cho nghiên cứu sinh.
Vinh An nhập ngũ, tôi ở cùng phòng với một cậu nghiên cứu sinh khoa Cơ khí. “Hình như tôi đã gặp cậu rồi.” Đây là câu đầu tiên cậu bạn cùng phòng mới nói với tôi. Lưu Vỹ Đình chắc đã lên năm thứ tư rồi, còn Liễu Vỹ Đình có nụ cười ngọt ngào thì chẳng rõ tung tích.
Nhưng vào lễ tốt nghiệp, lúc các sinh viên tốt nghiệp đi một vòng quanh trường, tôi đã từng nhìn thấy Liễu Vỹ Đình. Cô ấy mặc áo cử nhân, bị một quả bóng nước ném trúng vai, tóc và quần áo đều ướt sũng. Cô ấy thì lại cười rúc rích, nụ cười vẫn ngọt ngào như vậy.
Rồi mắt tôi bỗng nhòa đi. Không phải vì cảm thương đến rơi lệ, mà là trong lúc đang ngây ra nhìn cô ấy, tôi cũng bị bóng nước ném trúng vào mặt.
Không thể ở bên Lưu Vỹ Đình là một chuyện đáng tiếc, hơn nữa tôi có cảm giác áy náy rất sâu sắc với cô ấy. Tôi cũng không biết phải đối diện với cô ấy như thế nào, chỉ hy vọng thời gian có thể xóa mờ ký ức của nhau.
Nhưng điều này dường như rất khó, ít nhất là đối với tôi, rất khó có thể quên được cái liếc mắt cuối cùng của cô ấy. Tuy cái liếc mắt ấy rất lạnh nhạt, nhưng trong lòng tôi nó lại vô cùng rõ rệt.
Phần lớn thời gian tôi đều ở trong phòng nghiên cứu, về phòng ngủ thường chỉ để tắm rửa và ngủ.
Bạn cùng phòng hình như cũng vậy, nên cơ hội chúng tôi gặp nhau hay nói chuyện rất ít. Khi nào gặp nhau, thường cũng nói dăm ba câu.
Cậu ta thường nói: “Hình như tôi đã từng gặp cậu.” Đây gần như đã trở thành câu cửa miệng của cậu ta. Học kỳ mới bắt đầu được một tháng, có thi đấu bóng giải liên khoa, đủ các loại bóng.
Đàn em khóa dưới rủ tôi đi đánh bóng bàn bởi vì hồi đại học tôi đã từng tham gia thi đấu giải bóng bàn liên khoa. Thi đấu tối đa bảy điểm, năm đơn hai đôi, đội nào giành được bốn điểm trước là thắng.
Tối hôm thi đấu tôi mặc một chiếc quần soóc, cầm vợt,
đi từ ký túc tới nhà thi đấu.
Trận đầu đấu với khoa Điện cơ, tôi đánh ván thứ nhất, thắng, khoa tôi cũng giành được bốn điểm trước.
Trận thứ hai đấu với khoa Quản trị doanh nghiệp, ba ván đầu chúng tôi thắng hai thua một, đến phiên tôi đánh ván thứ tư.
“Ván thứ tư đánh đơn, Thái Trí Uyên khoa Thủy Lợi, Liễu Vỹ Đình khoa Quản trị doanh nghiệp.”
Trọng tài vừa dứt lời, tôi giật mình, vợt trong tay suýt rơi.
Đang nghi ngờ mình có nghe nhầm không, tôi thấy Liễu Vỹ Đình cầm vợt đi tới trước bàn bóng. Không ngờ gặp lại cô gái có nụ cười ngọt ngào – Liễu Vỹ Đình, lại là trong tình cảnh này.
Cô ấy đến trước bàn bóng, có lẽ là trừ sinh viên khoa Quản trị ra, tất cả mọi người đều thấy ngạc nhiên.
Tuy không có quy định nữ sinh không được tham dự, nhưng từ trước tới giờ đều là nam sinh tham gia, đột nhiên xuất hiện một cô gái, đến trọng tài cũng tỏ vẻ kinh ngạc. Cô ấy thậm chí còn đi tới trước mặt trọng tài, nhìn danh sách trong tay ông ấy, rồi lại nhìn tôi một cái.
Tuy tôi rất hoang mang nhưng không có thời gian để nghĩ nhiều, trận đấu bắt đầu rồi.
Đây là một trận thi đấu nghiêng hẳn về một bên.
Ý tôi không phải là nội dung thi đấu, mà là tất cả mọi người đều cổ vũ cho cô ấy, bao gồm cả bọn khóa dưới khoa tôi.
Cô ấy đánh cũng không tồi, nhưng so với trình độ thông thường của giải liên khoa vẫn còn kém một bậc. Cộng thêm cô ấy là con gái, vì thế tôi chỉ chặn bóng chứ không tạt bóng, cắt bóng hay giết bóng.
Thỉnh thoảng không cẩn thận thuận tay quật một cú, bọn khóa dưới bèn gào lên: “Anh! Anh có nhân tính không vậy hả?”
Tôi chỉ cần được một điểm, cả bốn phía nhà thi đấu hằm hừ; nhưng cô ấy được một điểm, thì tiếng hò reo vang lên như sấm.
Tôi thắng liền hai séc, giành được điểm thứ tư.
Khi kết thúc trận đấu, theo lệ thường hai bên phải bắt tay để tỏ ra phong độ.
Khi tôi bắt tay cô ấy, cô ấy mỉm cười. Lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô ấy ở khoảng cách gần như vậy, tôi nghĩ tôi đã đỏ mặt rồi.
Lúc ván thứ năm sắp bắt đầu, Liễu Vỹ Đình vội vã chạy ra khỏi nhà thi đấu, tôi cảm thấy rất mất mát.
Nhớ lại lúc lên lớp, cũng nhớ lại bóng dáng cô ấy, nụ cười ngọt ngào của cô ấy; sau đó nhớ tới bức thư tình kia, nhớ tới Lưu Vỹ Đình, nhớ tới những lúc ở bên cạnh cô ấy, cùng với ánh mắt cuối cùng kia.
Bỗng cậu em khóa dưới vỗ vai tôi, hưng phấn nói: “Anh, chúng ta thắng, vào nhóm tám đội mạnh rồi!”
Tuy được vào nhóm tám đội mạnh, nhưng tôi chẳng hề thấy vui.
Nhóm tám đội mạnh tối mai mới thi đấu, vì thế tôi thu dọn vợt, chuẩn bị rời khỏi nhà thi đấu.
“Anh ơi, xin lỗi đã làm phiền. Có thể đợi một lát nữa hãy đi không?” Có hai cậu con trai chặn trước mặt tôi, nói năng rất khách sáo, không tỏ vẻ muốn gây sự.
“Các cậu là FBI à?” Tôi nói. “Hả?” “Không có gì, tôi xem nhiều phim quá ấy mà.” Tôi nói. “Có chuyện gì sao?”
“Có người nhờ bọn em giữ anh lại, người ta sẽ ra ngay bây giờ, xin anh đợi một lát.”
Chỉ đợi chừng hai phút, liền thấy Liễu Vỹ Đình chạy tới.
Đầu tiên cô ấy nói cảm ơn với hai cậu con trai kia, rồi nói với tôi: “Xin lỗi, bắt bạn phải đợi lâu.”
Tôi không biết phải trả lời như thế nào, chỉ ngây ra nhìn cô ấy, đầu óc trống rỗng.
“Ở đây hơi ồn, chúng ta ra ngoài nói, được không?” Cô ấy cười cười.
Tôi định thần lại, tiếng binh binh của quả bóng đập trên bàn thi đấu lúc này mới dội vào tai.
Ra đến bên ngoài, cô ấy nói: “Khoa mình không đủ người nên mình đành bù vào.”
“Bù vào?” Tôi nói, “Không phải chứ, thực ra bạn đánh rất tốt.”
“Làm gì có ai thắng lại đi khen người thua chứ? Như vậy chẳng phải là nói bạn đánh càng giỏi hơn hay sao?” “Tôi không phải có ý này.” “Mình biết.” Cô ấy cười nói, “Bạn có biết kể chuyện cười không?” “Có.”
“Vậy có thể hỏi bạn một chuyện không?”
“Đương nhiên là được.”
“Trong rừng sâu, bạn nuôi mấy con vật: Ngựa, trâu, dê, hổ và khổng tước. Nếu có một ngày bạn bắt buộc phải rời khỏi rừng, nhưng chỉ có thể mang theo một con vật mà thôi, bạn sẽ mang theo con vật nào?”
“Khổng tước.” Tôi thở dài, nói tiếp: “Chắc bạn vẫn còn ấn tượng với tôi.”
“Ừm.” Cô ấy nói, “Khi đó thầy giáo chỉ hỏi bạn tại sao chọn khổng tước.”
“Còn có câu hỏi khác sao?”
“Bạn đúng là Thái Trí Uyên chứ?” “Ừ.”
“Vừa rồi mình nhìn thấy tên bạn trong danh sách của trọng tài, giật cả mình.”
“Tại sao?”
“Có phải bạn đã từng…”
“Hửm?”
“Để mình hỏi cách khác vậy.” Cô ấy nói, “Có phải bạn đã từng viết thư cho con gái?” “Ừ.”
“Mà cô gái này bạn không hề quen.”
“Phải.”
“Đó là thư tình.”
“Không sai.”
Cô ấy lấy từ trong túi áo khoác ra một phong thư, phía ngoài viết: Người nhận Lưu Vỹ Đình.
“Đấy là tôi viết.” Không đợi cô ấy hỏi, tôi trực tiếp trả lời. Có lẽ do tôi trả lời quá đột ngột, cô ấy sững người lại, hồi lâu không lên tiếng.
Tôi thấy cô ấy không nói gì, bèn hỏi: “Sao bức thư này lại ở trong tay bạn?”
“Vỹ Đình là đàn em khóa dưới của mình, lúc mình tốt nghiệp nó đưa bức thư này cho mình, bảo là người nhận thư thực ra là mình, còn người gửi thư là Thái Trí Uyên khoa Thủy Lợi. Nhưng mình thấy bức thư này ký tên là…”
“Kha Tử Long.” Tôi ngắt lời cô ấy, “Đó là biệt hiệu của tôi.”
“Tại sao phải dùng biệt hiệu?”
“Bởi vì…” Tôi nghĩ một hồi, nhún nhún vai, “Chẳng sao cả. Chỉ là một lý do vớ vẩn thôi.” Cô ấy cũng không hỏi thêm lý do vớ vẩn đó là gì, chỉ ậm ờ một tiếng. Chúng tôi đều dừng lại, tôi đợi cô ấy hỏi câu tiếp theo, còn cô ấy suy nghĩ xem tiếp theo hỏi câu gì.
Một lúc sau, cuối cùng cô ấy cũng hỏi: “Bức thư này đúng là viết cho mình sao?”
“Phải.” Tôi trả lời rất thẳng thắn.
“Ừm.” Cô ấy ừm một tiếng, lại chẳng nói gì nữa. “Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây.” Cô ấy mở miệng muốn nói gì đó, nhưng tôi không đợi cô ấy nói liền quay người rời đi.
Tôi không phủ nhận tối nay bất ngờ nhìn thấy Liễu Vỹ Đình, trong lòng tôi có vui mừng, nhưng một loạt các câu hỏi lại làm tôi cảm thấy khó chịu.
Nhất là cô ấy là người tôi thích, lại là người nhận chính thức của bức thư đó, khi cô ấy lấy ra bức thư đó trước mặt tôi, tôi cảm thấy mình như bị lột trần.
“Bạn đợi một chút!” Đi được hơn chục bước, tiếng cô ấy từ đằng sau vọng đến, tôi dừng lại.
“Xin lỗi.” Cô ấy chạy đến trước mặt tôi, “Mình không có ý ép bạn. Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là bức thư này rất có ý nghĩa với mình, vì thế
mình muốn xác nhận một chút mà thôi.” “Vậy bây giờ bạn xác nhận rồi đấy.” “Ừm.” Cô ấy gật đầu. “Xin lỗi.”
Tôi thở dài, nói: “Không có gì.”
“Vốn muốn thi đấu xong hỏi bạn luôn, nhưng lại thấy không ổn, nên chạy về lấy bức thư này trước.” Cô ấy lật lật lá thư trong tay hai lần, đút vào túi áo khoác, nói tiếp: “Mình sợ bạn đi mất, nên mới nhờ hai cậu em giữ bạn lại.”
“Thực ra một cậu là đủ rồi.” “Mình sợ một người không giữ được bạn.” “Tại sao?” Tôi nhìn cô ấy, mặt đầy nghi hoặc. Cô ấy hơi xấu hổ, né tránh ánh mắt tôi rồi nói: “Mình không quen bạn, cũng không biết bạn có khuynh hướng bạo lực không. Nhỡ may trong lòng bạn không vui, ra tay đánh người…”
Nói đến đây cô ấy bỗng im bặt, trên mặt lộ vẻ gượng gạo.
Tôi sững người lại, qua vài giây thấy buồn cười, bèn mỉm cười.
“Vậy…” Cô ấy lúng túng, “Mình có thể hỏi bạn một câu cuối cùng không?”
“Bạn hỏi đi.”
“Tối mai mình có thể đến cổ vũ cho bạn không?”
Tôi nhìn cô ấy, chẳng bao lâu sau, trên mặt cô ấy lại nở một nụ cười ngọt ngào, vì thế tôi gật đầu.
Vòng tám đội mạnh đấu với khoa Nông lâm, tôi đánh ván thứ năm.
Trận đấu bắt đầu, Liễu Vỹ Đình vừa vặn tới nơi, đứng một mình cách bàn bóng khoảng mười mét.
Đến phiên tôi thi đấu, bốn ván trước bọn tôi thắng một thua ba, nói cách khác, nếu tôi thua thì khoa Thủy lợi sẽ thua.
Tôi đấu với một thành viên trong đội tuyển của trường, nhìn tư thế vung vợt của anh ta, lòng chợt lạnh đi.
Nhìn về phía Liễu Vỹ Đình, trên mặt cô ấy nở nụ cười, còn giơ tay hình chữ V với tôi.
Thi đấu bóng bàn không giống thi đấu quyền anh, đấu quyền anh trên lôi đài, nếu người yêu ở bên cạnh hô cố lên, anh có thể vì lượng adrenalin6 tiết ra mà đánh gục được đối thủ mạnh hơn mình. Sau đó hai má sưng vù máu mũi ròng ròng nước mắt tràn trề, ôm người yêu vừa chạy như bay lên võ đài hôn thắm thiết. Nhưng khi thi đấu bóng bàn, kỹ thuật kém một bậc sẽ không có cơ hội chiến thắng, cho dù người yêu ở bên cạnh nói nếu anh thắng trận này em sẽ cởi hết cho anh xem miễn phí thì cũng thế cả thôi.
Vì thế tôi thua liền hai séc, cũng làm cho khoa Thủy lợi dừng lại ở vòng tám đội mạnh.
Sau khi tôi thua, bọn khóa dưới bảo: “Anh à, đi uống chút gì đi.”
Tôi nhìn thấy Liễu Vỹ Đình đang đi về phía mình, vì thế nói: “Anh còn có chút chuyện, các cậu cứ đi đi.”
Sau đó đi cùng với cô ấy ra khỏi nhà thi đấu.
Mấy cậu em sau lưng nhất định rất kinh ngạc khi thấy tôi đi với đối thủ của trận đấu tối qua.
“Đội tuyển trường đánh với giải liên khoa, chẳng công bằng chút nào.” Vừa ra khỏi nhà thi đấu, cô ấy liền mở miệng.
 
Tôi cười cười, không nói gì.
“Đúng là không công bằng.” Cô ấy nói. Tôi nhìn cô ấy, vẫn không nói gì. “Quả thật là rất không công bằng.” Cô ấy lại nói.
“Cùng đi uống chút gì đi.” Cuối cùng tôi mở miệng, “Được không?”
“Ừm.” Cô ấy gật đầu.
Chúng tôi đi tới quán giải khát cạnh cổng trường ăn kem, vừa mới ngồi xuống, phát hiện bọn khóa dưới cũng tới đây. “Anh! Anh tài thật đấy! Chỉ đánh một trận đã hẹn được chị xinh thế này rồi!”
“Cậu không hiểu! Có khi người ta đã quen nhau từ lâu rồi.”
“Đúng vậy! Chưa biết chừng chị ấy là chị dâu ấy.” “Nếu là chị dâu, tại sao tối qua anh lại có thể thi đấu
bình tĩnh đến thế?”
“Anh là vì đại nghĩa diệt thân đấy! Vì vinh dự của cả khoa, không ngại sỉ nhục chị dâu trên bàn bóng.”
“Đúng là tấm gương cho đàn em! Anh, lẽ ra anh phải nhận được giải Nobel Chí công vô tư mới phải.”
Năm sáu tên đàn em xông tới mồm năm miệng mười.
“Các cậu tới kia ăn kem đi.” Tôi chỉ sang cái bàn trống cách đó ba bốn bước, “Anh mời.”
“Yeah!” Bọn chúng reo hò ầm ĩ, sung sướng đi về phía cái bàn trống kia.
Bọn chúng đi rồi, xung quanh tuy đã yên tĩnh, nhưng tôi lại không biết nên nói gì.
Liễu Vỹ Đình cũng không nói gì.
Tôi ăn miếng kem đầu tiên, cảm thấy cả bầu không khí và bản thân mình đều lạnh, bèn nói: “Thật sự là không công bằng.”
Liễu Vỹ Đình ngây người ra, rồi bật cười.
Nụ cười của cô ấy quả thật rất ngọt ngào, tiếng cười cũng vậy.
Tôi bỗng nhiên kích động, cũng bật cười theo, hơn nữa cười càng lúc càng to.
Tiếng cười của cô ấy chậm lại: “Bạn không giống người chọn khổng tước.”
Tôi vội vàng ngừng cười, cảm thấy trong họng có sức ép của tiếng cười bị dừng đột ngột.
“Bạn đối với đàn em khóa dưới rất hào phóng.” Cô ấy lại nói.
Tuy tôi nhìn Liễu Vỹ Đình, nhưng ký ức về Lưu Vỹ Đình lại ập đến trong nháy mắt. Gượng gạo cười một tiếng: “Cũng bình thường thôi.”
“Sao bạn lại chọn khổng tước?” Cô ấy hỏi.
Tôi nhớ Lưu Vỹ Đình cũng từng hỏi tôi câu hỏi này, khi đó tôi đã nghĩ rất lâu, nhưng bây giờ tôi chẳng muốn suy nghĩ về câu trả lời chút nào.
Tôi nhún vai, nói: “Chẳng nghĩ gì nhiều, cứ thế chọn thôi.”
“Vậy bạn có biết mình chọn gì không?” Cô ấy lại hỏi. “Bạn chọn dê.”
“Sao bạn biết?”
“Tôi luôn chú ý bạn, nếu không sao lại có bức thư kia?” “Vậy… ừm…” Cô ấy ngập ngừng, “Cái đó…”
Tôi cười, nhìn cô ấy mãi không nên lời, bèn nói: “Có phải bạn muốn hỏi: Tại sao bức thư đó lại bị gửi nhầm?”
“Ừm.” Cô ấy gật đầu, giọng nhẹ nhõm, “Có thể hỏi không?”
“Bạn đương nhiên có thể hỏi, nhưng có trả lời hay không là do tôi.”
“Ồ.” Giọng cô ấy có phần thất vọng. “Đùa thôi.” Tôi cười.
Tôi kể tóm tắt cho Liễu Vỹ Đình nghe chuyện xảy ra hồi học kỳ hai năm thứ tư.
Kể lại chuyện này phải bao gồm cả Vinh An và Lưu Vỹ Đình, lúc nhắc tới Vinh An tôi khó tránh nói nhiều hơn vài câu, mà nhắc tới Lưu Vỹ Đình thì chỉ như chuồn chuồn lướt nước.
Có lẽ vì tỷ trọng không đều, nên cô ấy thường xen vào hỏi những chỗ vẫn chưa đầy đủ.
Cũng vì vậy, tôi lại mất thêm một chút thời gian nói cho xong, kem ở trước mặt chúng tôi cũng đã tan hơn nửa.
Tôi lấy thìa khoét vài cục kem đang nổi trên nước, cho vào miệng rồi hỏi: “Sao bạn lại chọn dê?”
“Vì nó hiền hòa nhất, lại có thể ôm trong lòng, như thế
sẽ khiến mình thấy ấm áp.”
“Dê đúng là một đáp án tốt, biết thế tôi đã chọn dê rồi.” “Bạn tuyệt đối không phải là người sẽ chọn dê.” Cô ấy nói một cách chắc chắn.
“Tại sao?”
“Lúc bạn phát hiện thư tình bị gửi nhầm, không nói ngay cho Lưu Vỹ Đình biết, phải không?”
“Không sai.”
“Nếu như Vỹ Đình mãi không biết sự tình, có lẽ bạn sẽ vĩnh viễn không nói cho cô ấy biết là bạn gửi nhầm.” “Ừm…” Tôi nghĩ một lúc, “Có lẽ là vậy.”
“Người chọn dê trong mắt chỉ có tình yêu, tuyệt đối không miễn cưỡng chính mình qua lại với người mình không thích. Bạn sợ làm tổn thương Vỹ Đình, bèn chọn cách đâm lao thì phải theo lao, vì thế bạn nhất định không phải là người chọn dê.”
Tôi nhìn Liễu Vỹ Đình, chìm vào trầm tư.
“Người chọn dê cho rằng tình yêu là quan trọng nhất, trong quá trình theo đuổi tình yêu, thường sẽ bất đắc dĩ mà làm tổn thương người mình không yêu. Nếu không có sự giác ngộ về việc làm tổn thương người khác, sao có thể coi là người chọn dê?”
Liễu Vỹ Đình cầm thìa khuấy vào ly kem, kem trước mặt cô ấy hình như đã tan thành nước hết.
“Nếu là bạn, bạn sẽ làm gì?” Tôi hỏi.
“Mình nhất định sẽ nói hết sự tình ngay từ lúc đầu.” Cô ấy đặt thìa vào ly, giọng nói trầm xuống như đang nhấn mạnh điều gì: “Không hề do dự.”
Nghe cô ấy nói thế, lòng tôi kinh động.
Tôi không thích mình là người chọn khổng tước, nếu có thể chọn lại, tôi hy vọng mình sẽ chọn dê.
Tôi đơn phương tình nguyện tin rằng, người chọn dê – dù là nam hay nữ, chắc chắn phải là người dịu dàng, hơn nữa còn đem lại hạnh phúc cho nửa kia của mình, bởi vì trong mắt họ tình yêu là quan trọng nhất.
Nhưng từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ tới, người chọn dê tất có lúc phải chuẩn bị tâm lý làm tổn thương người khác.
Tôi bỗng thấy vô cùng phản cảm với bài trắc nghiệm tâm lý kia, cũng không muốn cuộc nói chuyện cứ xoay quanh nó mãi, vì thế nói: “Đừng nhắc tới cái trắc nghiệm tâm lý kia nữa, đó là một trò chơi vớ vẩn.”
“Nhưng mình tin trắc nghiệm tâm lý có một ý nghĩa tượng trưng nhất định nào đó.”
“Vậy sao?”
“Tin mình đi.” Cô ấy cười, “Mình học thống kê mà.” Chiếc thìa trong tay tôi trượt xuống, đập vào đĩa, phát
ra tiếng leng keng lanh lảnh.
Tôi bắt đầu trầm ngâm, Liễu Vỹ Đình lại do dự không biết có nên ăn hết chỗ kem đã tan thành nước trước mặt mình hay không.
Cảm thấy không khí hơi gượng gạo, tôi bèn hỏi cô ấy: “Bây giờ bạn học Quản trị doanh nghiệp à?”
“Ừ. Mình thi vào nghiên cứu sinh khoa Quản trị doanh nghiệp.” Cô ấy đáp.
“Giỏi thật đấy, thi Quản trị khó lắm.” “Cũng tạm, ăn may ấy mà.” Cô ấy đặt thìa xuống, hình như quyết định từ bỏ đĩa kem toàn nước.
Bọn đàn em khóa dưới phải đi về, tôi đứng dậy trả tiền cho bọn nó. Có thằng cu còn vẫy tay với cô ấy, nói: “Chị dâu, tạm biệt.” Cô ấy cười cười, cũng vẫy tay lại, nhưng không nói gì.
Lúc tôi về chỗ, cô ấy đưa cho tôi bức thư tình kia. Tôi nghi hoặc nhìn cô ấy.
“Trên này đã viết địa chỉ của mình.” Cô ấy lại lấy ra
một cái phong bì mới, cười nói:
“Bạn hãy bỏ lá thư kia vào cái phong bì này, gửi cho mình.”
Cúi đầu nhìn địa chỉ, biết được cô ấy ở gần trường học. “Nhớ điền tên mình ở cột người nhận nhé.” Cô ấy lại nói.
“Chỉ thế thôi?” Tôi ngẩng lên. “Đương nhiên không chỉ có thế.”
“Còn phải làm gì?”
“Còn phải dán tem nữa chứ!” Cô ấy cười tươi.
Tôi nhận thư và phong bì, cô ấy đứng dậy nói: “Mình phải đi rồi.”
Thấy cô ấy đi vào phía trong quán, bỗng nhớ ra vừa rồi mới chỉ trả tiền cho bọn đàn em, vội vã chạy vượt cô ấy, giành lấy hóa đơn thanh toán luôn.
“Bạn đúng là chẳng giống người chọn khổng tước.” Cô ấy lại cười. Nghe cô ấy nhắc tới khổng tước một lần nữa, trong lòng tôi thấy không thoải mái, nhưng cũng không tiện thể hiện, đành gượng gạo mỉm cười, sắc mặt hơi bối rối.
“Nếu bạn vẫn muốn gửi thư cho mình, mình sẽ rất vui.” Ra khỏi tiệm kem, cô ấy nói: “Nếu bạn không muốn, cũng không sao cả.”
Tôi hơi giật mình, không đáp lại.
“Có lẽ mình không giống như trong tưởng tượng của bạn.” Cô ấy cười, “Chưa biết chừng bạn đã không còn lý do để viết lá thư đó rồi.”
Tôi vẫn không có câu trả lời.
“Hồi trước bọn mình lên lớp là vào thứ Ba đúng không?” Cô ấy hỏi.
“Ừ.” Tôi gật đầu.
“Hôm nay vừa đúng là thứ ba, nếu trước thứ ba tuần sau mình nhận được thư, mình sẽ cho bạn câu trả lời.”
“Câu trả lời?”
“Trong thư bạn nói ấy.”
Tôi đột nhiên hiểu ra, ý cô ấy là: Gốc cây thứ ba cách giảng đường một trăm mét về phía trái.
“Nếu tôi không gửi?”
“Vậy mỗi người sống cuộc sống của riêng mình.”
Tôi nhìn sang, vẻ mặt cô ấy rất thoải mái, nụ cười cũng rất tự nhiên. “Tạm biệt.” Cô ấy nói.
“Tạm biệt.” Tôi cũng nói.
Sau hai ngày tôi mới gửi thư cho Liễu Vỹ Đình.
Thực ra tôi không do dự, chỉ không tìm thấy tem mà lại lười đi mua nên kéo dài thêm một ngày.
Tối hôm đó quay về ký túc, tôi đọc lại bức thư một lần. Thật kỳ lạ, lúc đầu khi viết bức thư này, trong đầu
toàn là nụ cười ngọt ngào của Liễu Vỹ Đình, nhưng trong
quá trình đọc lại, những ký ức về Lưu Vỹ Đình lại không ngừng tái hiện.
Thậm chí cảm thấy bức thư này nếu viết cho Lưu Vỹ Đình, hình như cũng rất phù hợp. Có điều phải sửa lại từ nụ cười ngọt ngào.
Nhìn dòng chữ “Người nhận: Lưu Vỹ Đình” trên phong bì, tôi ngơ ngẩn hồi lâu.
Phong bì là phong bì kiểu tây bé xinh, mặt trước in chìm mấy đóa hoa, mặt sau vẽ một cô bé chừng mười tuổi, gương mặt chăm chú chứ không mỉm cười.
Lúc đầu không muốn dùng phong bì tiêu chuẩn để gửi thư tình vì thấy kỳ cục, giống như mặc quân phục hát tình ca vậy.
Nhưng phong bì Liễu Vỹ Đình đưa cho tôi là loại tiêu chuẩn.
Tôi thở dài, viết trên cột người nhận của chiếc phong bì tiêu chuẩn: Người nhận: Liễu Vỹ Đình. Sau đó bỏ Lưu Vỹ Đình bé xinh vào trong Liễu Vỹ Đình tiêu chuẩn.
Dán xong phong bì mới nghĩ ra đáng lẽ chỉ nên cho tờ giấy viết thư vào thôi, không cần phải bỏ cả chiếc phong bì nhỏ. Nhưng dán thì đã dán rồi, bóc ra sẽ để lại vết, càng không ổn.
Tôi đặc biệt đến bưu điện lần trước để gửi, nhét thư
vào thùng, nghe keng một tiếng.
Quay đầu nhìn thùng thư, có một cảm giác kỳ lạ, dường như bức thư đó rất nặng nề.
Tận đến trước ngày thứ Ba, buổi tối đi ngủ đều không nằm mơ.
So với lần đầu gửi bức thư này, không chỉ không nằm mơ, đến cảm giác căng thẳng và chờ đợi cũng biến mất.
Ngày thứ Ba tuần mới rốt cuộc cũng đến, tôi nhẩm tính giờ tan lớp hồi trước, đi tới gốc cây thứ ba cách giảng đường một trăm mét về phía bên trái đợi Liễu Vỹ Đình.
Giờ đã là cuối thu, không còn nghe thấy tiếng ve kêu nữa.
Từ phía xa xa có một cô gái từ giảng đường đi lại, tôi bắt đầu cảm thấy kích động.
Dường như đang trở lại khoảnh khắc chờ đợi Lưu Vỹ
Đình lúc đầu, thậm chí có thể nghe thấy cô ấy nói: “Chúng ta đi thôi.”
Sau đó ánh mắt tôi càng lúc càng mơ hồ.
Dụi dụi khóe mắt, khi ánh mắt dần trở nên rõ rệt hơn, tôi nhìn thấy Liễu Vỹ Đình.
Bỗng cảm thấy một chút thất vọng.
“Bạn có phải là Kha Tử Long viết thư cho mình không?” “Phải.”
“Bạn bắt đầu chú ý tới mình từ bao giờ?”
“Tuần thứ hai sau khi khai giảng.”
“Nụ cười của mình rất ngọt ngào sao?” “Ừ.”
“Thế lúc mình không cười?”
“Hừm…” Tôi nghĩ một lúc, “Lúc không cười đôi mắt rất to.”
Liễu Vỹ Đình ngây người ra, trông vẻ mặt như đang quyết định xem nên cười hay không nên cười?
Cuối cùng cô ấy quyết định cười.
“Có khả năng vừa cười mà mắt vừa to không?” Cô ấy vừa cười vừa hỏi, lại thử mở to đôi mắt.
“Cái này rất khó.” Tôi lắc đầu, “Trừ khi là cười giả tạo.”
Cô ấy cuối cùng cũng từ bỏ việc vừa cười vừa trợn cho đôi mắt vừa to vừa tròn, cười một trận sảng khoái.
Lúc cô ấy cười mắt hơi híp lại, cong thành hình trăng khuyết, đây mới là nụ cười ngọt ngào mà tôi biết. Lúc trước cùng nhau lên lớp, nụ cười này luôn có thể dễ dàng đưa trái tim tôi tới một nơi thật xa thật xa.
Tuy sau khi quen với Lưu Vỹ Đình, sức đề kháng của tôi trước nụ cười này dần dần tăng lên, nhưng bây giờ Lưu Vỹ Đình đã đi rồi, không còn lý do cần đề kháng nữa.
Ngắm nhìn nụ cười của cô ấy, tôi hơi thất thần, cho đến khi cô ấy gọi tôi một tiếng, tôi mới sực tỉnh nghe cô ấy nói: “Chúng ta tới bờ biển An Bình ngắm hoàng hôn được không?” Tôi gật đầu.
Tôi chở cô ấy bằng xe máy, dọc đường không nói gì với nhau, ngay cả lúc dừng xe đợi đèn đỏ cũng vậy.
Lần đầu tiên hẹn hò (nếu được tính là hẹn hò) lại đi ngắm mặt trời xuống núi, quả không phải điềm hay.
Sau đó tôi lại nhớ tới Lưu Vỹ Đình.
Trước đây khi ở bên Lưu Vỹ Đình, phải sau năm phút làm nóng máy mới cảm thấy quen thuộc, còn khi tiếp xúc với Liễu Vỹ Đình lại không có giai đoạn cảm thấy lúng túng xa lạ.
Khi gió biển càng lúc càng mặn, tôi phát hiện mặt trời đã sắp chìm vào biển cả, vội vàng nhấn ga.
“Mặt trời ơi!” Vừa mới dừng xe, cô ấy đã nhảy xuống, chạy như bay ra bờ cát, “Đợi tao với!”
Tôi nhìn ra phía trước, mặt trời đã biến mất rồi. “Tiếc thật.” Cô ấy quay đầu lại nói.
Tôi thấy nét mặt cô ấy rất thất vọng, bèn nói: “Xin lỗi.”
“Đâu phải lỗi của bạn.” Cô ấy cười, “Sao lại phải xin lỗi?”
Liễu Vỹ Đình cúi xuống cởi giầy và tất, xắn ống quần, đi chân trần trên cát.
Tôi chần chừ hai giây, cũng cởi giầy, tất, đi cùng cô ấy. Giữa những lúc nước biển lên xuống, bờ cát hiện lên hai màu đậm nhạt, chúng tôi đi trên phần đậm nhất.
Cát vừa đen vừa mềm, chỉ giẫm nhẹ một cái là in hằn dấu vết.
“Bạn biết không?” Lúc chúng tôi sóng vai đi được hơn mười bước, cô ấy nói: “Mình chưa bao giờ nhận được thư tình.”
“Thật khó tin. Tôi tưởng bạn hẳn phải thường xuyên nhận được chứ?”
“Đã từng bị bắt chuyện hoặc nhận được giấy nhắn, nhưng thư tình từ một người hoàn toàn xa lạ thì…” Cô ấy đi theo một đường thẳng, mặc cho sóng biển đánh lên mắt cá và bắp chân, “Thật sự chưa từng nhận được.”
“Bây giờ người viết thư tình ít đi, người nhận được thư tình tự nhiên cũng ít đi.” Tôi nói.
“Có lẽ vậy.” Cô ấy nói.
Chúng tôi bắt đầu im lặng, chỉ còn tiếng sóng biển đập vào bờ cát.
Sóng biển chỉ cần đánh khoảng năm lần là đủ xóa bỏ hoàn toàn dấu chân của chúng tôi.
Cô ấy dừng chân, ngoảnh đầu nhìn những dấu vết đã biến mất, rồi đi lên bờ, đến nơi sóng biển không thể đuổi đến mới ngồi xuống.
Tôi đi lên theo, cũng ngồi xuống.
“Viết thư tình hay nhận được thư tình đều là một chuyện lãng mạn.” Cô ấy nói.
“Ừ.” Tôi trả lời một tiếng.
“Có lẽ bạn không cho là thế.” Cô ấy cười, “Mình thấy lãng mạn là quan trọng nhất.”
“Theo bạn lãng mạn là?”
“Chạy trong tuyết trắng, ném cầu tuyết hoặc là đi dạo trên bãi biển, ngắm mặt trời lặn, đều rất lãng mạn.”
“Nói như vậy, ở châu Phi chỗ không có biển, chẳng phải không có cách nào để lãng mạn hay sao?”
“Nói cũng phải.”
Cô ấy chăm chú nhìn ra biển, như đang trầm tư.
Tôi thấy cô ấy không có phản ứng gì, bèn nói: “Tôi đùa thôi, chắc bạn biết chứ?”
“Bạn đang đùa sao?” Cô ấy quay sang nhìn tôi, “Mình đang rất nghiêm túc lo cho họ mà.” “Họ?”
“Những người sống ở châu Phi chỗ không có biển ấy.” “Có gì mà lo nghĩ chứ?”
“Lãng mạn của họ là gì?” Cô ấy nói. “Nếu như không có sự lãng mạn, cuộc đời sẽ rất buồn chán.”
“Có lẽ lãng mạn của bọn họ là cưỡi đà điểu ngắm sư
tử ăn thịt ngựa vằn.”
“Á?” Cô ấy hơi sửng sốt, “Thế sao gọi là lãng mạn được?” “Lãng mạn thay đổi theo hoàn cảnh địa lý, chưa biết chừng bọn họ thấy ngồi trên bãi biển ngắm mặt trời lặn mới là kỳ quặc.”
Cô ấy lại không phản ứng gì, một lúc lâu sau mới nói: “Chắc chắn bạn rất thích nói đùa.”
“Đúng.” Tôi nói.
Cuối cùng cô ấy cũng bật cười.
Sắc trời đã dần tối, gương mặt cô ấy có đôi chút nhạt nhòa, chỉ còn đôi mắt sáng lấp lánh.
“Cảm ơn bạn.” Sau khi ngừng cười, cô ấy nói.
“Sao lại cảm ơn?”
“Cảm ơn bạn đã viết thư tình cho mình.” “Ồ?”
“Bởi vì chúng ta ở Đài Loan, vì thế bạn viết thư tình cho mình là một chuyện lãng mạn.”
“Người phải cảm ơn là mình, cảm ơn bạn đã không từ chối.”
“Mình không cách nào từ chối sự lãng mạn.”
Lần này đến lượt tôi rơi vào trầm tư, không nói gì. Không biết là bao lâu sau, có lẽ sóng biển đánh tới
đánh lui khoảng ba mươi lần, cô ấy nhìn đồng hồ, nói:
“Bảy giờ tối nay mình phải dạy thêm.”
Tôi cũng nhìn đồng hồ, thấy chỉ còn hai mươi phút nữa, bèn đứng dậy nói: “Đi thôi.”
Chúng tôi mò mẫm rảo bước trở về, dùng nước biển rửa sạch cát trên bắp chân và bàn chân, đi giầy tất vào.
Tôi hỏi rõ địa điểm, rồi phóng xe như bay.
Lần này không còn cảm giác tiếc nuối vì mặt trời đã xuống núi nữa, tôi đưa cô ấy đến nơi đúng giờ.
“Mấy giờ bạn dạy xong?” Đợi cô ấy xuống xe, tôi hỏi.
“Chín giờ.” Cô ấy đáp.
“Chín giờ tôi đến đón bạn.”
Tôi vẫy tay chuẩn bị rời đi, cô ấy bỗng chạy lên nắm nhẹ tay lái xe, nói: “Nếu chúng ta ở châu Phi, bạn sẽ đưa mình đi cưỡi đà điểu xem sư tử ăn thịt ngựa vằn chứ?”
“Chắc là có.” Tôi đáp.
Cô ấy lại bật cười. Dưới ánh đèn vàng vọt, đôi mắt cô ấy vẫn cứ sáng lấp lánh.
Sau lần đó, tôi lại đưa Liễu Vỹ Đình đến An Bình bốn lần nữa.
Lần đầu tiên xe máy bị nổ lốp trước, lần thứ hai suýt không đề được máy, lần thứ ba đánh cược đổi cả hai lốp, nhưng đi được nửa đường thì trời bỗng đổ mưa, lần thứ tư cuối cùng cũng đến được bờ biển, nhưng mặt trời lại trốn trong mây, chết cũng không chịu ló ra.
Tóm lại, bốn lần đều không ngắm được mặt trời.
Lần cuối cùng hỏng việc quay về, tôi cảm thấy rất xấu hổ, nói: “Anh mời em ăn cơm.”
“Nếu ngắm được mặt trời, có phải anh sẽ không mời cơm không?”
“Không.” Tôi lắc đầu, “Anh vẫn cứ mời em ăn cơm.” “Thật sao?” Liễu Vỹ Đình tròn mắt, vẻ như không tin.
“Đương nhiên.” Tôi gật đầu.
“Anh thật không giống người chọn khổng tước.” Cô ấy lại nói.
Tuy không thích cô ấy cứ nói về chuyện tôi chọn khổng tước, nhưng tôi đã quen với ấn tượng sâu sắc của người khác đối với khổng tước rồi.
“Có lẽ anh là khổng tước biến dị.” Tôi nhún vai, bắt đầu học cách tự châm biếm.
Tôi để cô ấy chọn quán ăn, cô ấy chọn một quán có phong cách trang trí kiểu châu Âu.
Sau khi gọi thức ăn, cô ấy nói: “Đúng rồi, em vẫn cứ muốn hỏi anh, sao lại lấy biệt hiệu là Kha Tử Long?”
Tim tôi bỗng thắt lại, vì không để mình nhớ tới Lưu Vỹ Đình, tôi vội đáp: “Lúc học cấp ba anh dùng cái tên Tử Long này gửi truyện cười đi, được đăng.”
“Là truyện cười gì thế?” Hai tay cô chống cằm, dáng vẻ rất chăm chú.
“Em muốn nghe thật sao?” “Ừm.”
“Tâm trạng Tiểu Minh rất tệ, Tiểu Hoa bèn bảo cậu ta:
Đừng có lo lắng, đằng nào thì cũng binh đến tướng chặn. Tiểu Minh lại nói: Nhưng chẳng phải ’binh’ có thể ăn được ’tướng’ sao?”
Tôi nói vèo một hơi, sau đó lấy cốc uống nước, nói: “Vậy đó.” Vẻ mặt cô ấy như ngạc nhiên về độ ngắn của câu chuyện, nhưng lông mày ngay lập tức giãn ra, bật cười.
Tiếng cười của cô ấy kéo dài một lúc lâu, tôi bị cô ấy lây, cũng nhe răng ra cười.
Có lẽ nụ cười của tôi cũng lây sang cô ấy, hoặc là câu chuyện đó thật sự buồn cười, vì thế cô ấy không hề có ý ngừng tiếng cười lại.
Tôi thấy cô ấy cười mãi không ngừng, cũng tiếp tục cười, hơn nữa tiếng cười có phần suồng sã, cho đến lúc khách khứa bàn bên cạnh cứ nhìn chúng tôi chằm chằm.
“Nói thật đi.” Tôi lập tức ngừng cười, “Truyện này có buồn cười thật không?”
“Nói thật nhé!” cô ấy cũng thu nụ cười lại, “Đúng là buồn cười.”
Tuy gửi đăng truyện cười chẳng có gì là ghê gớm, nhưng cô ấy cười đến mức như vậy cũng làm tôi thấy vẻ vang.
Nhớ lúc trước kể câu chuyện cười này cho Lưu Vỹ
Đình nghe, phản ứng của cô ấy khiến tôi hơi lúng túng.
Trong lòng tôi bất giác lại bắt đầu so sánh Liễu Vỹ Đình với Lưu Vỹ Đình, hai người họ thật sự rất khác nhau. Lưu Vỹ Đình rất ít khi nở nụ cười, nếu cô ấy cười, thường chỉ tỏ ra lịch sự hay thiện ý, nụ cười của Liễu Vỹ Đình lại rất đơn thuần, chỉ đơn giản là vui vẻ mà thôi.
Tôi biết không nên nhớ tới Lưu Vỹ Đình khi đang tiếp xúc với Liễu Vỹ Đình, nhưng điều này dường như rất khó. Cho dù cố ý nhắc nhở bản thân cũng không làm được, vì ký ức của tôi gắn liền với cả hai người.
Khi tôi biết Liễu Vỹ Đình thích lãng mạn, phản ứng lúc nhận được thư tình chỉ đơn giản là vui vẻ đơn thuần, tôi đã từng hối hận vì gửi nhầm thư cho Lưu Vỹ Đình, thậm chí oán trách cô ấy. Nhưng khi nhớ về những điểm tốt đẹp thiện lương của Lưu Vỹ Đình, cùng với cái liếc mắt cuối cùng của cô ấy, tôi càng cảm thấy việc bản thân có suy nghĩ như vậy là vô cùng tàn nhẫn.
Bởi vì Lưu Vỹ Đình nên tôi không thể thản nhiên đối diện với Liễu Vỹ Đình, cũng mất đi tâm trạng vui vẻ khi có thể dễ dàng đến gần Liễu Vỹ Đình đến thế.
Nếu không có Lưu Vỹ Đình, nếu lúc đầu cái tên Vinh An tra ra là Liễu Vỹ Đình, thì đây sẽ là chuyện hạnh phúc mỹ mãn biết bao.
Chỉ mới tưởng tượng một chút đã thấy lãng mạn tới mức toàn thân nổi đầy da gà.
Xét cho cùng thì tôi thích Liễu Vỹ Đình mà, đó là một loại thích gần giống với yêu thầm.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, bóng dáng xinh đẹp và nụ
cười của cô ấy đã khắc sâu trong tâm trí tôi.
Tôi không thể miêu tả cụ thể thích một cô gái là như thế nào, nhưng mỗi khi Liễu Vỹ Đình xuất hiện, tôi cảm thấy cô ấy dường như đang bước ra từ giấc mơ của tôi vậy. Tuy không biết gì về cô ấy, nhưng chỉ cần cô ấy không quá kỳ quái, không quá khó tiếp cận, muốn tôi thích cô ấy hơn nữa, thậm chí yêu cô ấy, là một việc thật sự dễ dàng.
Mà Liễu Vỹ Đình trước mắt hoàn toàn không kỳ quái, cũng rất dễ gần, tính cách dường như cũng không tệ, lẽ ra tôi phải sớm rơi vào vòng xoáy tình yêu với cô ấy mới đúng. Nhưng chỉ vì tôi thường ngoảnh đầu lại nhìn thấy ánh mắt của Lưu Vỹ Đình, nên bị một sức mạnh rất lớn kéo bật ra khỏi lốc xoáy.
Như bây giờ bị lây bởi nụ cười của Liễu Vỹ Đình, tôi thỏa sức cười, muốn dùng tiếng cười phá tan tảng đá, cái tảng đá hình thành nên bởi việc gửi nhầm một bức thư, bởi sự áy náy với Lưu Vỹ Đình, bởi cái liếc mắt cuối cùng của cô ấy.
Hình như tôi đã thành công. Bởi vì tôi cuối cùng đã có thể cảm nhận được niềm vui khi ở bên Liễu Vỹ Đình.
“Nói thật đi.” Liễu Vỹ Đình nói, “Anh đang nghĩ gì thế?”
Tôi bừng tỉnh, bắt gặp nụ cười ngọt ngào của cô ấy, ánh mắt trống rỗng của Lưu Vỹ Đình dần nhạt nhòa trong đầu tôi.
“Nói thật nhé.” Tôi nói, “Anh đã nghĩ thông suốt rồi.”
“Hả?” Cô ấy nghi hoặc, “Nói thật nhé, em không hiểu.”
“Nói thật nhé.” Tôi nói, “Anh cũng không thể giải thích.”
Cô ấy sững lại, cũng không hỏi tiếp, mà lại bật cười.
Ăn cơm xong ra khỏi quán, chúng tôi cùng nhau bước đi, cả hai đều không nói gì.
Mùa đông đang đến gần, tiết trời hơi se lạnh.
“Nói thật nhé.” Tôi phát hiện ra đang đi vào một ngõ cụt, bèn dừng bước, “Chúng ta đi đâu đây?”
“Nói thật nhé.”, cô ấy cũng dừng chân, “Em cũng không biết nữa.”
“Không phải em đang dẫn đường hay sao?” “Em đi theo anh mà.” Chúng tôi nhìn nhau vài giây, cuối cùng nhịn không được, phì cười.
Cô ấy thuê nhà ở gần trường, cách tiệm ăn rất gần, tôi nói muốn đưa cô ấy về, cô ấy bảo được.
Đến dưới nhà cô ấy, tôi nói: “Chiều thứ ba hàng tuần lớp anh đều chơi bóng chày, có muốn chơi cùng không?”
“Tiện chứ?” Cô ấy nói, “Em là con gái mà.”
“Không sao đâu, bọn anh đánh bóng chậm mà. Có lúc
đánh bóng chậm cũng cần con gái chơi cùng.” “Nói vậy là em lại đi bù quân số rồi.”
“Không, không phải bù.” Tôi vội vàng phủ định, “Chỉ
là muốn mời em cùng chơi bóng mà thôi.”
Cô ấy cười hai tiếng, sau đó nói: “Được, em đi.”
Trước khi lên lầu, cô ấy ngoái lại: “Nói thật nhé, bữa cơm này rất đắt.”
“Nói thật nhé, đúng là chẳng rẻ.” Tôi cười nói: “Nhưng rất đáng giá.”
“Anh thật là…”
“Không giống người chọn khổng tước.” Cô ấy còn chưa nói xong, tôi đã nói nốt phần còn lại.
Cô ấy cười, vẫy vẫy tay rồi đi lên lầu.
Từ đó cứ mỗi chiều thứ Ba, Liễu Vỹ Đình sẽ cùng đánh bóng chày với tôi.
Bọn tôi để cô ấy làm pitcher7, mỗi khi cô ấy ném bóng lên cao, trên mặt luôn nở một nụ cười rạng rỡ.
Vì cô ấy rất cởi mở và thân thiện, chẳng bao lâu sau đã rất thân với bọn lớp tôi. Đánh bóng xong sẽ cùng nhau đi ăn cơm, cô ấy cũng đi, chúng tôi không coi cô ấy là người ngoài.
Còn nhớ lần đầu cô ấy đánh bóng chày, trong lớp có một bạn học lén hỏi tôi: “Cô nàng là bạn gái của cậu à?”
Tôi lắc đầu: “Không phải.”
Mọi người càng thân thiết, số người hỏi tôi càng lúc càng nhiều:
“Cô ấy là bạn gái cậu à?”
Tôi do dự một lúc, lại lắc đầu: “Cũng không hẳn.” Nhưng thời gian tôi do dự càng lúc càng dài.
Thỉnh thoảng tôi sẽ gọi điện cho Liễu Vỹ Đình, hẹn cô ấy ra ngoài ăn cơm hay xem phim.
Cô ấy chưa từng từ chối tôi, trừ khi cô ấy thật sự bận việc.
Cô ấy cũng thường đến phòng nghiên cứu của tôi, chơi vi tính, nói chuyện phiếm với những người khác.
Tuy tôi vẫn phủ nhận quan hệ yêu đương với cô ấy, nhưng bạn bè trong lớp hầu như đã coi chúng tôi là một đôi.
Có một tối tôi nhận được điện thoại của Liễu Vỹ Đình, mới nói được vài câu, cô ấy hỏi có phải tôi bị cảm không?
“Có thể.” Tôi nói, “Hôm qua lúc đi xe, bị dầm mưa một trận ra trò.”
“Sao không mặc áo mưa?” “Không thấy áo mưa đâu.” “Thế sao không tránh mưa?”
“Vội lên lớp, chẳng còn cách nào khác.”
Cô ấy không nói thêm nhiều, chỉ nhắc tôi giữ gìn sức khoẻ, rồi cúp điện thoại.
Hôm sau vừa vào phòng nghiên cứu, thấy trên bàn có một cái áo mưa mới và một bịch thuốc.
Trên áo mưa gài một tờ giấy, bên trên viết: “Áo mưa này cho anh. Phải uống thuốc cảm. Nhớ nghỉ ngơi và uống nước nhiều. Vỹ Đình.”
Nhìn hai chữ Vỹ Đình trên tờ giấy, tôi như bị điện giật. Tôi biết đây chính là cái gọi là giọt nước tràn ly, nó
khiến cho một phần nào đó của trái tim tôi được lấp đầy.
Vỹ Đình trên tờ giấy chỉ là Liễu Vỹ Đình, tôi có thể dựa vào tên gọi để hình dung ra vẻ ngoài của cô ấy. Nhưng nếu trái tim tôi thầm gọi Liễu Vỹ Đình, sẽ lại không cẩn thận gọi thành Lưu Vỹ Đình. Bởi vì cách phát âm của Liễu Vỹ Đình và Lưu Vỹ Đình thật sự quá giống nhau.
Giờ đây rốt cuộc tôi đã có cơ hội một mình ở cạnh Liễu Vỹ Đình, cũng có những ký ức chỉ liên quan đến một mình cô ấy mà thôi.
Uống thuốc cảm được hai ngày, lại đến buổi chơi bóng chày.
Liễu Vỹ Đình đánh được một cú safe8, mọi người đều hoan hô cô ấy.
“Nói thật đi.” Lại có một cậu bạn đến gần tôi hỏi, “Cô ấy thật không phải là bạn gái của cậu sao?”
Khổng tước rừng sâu
“Không.” Tôi không hề do dự, “Cô ấy là bạn gái tôi.”
Tôi xách gậy lên, bước vào ô đánh bóng.
Vỹ Đình đứng ở gôn 1 cười với tôi, hét to: “Cố lên!” Ngắm thật chuẩn, vung gậy một cái, sau tiếng “bốp”
gãy gọn, quả bóng trắng vẽ một đường cong vút trên
không trung.
Tôi vứt gậy, chạy như bay về phía Gôn 1, gấp gáp đuổi theo bạn gái của tôi – bóng dáng của Vỹ Đình.

 

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button