Khổng Tước Rừng Sâu
1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK
Tác giả : Thái Trí Hằng
Download sách Khổng Tước Rừng Sâu ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.
Danh mục : SÁCH TIỂU THUYẾT
2. DOWNLOAD
Download Ebook
File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.
Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.
Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách
3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH
Lời giới thiệu
Hãy trả lời câu hỏi sau trong vòng 30s.
Trong rừng sâu, bạn nuôi những con vật sau: Trâu, ngựa, hổ, dê, khổng tước.
Nếu một ngày buộc phải ra khỏi khu rừng mà chỉ được phép mang theo một con vật, bạn sẽ mang theo con nào?
Câu trả lời:
– Nếu bạn chọn trâu: Bạn là người coi trọng sự nghiệp
– Nếu bạn chọn ngựa: Bạn là người coi trọng tự do
– Nếu bạn chọn hổ: Bạn là người coi trọng danh dự
– Nếu bạn chọn dê: Bạn là người coi trọng tình yêu
– Nếu bạn chọn khổng tước: Bạn là người coi trọng tiền bạc
Câu chuyện xoay quanh một “anh chàng khổng tước” thầm yêu một “cô bé dê” nhưng rồi lại gửi thư nhầm cho “cô nàng hổ”. Tình yêu thời đại học như những cơn gió đầu xuân, mang lại chút tư vị sảng khoái, tươi mát nhưng thoảng nhanh, để lại những vết dấu chẳng đậm, chẳng sâu nhưng cũng không cách nào bôi xoá. Rồi mối tình học trò sẽ đi đến đâu trong vòng xoáy của công việc, cuộc sống, những bồng bột hờn ghen của tuổi trẻ nhiệt huyết đam mê nhưng vội vã lướt qua trên con đường đời. Nhưng dù sao đó là thứ tình cảm mà chúng ta đã trao đi vô điều kiện, hồn nhiên nhất, ngây thơ nhất, đôi khi còn hơi ngốc nghếch… Để sau này, chợt nhận ra sự hồn nhiên rồi sẽ vẩn đục, đam mê dù có nhưng cũng sẽ lụi tàn, và tuổi trẻ sẽ già đi với sự khôn ngoan… thì mối tình đầu đó, vẫn sẽ là những trang ký ức đẹp đẽ nhất, đáng trân trọng nhất trong mỗi chúng ta.
ĐỌC THỬ
Chương 1TRẮC NGHIỆM TÂM LÝ
Những dãy ghế của giảng đường với sức chứa một trăm năm mươi sinh viên đã chật cứng người, nhưng ngoài tiếng giảng bài rù rì của thầy giáo và tiếng phấn trắng thỉnh thoảng ken két trên bảng đen ra, gần như không còn âm thanh nào khác.
“Chơi một trò trắc nghiệm tâm lý nhé!”
Thầy giáo bỗng ném viên phấn trong tay vào cái rãnh trên tấm bảng đen, một tiếng rắc khô khốc vang lên.
Viên phấn gãy làm đôi, một nửa lăn lông lốc trong cái rãnh, nửa kia rơi xuống bục giảng. Thầy giáo quay lại, hai tay chống xuống bàn, lướt mắt qua những hàng ghế sinh viên bên dưới rồi mỉm cười: “Được không?”
Giảng đường đang im lìm bỗng bừng tỉnh, tiếng hò reo nổi lên như sấm.
Bị tiếng reo này đánh thức, tôi mở mắt ra nhìn, quyển
Tâm lý học tính cách trên bàn đang mở ở trang 78. Còn nhớ đó là lúc mới vào tiết học, mà giờ chỉ còn mười phút nữa là hết tiết.
Tôi giật giật tay áo Vinh An ngồi bên cạnh, cái tên đang gật đầu câu cá này giật bắn mình, cằm đập bộp xuống bàn.
Cậu chàng kêu ái ui một tiếng rồi cũng tỉnh luôn.
Nghe tiếng kêu, cô gái ngồi hàng thứ ba bên phải phía trước ngoái đầu lại, thoạt tiên là giật mình, sau đó là mỉm cười, một nụ cười rất ngọt ngào.
Thoáng bối rối, tôi quay đầu lườm Vinh An.
Cậu ta xoa xoa cằm, hai con mắt ngái ngủ lờ đờ nhìn tôi hỏi: “Chuyện gì thế?”
Tôi không trả lời, chỉ véo mạnh vào đùi cậu ta.
“Á…”, cậu ta vừa mở miệng, tôi đã bịt chặt mồm cậu ta lại, không cho phát ra tiếng.
Cô gái lại cười, sau đó quay đầu sang nói chuyện với cô bạn ngồi cạnh.
“Bài trắc nghiệm này tuy có nhiều cách hỏi, nhưng đáp án đều không khác nhau là mấy.” Thầy giáo gỡ kính xuống, rút khăn tay ra lau, đeo kính lên rồi tiếp tục nói: “Trong rừng sâu các bạn nuôi mấy con vật sau: Ngựa, trâu, dê, hổ và khổng tước1. Nếu có một ngày bạn bắt buộc phải rời khỏi rừng, nhưng lại chỉ có thể mang theo một con vật, bạn sẽ mang theo con vật nào?”
Nói xong, thầy quay lại lần lượt viết lên trên bảng: Ngựa, trâu, dê, hổ, khổng tước.
“Mọi người đừng suy nghĩ nhiều, cứ trả lời theo phản xạ đầu tiên, như vậy mới chính xác.”
Lũ sinh viên bắt đầu vò đầu bứt tóc, hơn nửa phút sau, thầy giáo nói: “Bạn nào chọn ngựa thì giơ tay.”
Có khoảng hai mươi cánh tay giơ lên, Vinh An và tôi đều không giơ tay, cô gái có nụ cười ngọt ngào cũng vậy.
Cảm thấy từ “bạn chọn ngựa2” nghe rất giống câu chửi người ta, tôi cười hi hí, nhưng chẳng ai phản ứng.
“Bạn nào chọn trâu mời giơ tay.”
Lần này số người giơ tay xem chừng đông hơn đội “ngựa” một chút.
Cô gái có nụ cười ngọt ngào chọn dê, cô bạn ngồi cạnh cô ấy chọn hổ.
Khi thầy giáo hỏi tới con vật cuối cùng – khổng tước – tôi giơ tay.
Vừa giơ tay phải lên cao, tôi vừa quay sang hỏi Vinh An: “Sao không thấy cậu giơ tay? Cậu chọn con gì?”
“Tớ chọn chó.” Cậu ta nói.
“Làm gì có chó!” Tay trái tôi chỉ lên năm con vật viết trên bảng.
“Vậy sao?” Cậu ta nhìn kỹ tấm bảng, “Thì ra không có chó à.”
“Vậy cậu chọn con gì?” “Tớ chọn chó.”
“Cậu không nghe người ta nói à!” Tôi cao giọng. “Đã bảo không có chó mà!”
“Em kia.” Thầy giáo nói, “Có chuyện gì không?”
Tôi quay đầu nhìn cánh tay của thầy giáo đang chỉ vào mình, những sinh viên chọn khổng tước khác đã hạ tay xuống từ lâu, chỉ còn mỗi cánh tay phải của tôi đang giơ lên.
“Dạ không ạ.” Mặt tôi nóng bừng, vội vàng bỏ tay xuống. “Mời em nói cho mọi người biết, tại sao em lại chọn
khổng tước?” Thầy giáo lại hỏi.
Tôi chậm chạp đứng dậy, phát hiện ra hình như mọi người đều đang nhìn mình, hai má càng nóng hơn, đành đáp: “Chẳng tại sao ạ.”
“Trong số này, đối với em con vật nào là quan trọng nhất? Hoặc giả nói em muốn theo đuổi cái gì nhất?”
Thấy tôi vẫn đang đứng đó, thầy giáo cũng không bảo tôi ngồi xuống mà nói tiếp: “Ngựa tượng trưng cho tự do; trâu tượng trưng cho sự nghiệp; dê tượng trưng cho tình yêu; hổ tượng trưng cho lòng tự trọng. Còn khổng tước?”
Ông thầy mỉm cười, nụ cười thoảng chút mờ ám: “Khổng tước tượng trưng cho tiền bạc.”
Thầy vừa dứt lời, cả giảng đường bật cười rần rần, cô gái có nụ cười ngọt ngào cười càng ngọt ngào hơn.
Thầy giáo nín cười rồi nói: “Mời ngồi, bạn khổng tước.” Tôi nghĩ mặt tôi chắc có thể rán trứng được rồi.
Chuông tan học réo vang, lúc thu dọn sách vở chuẩn bị rời lớp, Vinh An bảo tôi: “Thì ra cậu mê tiền đến thế, thảo nào chẳng bao giờ cho tớ vay.”
Tôi như một nồi nước đang sôi sùng sục, Vinh An lại đến nhấc vung lên, tôi tiện tay quăng cặp sách đập vào lưng cậu ta.
Cậu ta lùi lại, đụng ngay vào cô gái đi bên cạnh chúng tôi.
Đó là cô bạn ngồi cạnh cô gái có nụ cười ngọt ngào, chọn hổ.
“Xin lỗi.” Tôi và Vinh An đồng thanh lên tiếng.
Cô ấy không nói gì, chỉ lần lượt nhìn tôi và Vinh An, cũng không tỏ vẻ lườm nguýt, sau đó bước qua chiếc cặp sách bị rơi trên đất, đuổi theo cô gái có nụ cười ngọt ngào, đi ra khỏi lớp.
Tôi nhặt cặp lên, nhân lúc Vinh An đang đờ đẫn, tôi nhấc chân đá đít cậu ta một phát.
“Mê tiền chẳng có gì là xấu cả.” Vinh An xoa xoa mông. Tôi đang muốn cho cậu ta thêm một cước thì có người vỗ vai tôi nói: “Hi, mình cũng chọn khổng tước đây.”
Quay đầu nhìn, thì ra là một cậu bạn cùng khoa với bọn tôi, cũng chẳng thân thiết gì lắm.
“Hả?” Tôi buột miệng hỏi, “Sao cậu lại chọn khổng tước?” “Khổng tước đẹp như thế, đương nhiên phải chọn rồi!” Nói xong, cậu ta cũng bước ra khỏi lớp, Vinh An lập tức chạy biến theo.
Tôi khoác cặp sách lên, chậm rãi bước ra khỏi giảng đường, sau đó đi dạo trong sân trường.
Nghĩ tới ý nghĩa tượng trưng của chim khổng tước, trong lòng tôi rất không thoải mái. Tuy rằng mê tiền chẳng có gì là không tốt cả, nhưng mê tiền luôn đi cùng với các tính từ như thực dụng, bợ đỡ, hư vinh… mà đó hoàn toàn không phải là điều tôi mong muốn về bản thân mình.
Vốn dĩ có thể cười xòa bỏ qua bài trắc nghiệm tâm lý này, nhưng cái tên chọn khổng tước kia, rõ ràng là một người mê tiền.
Còn nhớ có lần cậu ta lái một chiếc xe mới tới trường, cực kỳ hứng chí mời mọi người ra ngoài hóng gió. Kết quả có bốn người lên xe, trong đó có tôi.
Bọn tôi ở ngoài chơi ba tiếng, vừa mới về tới trường, cậu ta lập tức lấy giấy bút ra, tính toán tiền xăng, tiền dầu, vân vân… sau khi tính đi tính lại ba lần, cậu ta nói: “Mỗi người phải đưa mình 38.6 tệ. Vậy làm tròn thành 39 tệ đi.”
Trong lòng rất không vui, tôi đưa cho cậu ta bốn mươi tệ rồi bảo: “Khỏi trả lại.”
“Thật không?” Cậu ta cười nói “Vậy thì tốt quá.” Từ đó tôi liền giữ khoảng cách với cậu ta.
Tôi đi về ký túc xá, ngồi vào bàn học, lúc đặt quyển Tâm lý học tính cách lên giá sách, Vinh An mở cửa xông vào, phấn khích nói: “Tớ tra được tên của cô nàng rồi!”
“Cô nàng nào?” Tôi nghi hoặc quay đầu nhìn cậu ta. “Cô nàng cậu thích ấy!”
Tôi đột nhiên tỉnh ngộ, cậu ấy đang nói về cô gái có nụ cười ngọt ngào, cô gái chọn con dê.
Tôi và Vinh An đều là sinh viên năm tư, độc thân, trong lớp cũng chẳng có bạn nữ nào cho bọn tôi săn bắn. Cũng may trường học quy định chương trình văn hóa cơ sở là môn bắt buộc nên chúng tôi mới có cơ hội tiếp xúc với nữ sinh khoa khác.
Học kỳ này tôi và Vinh An chọn môn học này bởi vì nghe nói thầy giáo bộ môn chấm điểm rất hào phóng. Cả môn có ba học trình, chiều thứ Ba mỗi tuần học liền ba tiết, sinh viên theo học khoa nào cũng có.
Học không bao lâu, tôi đã bị cô gái có nụ cười ngọt ngào kia hút hồn.
Trông cô ấy rất thanh thoát, đôi mắt vừa to vừa sáng, nhất là khi cười vô cùng ngọt ngào.
Tôi hay ngồi ở phía sau cô ấy khoảng ba hàng ghế, từ trên cao nhìn cô ấy, đôi lúc đần mặt ra mơ mộng. Nhưng tôi không biết tên cô ấy, không biết cô ấy học khoa nào, cho đến tận thứ Ba tuần trước cô ấy mặc đồng phục khoa đi học, tôi mới biết cô ấy học khoa Thống kê.
“Sao cậu biết tên người ta?” Tôi hỏi Vinh An.
“Lúc chiều tớ chạy đến lớp, đúng lúc nghe người ta gọi cô ấy là Lưu Vỹ Đình.”
“Lưu Vỹ Đình?”
“He he” Vinh An rất đắc ý, “Chẳng phải tuần trước bọn mình mới biết cô nàng học khoa Thống kê sao? Vì thế tớ lập tức chạy đến phòng giáo vụ dò danh sách sinh viên khoa Thống kê từ năm một đến năm tư, cuối cùng…”
Vinh An lôi từ trong túi áo ra một tờ giấy cuộn dài, trải ra mặt bàn. Tôi cúi đầu nhìn xuống, là danh sách lớp Thống kê năm thứ ba. Ở góc dưới của tờ giấy có một cái tên được khoanh tròn bằng bút đỏ – Lưu Vỹ Đình.
Tôi nhìn kỹ cái tên Lưu Vỹ Đình này mấy giây rồi ờ một tiếng.
“Ê?” Vinh An trợn tròn mắt, “Sao cậu phản ứng lạnh nhạt thế?”
“Không thì phải làm sao?” “Mau chọn cách tấn công đi.”
Vinh An đập chát hai tay xuống mặt bàn, dáng vẻ rất kích động.
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, không biết phải nói gì.
Tuy mỗi lần ở trong lớp nhìn thấy lưng cô ấy, hay mỗi khi ngồi trước bàn học nhớ tới nụ cười của cô ấy, tôi vẫn khao khát tự hỏi không biết tên cô ấy là gì, nhưng từ trước đến giờ chưa khi nào nghĩ tới việc một khi đã biết tên cô ấy rồi thì phải làm sao?
“Viết thư tình cho nàng.” Vinh An nói.
Tôi nghĩ thấy cũng phải, chỉ có cách này mà thôi.
Dù gì tôi cũng năm tư rồi, nếu cuộc đời sinh viên không có lấy một mảnh tình vắt vai hay một cô bạn gái, thì cũng giống như trên sân bóng rổ bất luận có chặn đầu, hộ công, vây hãm đến mấy mà không thể ghi điểm, cũng sẽ cảm thấy trận bóng đó thật rỗng tuếch.
Vì thế tôi lập tức ngồi dậy, đi sang phòng khác mượn sách dạy viết thư tình.
Muốn mượn loại sách này chẳng khó gì, trên giá sách của sinh viên tầm tuổi bọn tôi đầy rẫy những loại sách dạy theo đuổi người khác phái. Vì thế tôi nhanh chóng mượn được hai quyển sách, trong đó có một quyển còn dùng bút đỏ gạch chân những phần trọng tâm.
Tôi lấy giấy viết thư ra, vừa nghĩ vừa tham khảo hai quyển sách kia, cuối cùng viết ra được câu đầu tiên: Nếu Đại học Thành Công là một vườn hoa, thì em chính là đóa hoa ngát hương và hấp dẫn nhất.
“Vinh An này…”
“Gì thế?” Cậu ta tiến lại gần. “Không có gì.”
“Thế thì cậu gọi tớ làm gì?”
Tôi mặc kệ cậu ta, chỉ huơ huơ tay trái xua cậu ta đừng lại gần.
Vốn định hỏi cậu ta câu đầu tiên viết như thế được không? Nhưng đột nhiên nhớ ra sức chiến đấu của cậu ta còn yếu hơn mình, nếu nghe theo ý của cậu ta, hậu quả sẽ thật khó lường.
Vinh An đi tắm, trong phòng chỉ còn lại tôi và ngọn đèn trên bàn học.
Tôi nín thở viết thư, cố gắng nắn nót từng nét, miệng cũng lẩm bẩm đọc lại từng câu. Nếu không cẩn thận viết nhầm chữ nào hay thấy câu cú không thuận, liền vò ngay tờ giấy đi viết lại từ đầu. Giọng văn cố gắng chân thật mà không tầm thường, khi khen ngợi cô ấy cũng tránh a dua nịnh bợ.
Lúc Vinh An tắm xong đẩy cửa bước vào, tôi đã viết xong, chỉ còn ký tên ở cuối thư nữa thôi.
“Nên ký tên gì?” Tôi không thèm quay đầu lại, “Ký tên thật không hay.”
“Ký là Vô Danh?” Vinh An nói.
“Có phải là quyên tiền từ thiện không muốn nêu tên đâu cơ chứ.”
“Một người để ý em đã lâu?” “Nghe như thư khủng bố.”
“Người yêu thầm em nhưng không dám thổ lộ?”
“Cũng không được. Chưa biết chừng cô ấy lại tưởng tớ là tên biến thái hay dở hơi nào đó.”
“Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy?” “Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy?”
“Cái này có chuyện cười đấy. Chính là em biết tên của anh, nhưng không biết dương cụ của anh.3” “Khốn kiếp!”
Không khí viết thư tình đang nho nhã như vậy mà cậu ta lại phun ra một câu như thế, tôi quay đầu chửi một trận.
Nhưng chửi xong, nhìn thấy bộ dáng cậu ta, tôi ngạc nhiên tới mức không thốt lên lời.
Vinh An cả người trần truồng, quần lót còn chẳng thèm mặc, đang lượn tới lượn lui trong phòng.
“Cậu… cậu làm cái trò gì thế?”
“Tớ đang cho chim đi dạo.” Cậu ta chẳng thèm dừng bước, tiếp tục lượn tới lượn lui.
“…”
“Chim tớ một ngày hai mươi tư tiếng không thấy mặt trời, chỉ lúc tắm mới có thể ngắm mặt trời một lúc, nhưng khi đó lại bị ướt, nên tớ đã nghĩ kỹ rồi, tắm xong cho nó đi dạo một lát, rất tốt cho sức khoẻ.”
Nói xong cậu ta bèn dừng lại, lấy một cái ghế ra cửa sổ, trèo lên ghế quay mặt ra ngoài cửa rồi giang tay nói: “Bay đi nào!”
“Đồ khốn! Cậu xuống ngay cho tôi!”
Tôi dùng sức kéo Vinh An xuống ghế rồi hét toáng lên: “Mặc quần lót vào ngay!”
“Ờ.” Cậu ta vừa nói vừa thong thả mặc quần lót vào, “Vậy cậu định ký tên là gì?”
“Cứ lấy đại một biệt hiệu là được.”
“Tớ giúp cậu tra được tên nàng, cậu phải mời tớ một bữa thịnh soạn đấy nhé.”
“Đừng có mơ.”
“Cậu đúng là cái đồ chọn khổng tước.”
Vừa nhấc chân định đá cậu ta một cước, đột nhiên nhớ lại bài trắc nghiệm tâm lý kia, tôi lại dừng lại. “Lưu Vỹ Đình chọn con dê.”
“Dê?” Vinh An nói, “Dê tượng trưng cho cái gì?” “Tình yêu.” Tôi nói.
“Ờ.” Vinh An ngẫm nghĩ, “Người con gái như vậy nhất định có thể mang đến hạnh phúc cho người khác.” “Có lẽ vậy.”
Tôi quay về bàn học, ký tên ở cuối thư: Kha Tử Long. Lại viết thêm một dòng tái bút, hẹn cô ấy sau khi tan học thì đến gốc cây thứ ba cách giảng đường một trăm mét về phía bên trái, tôi sẽ đợi ở đó. Mong cô ấy đồng ý làm bạn với tôi.
Tôi đọc đi đọc lại lá thư vài lần, sau đó bỏ vào phong bì.
Lúc chuẩn bị lấy keo dán mép phong bì, tôi lại bỏ thư ra đọc lại một lần.
“Đã viết rồi thì cứ gửi đi.” Vinh An nói.
Cuối cùng tôi dán phong bì lại, đề ở phần địa chỉ người nhận: Lớp Thống kê năm ba, Đại học Thành Công.
Lúc nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, đầu tôi vẫn suy nghĩ miên man.
Nếu bài trắc nghiệm tâm lý kia chính xác, vậy có lẽ tôi càng nên thích Lưu Vỹ Đình, nhưng lại không cam tâm thừa nhận bản thân mình chọn khổng tước.
Nếu như cô ấy rất tin tưởng bài trắc nghiệm kia, liệu cô ấy có vì thế mà không thích người đã chọn khổng tước là tôi?
“Vinh An.” Tôi mở to mắt, “Cậu sẽ chọn con vật nào?” “Chó.” Vinh An trả lời.
“Đã bảo cậu là không có chó mà! Ngựa, trâu, dê, hổ, khổng tước, rốt cuộc cậu chọn con gì?” “Tớ chọn chó.”
“Cậu…” Tôi tức tới mức bật hẳn dậy, sau đó lại hằm hằm nằm xuống, “Mau ngủ đi!”
Sau khi gửi thư đi, suốt mấy đêm liền tôi đều nằm mơ. Lúc thì mơ thấy mình dắt tay công chúa Bạch Tuyết chạy trên thảo nguyên bao la, lúc thì lại giống như cơn mộng mị trong Liêu trai chí dị.
Tôi cũng bắt đầu tưởng tượng tâm trạng của Lưu Vỹ Đình khi nhận được thư, cô ấy có vui không? Hay cảm thấy vớ vẩn? Liệu cô ấy có rất tao nhã mà xé nát bức thư sau đó khinh bỉ vứt vào thùng rác? Hay là mời thân bằng cố hữu đến thưởng thức chiến lợi phẩm của mình?
Cuối cùng cũng đến thứ Ba, lần này vì chột dạ nên tôi ngồi cách Lưu Vỹ Đình khá xa.
Tuy căng thẳng, nhưng tôi vẫn cẩn thận quan sát động tĩnh, phát hiện ra cô ấy chẳng có gì khác với bình thường. Theo lý mà nói, nếu cô ấy nhận được thư của tôi thì sẽ biết được trong phòng học này có người thầm mến mình, lại còn đợi mình sau giờ tan lớp, vậy tại sao cô ấy lại có thể vẫn tự nhiên được như thế?
Chuông hết tiết vừa réo, trước tiên tôi cảnh cáo Vinh An không được rình trộm, sau đó chạy như bay đến gốc cây thứ ba cách giảng đường một trăm mét về phía bên trái, quay lưng lại cửa phòng học.
Mất khoảng hai giây để trấn định tinh thần diệt trừ căng thẳng, tôi mới từ từ quay lại nhìn về phía giảng đường. Có lẽ là do tác dụng tâm lý, tôi cứ cảm thấy ánh mắt mọi người đi qua nhìn tôi rất kỳ quái.
Đột nhiên tôi hối hận vì đã quá kích động, lẽ ra không nên gửi bức thư tình đó đi.
Cách tôi chừng năm mươi mét, có một cô gái hình như đang đi về phía tôi.
Khi khoảng cách rút ngắn lại còn chừng ba mươi mét, tôi mới nhìn rõ đó là cô bạn ngồi cạnh Lưu Vỹ Đình. Cô ấy càng tiến lại gần tôi, trong lòng tôi càng buồn bực: Sao lại là cô ta?
Nhưng đến lúc khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn lại mười mét, tôi bắt đầu hoảng lên. Giống như nhìn thấy một con hổ đang xông tới chỗ mình, nhưng trước mặt lại chẳng có lồng sắt.
“Tôi là Lưu Vỹ Đình.” Cô ta dừng lại trước mặt tôi hai bước, “Anh là người viết thư cho tôi à?”
“Hả?” Lưỡi tôi cứng lại, “Chuyện này… chuyện này…” “Phải hay không phải.”
“Điều này rất khó giải thích.”
“Rốt cuộc là phải hay không phải.” Cô ấy nói, “Nếu khó trả lời, vậy thì lắc đầu hay gật đầu vậy.”
Tôi không biết phải gật hay lắc, bởi vì đúng là tôi viết thư cho Lưu Vỹ Đình, nhưng không phải viết cho cô ấy.
Thấy tôi mãi không có phản ứng gì, cô ấy bèn rút từ trong cặp sách ra một phong thư: “Có phải anh viết không?” Tôi nhìn phong thư rồi gật đầu nói: “Phải.”
Cô ấy nhìn tôi một lượt rồi nói: “Chúng ta đi thôi.”
Nói xong cô ấy quay người đi về phía trước. Tôi ngần ngừ một lúc rồi bước theo sau cô ấy.
Nếu xét từ góc độ đi tản bộ mà nói, tốc độ của cô ấy hơi nhanh, hơn nữa ánh mắt lúc nào cũng nhìn thẳng phía trước. Cô ấy đi thong thả, không nói gì thêm, tôi thì lẳng lặng cứng nhắc đi theo sau cô ấy.
Càng đi tôi càng phiền não: Sao cô ấy lại nhận được thư?
“Sao anh biết tên em?” Đột nhiên cô ấy phá vỡ sự im lặng.
“Hả?” bị giật mình, tôi trở lại bình thường ngay tức thì, “Bạn anh bảo.”
Trong lòng tôi lóe lên một tia sát ý, tên Vinh An chết dẫm kia, cậu tiêu rồi.
“Anh ấy quen em?”
“Không. Cậu ấy…” Nghĩ một hồi, tôi bịa ra một lý do, “Cậu ấy quen bạn của em.”
“Thì ra là vậy.”
“Kha Tử Long không phải là tên thật của anh đúng không?”
“Ừ. Anh tên là Thái Trí Uyên.”
“Trí Uyên?” Cô ấy gật đầu “Tên này hay lắm, hàm ý trí thức uyên bác.”
“Cảm ơn.”
“Sao lại lấy tên Tử Long?”
“Hồi học cấp ba anh từng dùng tên Tử Long để gửi bản thảo đi, có được chọn đăng.”
“Là thơ? Tản văn? Hay là tiểu thuyết?”
“Đều không phải. Anh viết truyện cười.”
“Ồ?” Cô ấy dừng chân, “Kể nghe xem nào.”
“Tâm trạng Tiểu Minh rất tệ, Tiểu Hoa bèn bảo cậu ta: Có gì mà phải lo, binh đến tướng chặn. Tiểu Minh lại nói: Nhưng mà chẳng phải ’binh’ có thể ăn được ’tướng’ sao?”
Tôi dừng lại, thấy cô ấy không có phản ứng gì, bèn nói: “Anh kể xong rồi.”
“Ừ.”
“Chơi cờ mù thì binh có thể ăn tướng.” “Em biết.”
“Vì thế anh cảm thấy đây có thể coi là truyện cười.”
“Chắc vậy.” Cô ấy tiếp tục đi về phía trước, “Anh không cần tự ti, truyện cười không buồn cười cũng là bình thường thôi.”
“Anh…”
“Cùng ăn bữa cơm đi.” Cô ấy lại dừng lại.
Ngẩng đầu lên nhìn, thấy đã đến quán cơm tự chọn của trường, tôi bèn gật đầu.
Vào trong quán, cô ấy đi trước tôi đi sau, mỗi người cầm đĩa tự chọn món ăn của mình.
Lúc thanh toán, cô ấy lấy ví từ trong cặp sách ra, tôi liền nói: “Để anh mời.”
“Không cần đâu. Của ai người nấy trả.”
Cô ấy trả tiền, tôi cũng không cố ép.
Chúng tôi chọn hai vị trí đối diện nhau ngồi xuống, cô ấy nói: “Anh không giống người chọn khổng tước.” “Sao em biết anh chọn khổng tước?”
“Tuần trước lúc anh đứng dậy trả lời thầy giáo, cả lớp đều biết.”
“Ờ.” Tôi hơi xấu hổ, “Bài trắc nghiệm kia có khi không chính xác.”
“Cũng có lẽ.” Cô ấy lấy đũa gẩy gẩy mấy món ăn trên đĩa, “Tuy rất nhiều người coi trắc nghiệm tâm lý là trò chơi, nhưng trắc nghiệm tâm lý vẫn có cơ sở tâm lý học và đã qua phân tích thống kê.”
“Thế à?”
“Tin em đi, em học thống kê mà.” “Vậy sao em lại chọn hổ?”
Cô ấy sững người, để lộ vẻ mặt bừng tỉnh, “Anh đúng là rất chú ý đến em.”
Tôi mếu máo cười, trong lòng nghĩ: Anh chú ý đến cô gái có nụ cười ngọt ngào ngồi bên cạnh em cơ.
“Em chọn hổ vì nó có thể bảo vệ em, là loài vật em có thể tin cậy.”
“Ừ.”
“Sao anh lại chọn khổng tước?” “Ơ…”
Tôi mãi chẳng hề truy cứu lý do mình chọn khổng tước, khi thầy giáo viết tên năm con vật lên trên bảng, trong đầu tôi lần lượt hiện lên hình dạng và thần sắc của năm con vật này, sau đó bèn chọn khổng tước.
Nhưng tuyệt đối không phải vì khổng tước xinh đẹp mà chọn nó, trên thực tế tôi thấy hổ còn đẹp hơn.
Vậy tại sao tôi lại chọn khổng tước?
“Không cần suy nghĩ nhiều. Có rất nhiều sự lựa chọn chẳng vì lý do gì cả.” Thấy tôi mãi không trả lời, cô ấy bèn kết luận hộ.
Sau khi rời khỏi nhà ăn, cô ấy bảo xe đạp của cô ấy vẫn còn đang để bên ngoài phòng học, tôi bèn cùng cô ấy đi về.
Trời đã tối, đèn đường đã sáng, nhưng trên đường đi chúng tôi hầu như không nói chuyện.
Trong sân trường chẳng có mấy sinh viên đi lại, càng làm nổi bật hơn sự im lặng giữa chúng tôi. Không khí trầm mặc này đủ khiến người ta khó thở.
“Sao em lại đồng ý ra gặp anh?” Nói xong, như trút được gánh nặng, tôi thở một hơi dài.
“Thực ra bạn em đều bảo đừng để ý đến anh, hoặc là nấp xem anh sẽ đợi bao lâu.”
“Bọn họ…”
“Anh yên tâm. Bọn họ chỉ biết có người viết thư cho em, nhưng em không đưa thư cho ai xem cả.” “Ừ.”
“Em nghĩ chắc chắn anh rất tâm huyết khi viết bức thư này, hơn nữa cũng phải rất can đảm.” Cô ấy nói, “Nếu em không hồi âm hoặc là nấp đi rình xem, lòng tự trọng của anh chắc chắn sẽ bị tổn thương.”
“Cảm ơn em.”
“Đừng khách sáo.” Cô ấy mỉm cười, “Em cho rằng lòng tự trọng của mỗi người là điều quan trọng nhất, tuyệt đối không được phép chà đạp. Vì thế với em, bài trắc nghiệm tâm lý kia vô cùng chính xác.”
Cô ấy dắt xe đạp đi phía trước, không có ý muốn lên xe. Tôi bèn tiếp tục theo đằng sau.
Vừa rồi cô ấy cười, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nụ cười của cô ấy. Nụ cười này không tính là ngọt ngào, dường như chỉ là nhếch khóe miệng lên để lộ vẻ mặt như đang cười, nhưng nụ cười rất chân thành.
“Chúng ta bây giờ có thể coi là bạn bè rồi, sau này đừng quá khách sáo.” Cô ấy dừng lại, đợi tôi sánh vai với mình mới đi tiếp.
“Đến ký túc xá của em rồi.” Cô ấy nói, “Vậy, tạm biệt nhé.”
“Ừ, tạm biệt.”
Cô ấy trèo lên xe đạp, bánh xe có khi chỉ quay được
ba vòng, tôi đã nghe thấy tiếng phanh két. Cô ấy ngoái đầu lại nói: “Em có một câu hỏi: Nụ cười của em rất ngọt ngào sao?”
“Hả?”
“Trong thư anh viết thế.”
“Điều này…” Tôi không muốn nói dối, nhưng lại không thể nói với cô ấy sự thật, tinh thần rất hỗn loạn.
“Bạn bè đều bảo em rất ít cười, bởi vậy nên trông hơi dữ.” Cô ấy lại nở nụ cười, “Nếu anh cảm thấy nụ cười của em rất ngọt ngào, vậy sau này em sẽ cố gắng cười nhiều hơn.”
“Vậy… vậy thì tốt rồi.” Tôi hơi chột dạ.
Sau khi bóng dáng Lưu Vỹ Đình rời xa, tôi quay người chầm chậm trở về, lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò
Tuy trông cô ấy thực sự có hơi dữ, nhưng cảm giác tiếp xúc không tệ, cũng cảm thấy cô ấy là người tốt.
Nhưng mà… nhưng mà người đáng ra nhận bức thư tình đó không phải là cô ấy, mà là cô gái có nụ cười ngọt ngào cơ! Nghĩ tới đây, tôi lại thấy tức giận, tinh thần đột nhiên dâng cao, co cẳng chạy thẳng về ký túc.
Tôi quay về phòng ngủ, đóng cửa rồi khóa trái lại.
Vinh An xông đến cười ngây ngô với tôi.
Tôi đi đến trước mặt thằng cu chưa biết rõ tình hình kia, gõ cho nó một cái: “Cô ấy không phải là cô ấy!”
“Cậu nói gì thế?” Vinh An xoa đầu hỏi.
“Cô gái tớ thích không phải là Lưu Vỹ Đình!”
“Nhưng rõ ràng tớ nghe thấy có người gọi cô nàng là
Lưu Vỹ Đình mà!”
“Cậu chắc chắn mình không nghe nhầm chứ?”
“Tớ vốn rất chắc chắn là không nghe nhầm, nhưng nghe cậu nói vậy, tớ thấy mình cũng không chắc lắm.”
“Đáng ghét!” Tôi bóp cổ cậu ta, “Cậu hại tôi rồi!”
“Đợi đã.” Vinh An vùng thoát khỏi móng vuốt của tôi, “Nói vậy, tuy có thể là tớ nghe nhầm, nhưng vẫn đúng là có một người tên Lưu Vỹ Đình.”
“Thế thì đã sao?”
“Cậu không cảm thấy như vậy rất thần kỳ à?” “Thần kỳ cái đầu cậu ấy!”
“Như thế mình có được coi là thần Cupid của cậu không nhỉ?”
“Cu cái đầu cậu!” Tôi lại muốn bóp cổ cậu ta, cậu ta vội vàng chuồn đến bên cửa, mở cửa vọt ra ngoài.
Tôi hạ hỏa rồi nên rộng lượng, bèn nằm trên giường nhớ lại chuyện ngày hôm nay tiếp xúc với Lưu Vỹ Đình.
Có nên nói thật cho cô ấy biết không? Nếu như nói thật, lòng tự trọng của cô ấy có bị tổn thương không? Cô ấy đã tin tưởng tôi như thế, nếu tôi làm cô ấy tổn thương thì chẳng phải là trời không dung đất không tha hay sao?
Tuy cô ấy cũng không tệ, nhưng người tôi thích là cô gái có nụ cười ngọt ngào kia!
Đột nhiên nghĩ tới một câu thành ngữ: Lưng hổ lên dễ khó xuống, quả thật quá thích hợp để miêu tả tình cảnh của tôi lúc này. Mà càng trùng hợp hơn nữa là, Lưu Vỹ Đình lại là người chọn hổ.
Suy nghĩ mấy ngày trời, tôi chỉ rút ra được một kết luận: Tuyệt đối không thể cho Lưu Vỹ Đình biết sự thật.
Hơn nữa lá thư tình kia dù sao viết cũng rất chân thành, vì thế tôi cũng không thể gặp mỗi một lần rồi lại giả chết. Vậy cứ thử quen với cô ấy xem sao.
Căn cứ trình độ thường ngày của tôi, có khi qua một thời gian cô ấy sẽ chẳng thèm để ý đến tôi nữa, còn nếu chẳng may cô ấy thấy tôi không tệ, có lẽ… ừm…. có lẽ….
Tóm lại, cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Đến tiết học ngày thứ Ba, tuy vẫn còn căng thẳng nhưng tôi vẫn ngồi ở chỗ cũ.
Lưu Vỹ Đình vẫn ngồi cùng với cô gái có nụ cười ngọt ngào.
Trước giờ tôi luôn chú ý tới bóng dáng của cô gái có nụ cười ngọt ngào đó, bây giờ lại không biết nên nhìn ai?
Tôi cũng không phân biệt được tôi nhìn ai lâu hơn, bởi vì tôi gần như là cùng lúc nhìn cả hai người.
Tiếng chuông báo hết tiết reo vang, liếc thấy bọn họ đang thu dọn sách vở chuẩn bị rời đi, tôi bỗng nhiên luống cuống, tay trái vơ sách trên bàn, tay phải túm balô, không kịp quay đầu phi thẳng ra ngoài.
Tôi phi thẳng đến gốc cây thứ ba cách giảng đường một trăm mét về phía bên trái, rồi thở hồng hộc. Đợi hơi thở bình thường trở lại mới thấy mình đang đứng dưới gốc cây nhạy cảm này.
Đang lúc không biết làm gì, đã thấy Lưu Vỹ Đình từ xa đạp xe tới.
“Hi, bạn Thái.” Cô ấy dừng xe cách tôi ba bước.
“Hi, bạn Lưu.” Tôi thấy mình như đang đứng nghiêm. “Chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Sau đó cô ấy dắt xe đạp, tôi bước sóng vai với cô ấy. “Nắng lúc này là đẹp nhất đấy.”
“Ừ.”
“Đúng rồi, anh học khoa gì?”
“Khoa Thủy lợi.”
“Ồ, anh là sinh viên Học viện Công trình. Nhưng chữ anh rất đẹp.”
“Sao em biết chữ anh?” “Thư ấy.”
“À.” Suýt nữa tôi lại quên mất là cô ấy nhận được thư
tình mình viết. “Cái đó là…” “Cọp hả?”
“Có rất nhiều chỗ là đi cọp.” Tôi gãi gãi đầu. “Ngại quá.” “Không sao.” Cô ấy cười cười “Vẫn có thể cảm nhận được thành ý.”
“Hôm nay để anh mời em ăn cơm nhé.” Tôi nói. “Vậy có được không?”
“Dù gì cũng chỉ là căng–tin trong trường mà thôi.”
“Được rồi.” “Cảm ơn em.”
“Người phải cảm ơn là em chứ?”
“Không. Em chịu cho anh mời, anh rất vui.”
“Anh đúng là không giống người chọn khổng tước.” “Người chọn khổng tước thì thế nào?”
“Em cũng không biết. Nhưng có lẽ sẽ không thấy chuyện mời người khác ăn cơm là chuyện vui vẻ gì.” Chúng tôi bước vào nhà ăn, lại ngồi đối diện nhau.
“Bài tập hôm nay thầy giáo cho, anh không có vấn đề gì chứ?”
“Bài tập?”
“Đúng vậy, tuần sau nộp.”
Xem ra hôm nay tôi quá hồ đồ rồi, đến bài tập thầy giáo giao cũng không biết, đành dày mặt hỏi cô ấy: “Là bài tập gì thế?”
“So sánh phân tích hành vi sáng tác của Lý Tông Thịnh, Trần Thăng, La Đại Hựu4.”
“Á?” Tôi há hốc mồm, “Cái này phải viết làm sao? Khó quá.”
“Không đâu. Em thấy cũng ổn.” Cô ấy như đã dự tính trước.
Nhưng tôi thật không biết phải viết như thế nào, không khỏi cau mày.
“Bắt đầu từ sự khác nhau giữa tính cách và bối cảnh của họ, sẽ dễ viết hơn.”
“Cảm ơn.” Tôi vội nói “Thật sự là đại cảm ơn.”
Ăn cơm xong, chúng tôi đi về ký túc xá của cô ấy, cô ấy vẫn dắt xe đạp, tôi đi bên cạnh.
Bây giờ về ký túc hơi sớm, nhưng lại chẳng biết nên làm gì. Tôi đành hỏi thêm cô ấy về bài tập, vì thế cô ấy lại chỉ thêm cho tôi vài hướng làm bài.
“Lực học của em chắc chắn rất khá.” “Cũng được, đủ để qua.”
“Anh thế này có làm mất thời gian học bài của em không?”
“Không đâu.” Cô ấy lắc đầu, “Nói chuyện với anh rất thoải mái.”
Nhưng với anh thì áp lực rất lớn, trong lòng tôi thầm nghĩ.
“Điện thoại của ký túc không tiện lắm, sau này muốn tìm em có thể nhờ người lên gọi.” Cô ấy nói, “Em ở phòng 426 tầng bốn.” “Được.”
“Vậy…” Cô ấy kéo dài giọng, tới lúc tôi không còn
nghe thấy nữa mới thôi.
“Ừ.” Tôi lập tức nói. “Tạm biệt.”
“Á?” Cô ấy hơi kinh ngạc, “Em không phải có ý này.” “Vậy…” Đến lượt tôi kéo dài giọng.
“Được rồi, lần sau gặp.” Cô ấy nói.
“Ừ, tạm biệt.” Tôi nói.
Đi được hai bước, cứ cảm thấy tạm biệt như thế này có gì không thỏa đáng lắm, vì thế dừng chân quay đầu lại nói: “Thực ra anh…”
“Hửm?” Cô ấy cũng dừng chân, chuẩn bị lắng nghe. “Anh…” Nhưng tôi lại không biết nên nói gì, vừa lo lắng vừa căng thẳng.
Cô ấy đợi một lúc, thấy tôi mãi chẳng nói ra lời, liền tiến về phía tôi hai bước.
“Không sao.” Cô ấy nói, “Em cũng giống anh, cũng căng thẳng.”
“Vậy sao?”
“Ừm.” Cô ấy gật gật đầu, “Em không có kinh nghiệm tiếp xúc một mình với người khác phái, vì thế rất căng thẳng.”
“Không nhìn ra là em cũng căng thẳng.”
“Đừng có quên,” cô ấy mỉm cười, “Em là người chọn hổ.” Nhìn thấy nụ cười của cô ấy, lòng tôi nhẹ nhõm, nét mặt không còn cứng ngắc nữa.
Cô ấy lại vẫy tay chào tạm biệt tôi, rồi quay người đi vào ký túc.
Nhìn bóng cô ấy đi xa dần, tuy như cất được gánh nặng, nhưng không có nghĩa là ở bên cạnh cô ấy không vui vẻ. Tôi chỉ cảm thấy lá thư tình gửi nhầm kia như một hòn đá rất to rất to, chắn giữa tôi và cô ấy, vì thế tôi gặp phải trở ngại, không cách nào tự nhiên thoải mái đến gần cô ấy được.
Mà đôi khi tôi cũng phân tâm ngoái lại đằng sau, bởi vì đằng sau còn có một cô gái có nụ cười rất ngọt ngào.
Từ đó cứ mỗi lần tan học, tôi sẽ đợi cô ấy ở gốc cây thứ ba cách phía trái giảng đường một trăm mét.
“Chúng ta đi thôi.”
Đây là câu đầu tiên cô ấy nói mỗi lần nhìn thấy tôi.
Nói ra cũng kỳ, bất kể là chúng tôi đi với nhau bao nhiêu lần, mỗi lần nhìn thấy cô ấy lại có cảm giác xa lạ. Nhưng chỉ cần đi chung năm phút, tôi lại bắt đầu thấy quen thuộc.
Vì thế chúng tôi thường đi dạo trong trường trước, sau đó ăn cơm, nói chuyện.
Cũng từng đi xem phim ba lần, ăn kem hai lần, đi nhà sách một lần.
Phim thì xem trong trường, là loại không mất tiền, rất phù hợp với người chọn khổng tước là tôi.
Cô ấy là người càng tiếp xúc sẽ càng thấy thú vị, vì thế tảng đá chắn giữa chúng tôi, theo số lần tiếp xúc ngày càng tăng, cũng càng ngày càng nhỏ đi.
Nụ cười của cô ấy xuất hiện nhiều hơn, lúc ở trên lớp tôi cũng dần có thể đem tiêu điểm ánh mắt đặt trên người cô ấy.
Còn về cô gái có nụ cười ngọt ngào, với tôi, nụ cười của cô ấy đã càng ngày càng mơ hồ.
Tôi không biết thế này có tính là thích Lưu Vỹ Đình hay không?
Nhưng cho dù bây giờ vẫn chưa tính, tôi tin rằng nếu tiếp tục tiếp xúc như thế này, chẳng bao lâu nữa cô ấy sẽ chiếm cứ cuộc sống của tôi. Cũng giống như dòng sông uốn lượn chảy mãi, rồi sẽ một ngày nhìn thấy biển lớn.
Lại đến tiết học ngày thứ Ba, Vinh An vẫn đang ngủ gật, nhưng tôi đã rất ít ngủ gật rồi. Cứ nhìn mãi bóng lưng của Lưu Vỹ Đình thì cũng kỳ, thỉnh thoảng cũng phải nhìn thầy giáo hay nhìn lên bảng.
Nếu như quá chán chường, tôi sẽ viết linh tinh lên vở của Vinh An.
Chuông hết tiết vang lên, lúc thu dọn sách vở vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với Lưu Vỹ Đình đang ngoái đầu ra sau, tôi cười cười, sau đó đứng dậy đi tới gốc cây thứ ba cách giảng đường một trăm mét về bên trái đợi cô ấy.
Lúc sắp đi tới gốc cây, loáng thoáng nghe thấy có người gọi Lưu Vỹ Đình, tôi quay đầu lại, nhưng không nhìn thấy cô ấy.
Tôi không để ý, tiếp tục đi tới gốc cây.
Lưu Vỹ Đình dắt xe đạp đi tới, nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
Mới đi được một phút, cô ấy lau mồ hôi nói: “Trời nóng lên đấy.”
“Đúng vậy, hình như đã vào hè rồi.”
“Vậy chúng ta tới gốc cây đa kia nghỉ cho mát được không?” “Được.”
Đến dưới gốc cây đa, cô ấy dựng xe rồi ngồi xuống gốc cây, tôi cũng ngồi theo.
“Mùa hè năm nay anh tốt nghiệp rồi, có dự định gì chưa?” Cô ấy đưa cho tôi một cái khăn giấy.
“Tiếp tục học nghiên cứu sinh.” Tôi nhận chiếc khăn, lau mồ hôi.
“Cũng tốt.” Cô ấy cười cười “Phải cố lên.” “Sẽ cố.”
Chúng tôi lại nói về chuyện tốt nghiệp, bỗng nhìn thấy
Vinh An phóng xe như bay xông tới.
“Tớ…” Cậu ta thở hồng hộc “Tớ đã biết rồi!”
Tôi đang bực không hiểu cậu ta rốt cuộc biết cái gì, cậu ta không đợi tôi hỏi đã nói tiếp: “Vừa nãy lúc tớ ra khỏi lớp lại nghe thấy có người gọi cô ấy là Lưu Vỹ Đình, lần này tớ chắc trăm phần trăm là không nghe nhầm. Tớ vội chạy đến phòng giáo vụ. Lần trước chỉ nhìn thấy Lưu
Vỹ Đình ở lớp Thống kê năm ba thì không nhìn tiếp bên dưới nữa, thì ra lớp Thống kê năm tư còn có một người nữa tên là Liễu Vỹ Đình!”
Cậu ta lấy danh sách lớp Thống kê năm tư ra, khoanh tròn tên Liễu Vỹ Đình, tôi thầm kêu không hay rồi, cậu ta lại nói: “Lưu Vỹ Đình, Liễu Vỹ Đình, nghe đều giống như là Lưu Vỹ Đình5. Vì thế người cậu thích là Liễu Vỹ Đình lớp Thống kê năm tư, không phải Lưu Vỹ Đình ở lớp Thống kê năm ba. Thư tình của cậu bị gửi nhầm rồi!”
Vinh An nói xong rất đắc ý, lại cao giọng nhấn mạnh thêm một lần “Gửi–nhầm–người–rồi!”.
Mặt tôi méo xệch, thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn Lưu Vỹ Đình.
Lưu Vỹ Đình đứng dậy, đi tới bên xe đạp, gạt chân chống, trèo lên xe, phóng vụt đi.
Tôi tiến hai bước, chỉ nói được một chữ “Anh…” rồi không nói tiếp được nữa.
Vinh An nhìn tôi, lại nhìn cô ấy ở đằng xa, nói: “Có phải tớ lại gây họa rồi không?”
Tôi mặc kệ cậu ta, chỉ ngây người nhìn theo bóng dáng ngày càng nhạt nhòa của cô ấy.
Tối hôm đó, tôi viết một lá thư rất dài cho Lưu Vỹ Đình, giải thích tất cả với cô ấy.
Hôm sau cảm thấy như vẫn còn chưa nói hết, lại viết một bức nữa. Điều gì có thể nói đều nói hết, chỉ đành yên lặng đợi tới tiết học lần sau.
Mấy ngày này tôi rất trầm mặc, đến Vinh An nói nhiều như vậy cũng không dám bắt chuyện với tôi.
Cuối cùng cũng chịu đựng được tới tiết học ngày thứ Ba, nhưng cô ấy lại không ngồi cạnh cô gái có nụ cười ngọt ngào nữa.
Trong lòng tôi hoảng hốt, tưởng rằng cô ấy không tới. Cũng may sau bốn lần tìm kiếm, phát hiện ra cô ấy ngồi ở hàng ghế cuối cùng, sát cửa sổ. Tôi nghĩ chắc là cô ấy không muốn tôi nhìn thấy lưng mình nữa.
Tan học quay đầu lại nhìn, đã không thấy tăm hơi cô ấy đâu.
Hai tuần kế tiếp tình hình cũng như vậy, vừa tan học cô ấy liền đi mất, còn nhanh hơn cả tôi.
Khoảng thời gian này tôi lại viết cho cô ấy thêm hai lá thư nữa, nhưng cô ấy không hề hồi âm.
Tôi đành phải mặt dày đi tới ký túc xá của cô ấy, nhờ người lên trên gọi cô ấy ba lần. Hai lần đầu câu trả lời là:
Cô ấy đi vắng. Lần thứ ba người được nhờ có vẻ thật thà hơn, trả lời: Cô ấy bảo cô ấy đi vắng.
Tôi tiếp tục trầm mặc.
Đây là tiết học cuối cùng rồi, tôi cũng ngồi ở hàng sau cùng, phía bên phải cô ấy.
Năm phút trước khi hết giờ, tôi đã thu dọn xong đồ đạc, chỉ chờ tan học là xông ngay ra ngoài.
Chuông vừa reo, tôi lập tức quay đầu nhìn cô ấy, nhưng lại không thấy cô ấy đâu.
Tôi hết sức kinh ngạc, mặc kệ thầy giáo đã nói xong hay chưa, co giò chạy như bay ra ngoài. Cuối cùng đuổi kịp cô ấy ở gốc cây thứ ba cách phòng học một trăm mét về bên trái.
Tôi hét: “Lưu Vỹ Đình!”
Cô ấy dừng xe, nhưng không quay đầu lại, chỉ hỏi một câu: “Anh chắc chắn người anh gọi là tôi chứ?”
“Phải.” Tôi vuốt ngực, cố làm nguội lá phổi đang sôi ùng ục, “Anh gọi em.”
“Có chuyện gì không?” “Xin lỗi.”
“Còn gì nữa không?”
“Thật sự rất xin lỗi.”
Cuối cùng cô ấy cũng quay đầu lại, chỉ có điều cổ như bị thít một sợi tơ, nên tốc độ quay vô cùng chậm.
Sau đó cô ấy lạnh lùng lườm tôi một cái, lạnh tới mức tôi nghi ngờ không biết trong mắt cô ấy còn có con ngươi không?
“Nếu không có chuyện gì khác, vậy thì tạm biệt.” Cô ấy nhanh chóng quay đầu lại, đạp xe đi mất.
Hai chân tôi như bị đóng đinh trên mặt đất, không tài nào cử động.
Vinh An đột nhiên chạy vượt qua chỗ tôi, đuổi theo bóng của Lưu Vỹ Đình, hét to:
“Hãy tha thứ cho cậu ấy! Cậu ấy không cố ý đâu!” “Tại tôi không tốt! Đều do tôi cả!”
“Nghe cậu ấy nói vài câu đi mà!” “Xin cô…”
Vinh An càng chạy càng xa, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không nghe thấy gì nữa.
Rồi tôi nghe thấy tiếng ve trên cây, đó là tiếng ve đầu tiên của mùa hè này. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một màu xanh um tươi tốt, không phát hiện được chú ve nào.
Mùa hè quả thực đã tới rồi, cuộc đời sinh viên của tôi cũng kết thúc.
Chương 2TRÙNG PHÙNG
Related Posts: