Tiểu thuyết - ngôn tình

Cô Chủ Nhỏ Xinh Đẹp Của Tôi

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Lôi Vũ

Download sách Cô Chủ Nhỏ Xinh Đẹp Của Tôi ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : TIỂU THUYẾT

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Download Ebook         

File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Lời giới thiệu


Chàng lập trình viên Vương Vũ có ngoại hình, xuất thân, gia thế cực kỳ bình thường tình cờ gặp gỡ cô nàng “Hummer” xinh đẹp – Hà Nhã, cô gái có ngoại hình hiền dịu nhưng tính cách lại cực kỳ ngang ngạnh, chỉ vì một hiểu lầm đã thẳng tay đấm vào măt Vương Vũ. Những lần gặp gỡ sau đó, Hà Nhã lúc nào cũng thể hiện sự nổi trội của mình, Vương Vũ lúc nào cũng trở thành kẻ thua cuộc, nhưng chính nhờ thế mà họ đã trở thành đôi oan gia đáng yêu.

Cuối cùng Vương Vũ cũng tìm được việc làm mới, điều đáng kinh ngạc là anh ta phát hiện sếp mình lại chính là Hà Nghệ – chị sinh đôi của Hà Nhã. Vương Vũ ngốc nghếch ấy đã hỏi Hà Nhã và luôn tin tưởng câu trả lời ấy mà không một chút hòai nghi. Mối quan hệ giữa Vương Vũ và Hà Nhã vẫn là sự tiếp nối những tháng này vui vẻ, đùa cợt lẫn nhau. Tên ngốc ấy không dám có suy nghĩ gì hơn nữa về quan hệ 2 người. Cho đến một lần gặp gỡ trên buổi tiệc từ thiện, Vương Vũ đã gây họa nhưng trong họa có phúc, chính việc đó đã khiến Hà Nhã để ý tới anh ta…

ĐỌC THỬ

CHƯƠNG 1

Tôi đã nhìn thấu cả rồi, đàn bà xem trọng nhất là tiền bạc, chứ sống chết có nhau cái đếch gì, mẹ nó, tình yêu sông cạn đá mòn, hừ, có nhà, có xe mới là chân lý.” Mắt Trần Hạo đỏ ngầu, một tay nắm lấy chai rượu “Tiểu Hồ Đồ Tiên” sắp cạn, miệng lầm bầm chửi rủa không ngừng.

Tôi ngồi đối diện với Trần Hạo, tai thì lơ đãng nghe cậu ta than thở, mắt thì cứ dán bên ngoài cửa sổ, hy vọng có thể nhìn thấy một vài cô gái xinh đẹp nào đó đi ngang qua cho thỏa con mắt. Không phải tôi vô tâm trước nỗi đau của bạn bè, nhưng thực sự thằng nhóc Trần Hạo này thất tình quá nhiều lần rồi và nguyên nhân mỗi lần chia tay đều do đối phương tìm được người khác giàu có hơn cậu ta. Nhiều lần như thế khiến tôi đâm nghi ngờ không biết có phải Trần Hạo muốn lừa tôi đãi cậu ta uống rượu không nữa?

Suy cho cùng, dù là thật đi chăng nữa thì đối với một thằng đàn ông mà nói, thất tình chẳng có gì to tát cả. Từ nhỏ bố đã dạy tôi rằng, đàn ông sinh ra để gánh vác đau khổ. Nhớ lúc nhỏ, tôi nghịch pháo hoa, bất cẩn để bắn vào tay, bị thương nhìn thấy cả xương bên trong nhưn bố vẫn răn: “Khóc gì mà khóc, cái này có đáng là gì, sau này còn nhiều chuyện thê thảm hơn kìa”. Vì thế, hồi đi học mẫu giáo, khi thầy cô hỏi chúng tôi về ước mơ khi trưởng thành, mấy đứa trẻ khác đều muốn trở thành nhà khoa học, nhạc sĩ… chỉ có tôi nói rằng hy vọng mai này trưởng thành mình có thể trở thành phụ nữ.

Sau khi rời quán ăn, Trần Hạo đã say mèm. Cậu ta cao một mét tám mốt, nặng chín mươi cân, cánh tay to gần bằng bắp chân tôi nên thời đại học, Trần Hạo nằm trong đội tuyển đấu vật. Hì hục một lúc lâu, tôi mới lôi được cậu ta ra khỏi quán. Vậy mà, đi được vài bước, một cơn gió lạnh thổi qua, Trần Hạo “ọe” một tiếng rồi nôn cả lên lề đường.

Tôi phát hiện thì ra thứ mà người ta nôn ra còn thối hơn cả thứ mà người ta ị. Cũng may giờ đang là ban đêm, trên đường chẳng có mấy ai. Nếu là ban ngày chắc chắn chúng tôi sẽ bị mắng té tát mất. Thật đen đủi! Tôi không thể tránh xa, vẫn phải đỡ cậu ta nên đành ngậm ngùi đứng đấy để mặc thứ mùi kinh khủng ấy xộc vào mũi mình.

Lúc Trần Hạo đang nôn dữ dội, bỗng có tiếng nhạc Hip hop rất sôi động từ bên kia đường vọng sang. Cùng với tiếng nhạc ấy, một chiếc xe việt dã màu trắng sữa từ từ phóng đến. Tôi giật nảy mình khi nhìn thấy chiếc xe ấy bởi từng này tuổi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy một chiếc xe việt dã to như thế. Khoang xe dài ít nhất hai mét, thân xe rất rộng, chạy trên con đường nhỏ hẹp này trông như một chiếc xe tăng.

Đó chính là xe Hummer trong truyền thuyết. Trước kia, tôi đã từng xem ảnh và bài giới thiệu về nó trên tạp chí, trên mạng, nhưng đây là lần đầu tiên được tận mắt thấy. Nó từng được dùng trong thời kỳ chiến tranh vùng Vịnh1, được mệnh danh là chiếc xe dành cho người đàn ông đích thực. Nếu tính đến cái giá hơn triệu bạc thì đây đích thị là chiếc xe chỉ thuộc về những người đàn ông giàu có.

1 “Chiến tranh vùng Vịnh” hay “Chiến tranh vịnh Péc xích” là cuộc xung đột giữa Iraq và liên minh gần ba mươi quốc gia do Hoa Kỳ lãnh đạo và được Liên Hiệp Quốc phê chuẩn để giải phóng Kuwait.

Chiếc Hummer dừng lại trước cửa tiệm Hảo Đức cách chỗ chúng tôi không xa. Nhìn qua cửa kính xe, tôi thấy người lái là một cô gái rất trẻ, khoảng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu, tóc hơi gợn sóng. Một cô gái cực kỳ thanh tú và dịu dàng, thuộc tuýp người đẹp cổ điển phương Đông.

“Thật đúng là người đẹp và quái vật thời hiện đại, một cô gái như vậy mà lái chiếc xe to như thế thật không tương xứng chút nào…” Cửa xe bật mở, cô gái xinh đẹp đó bước xuống khi tôi đang nghĩ thầm trong bụng. Như một căn bệnh chung của đàn ông, hễ nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp thì nhất định không kiềm chế được mong muốn biết thân hình người đó ra sao, tôi liếc nhanh qua người cô gái. Nhưng tiếc thay, cô ấy mặc một chiếc áo lông thú màu sữa to sụ cùng chiếc quần nhiều màu cũng to không kém nên tôi không thể hình dung được thân hình cô ấy trông thế nào.

Đứng cách chúng tôi khoảng chừng sáu, bảy mét, nhưng có lẽ ngửi thấy mùi “thiên lý hương” nồng nặc của Trần Hạo nên cô gái nhìn về phía chúng tôi, nhíu mày rồi bước vào trong cửa tiệm. Đột nhiên tôi cảm thấy rất mất mặt, bởi đứng trước một cô gái xinh đẹp, mà tôi lại đang đỡ một gã đàn ông vạm vỡ nôn bậy ngoài đường. Nói không chừng, lúc đó tôi còn mang bộ mặt đắm đuối ngớ ngẩn nữa. Thật là hết cách, đừng mắng tôi sĩ diện hão, đàn ông ai mà không muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng người đẹp chứ.

Đúng lúc tôi đang suy nghĩ có nên lấy tay kia chỉnh lại mái tóc rối bù hay không thì bỗng nhiên Trần Hạo ngọ nguậy, cố sức hất tay tôi ra.

“Làm gì thế, cậu khó chịu chỗ nào hả?” Tôi hơi lo, không biết có phải Trần Hạo đã uống đến phát cuồng rồi không.

Trần Hạo nói, giọng lè nhè: “Tôi không sao, cậu buông tôi ra, tôi phải tìm con nhỏ đó, sao cô ta lại dám trừng mắt với tôi, chê tôi hôi thối à? Cô ta tưởng mình sạch sẽ lắm sao? Cô ta dựa vào cái gì mà lái chiếc xe xịn đó, tưởng tôi không biết sao? Không được, tôi phải nói chuyện với cô ta. Phụ nữ không nên vì tiền, vì muốn lái xe xịn mà bán rẻ mọi thứ. Thật xấu hổ, xấu hổ quá!”. Trần Hạo càng nói càng kích động, cậu ta khẽ giật tay lại, đẩy tôi lùi ra sau.

Tôi hiểu Trần Hạo đang nghĩ gì. Một cô gái xinh đẹp, mới hơn hai mươi tuổi đã lái chiếc Hummer trị giá bạc triệu, cho dù không phải kẻ say cũng sẽ có những suy nghĩ đó, nhưng tôi lại không nghĩ theo hướng đó. Tuy tôi chẳng phải người tốt, trên đường thấy ăn xin cũng chưa bao giờ cho họ tiền, vì trong một lần đến Thâm Quyến công tác, tôi đã bị lừa bởi một tay ăn xin cao thủ, nên từ đó tôi khó có thể tin tưởng ăn mày. Tôi cũng chưa bao giờ hiến máu vì sợ đau, nhưng tôi lại không ngại quyên tặng nội tạng của mình như giác mạc hay thận khi tôi chết.

Ưu điểm lớn nhất của tôi chính là không bao giờ nghĩ xấu về người khác. Ví dụ như cô gái này, tôi cảm thấy có thể cô ta là người giàu có, hay có thể vừa trúng năm triệu và còn trúng liên tục mấy giải, hoặc tệ lắm thì cô ta có thể là người mẫu xe hơi, ngày mai có triển lãm nên hôm nay phải lái xe luyện tập để tạo dáng thì sao?

Tôi chạy đến trước mặt Trần Hạo, dùng hết sức cản cậu ta lại: “Cậu yên tâm đi, cô ta sẽ bị quả báo mà, bây giờ cô ta trẻ nên vẫn còn có cái để bán rẻ, chờ khi già rồi không ai thèm mới biết khổ! Đừng so đo với loại con gái đó, không đáng!”. Thật sự chẳng có cách nào phân bua với những kẻ đang say nên tạm thời đành phải bắt người đẹp chịu ấm ức một chút vậy.

Trần Hạo dừng bước, đứng tại chỗ lảo đảo một hồi, miệng như muốn nói gì, bỗng “ọe” một tiếng, lại tiếp tục nôn, tôi hoảng quá vội nhảy lùi ra sau, đụng ngay phải một người.

“Xin lỗi, xin…” Tôi vội vàng quay lưng xin lỗi nhưng vừa ngoảnh đầu sang thì nỗi sợ hãi đã khiến câu xin lỗi nhảy tọt lại vào trong miệng. Không biết cô gái đó đã đi tới từ lúc nào, mặt đỏ bừng nhìn tôi chằm chằm.

“Anh nói tôi là loại con gái gì?” Giọng điệu cô ta rất hung dữ, đằng đằng sát khí khiến tim tôi giật thót lên. Thật không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, chả trách cô ta thích lái Hummer.

Khả năng chịu áp lực của tôi tương đối kém, hễ hồi hộp thì y như rằng đầu óc sẽ trở nên trống rỗng. Một lúc lâu sau, tôi mới nở nụ cười vờ như không nghe thấy câu hỏi ấy, nhưng nụ cười mới vừa chớm nở thì cô ta đã thoi một cú đấm vào bên trái khuôn mặt tôi. Tôi thấy những ngôi nhà xung quanh như quay ngược một trăm tám mươi độ, sau đó lại dựng thẳng đứng một góc chín mươi độ, cuối cùng mặt tôi áp xuống dưới nền đất lạnh tanh, cứng ngắc.

CHƯƠNG 2

Chưa tới tám giờ, tôi đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Mẹ cứ hay gọi điện thoại vào buổi sáng, hiếm khi tôi có được hai ngày nghỉ như thế này, vậy mà lại bị mẹ phá hỏng.

“Mẹ đã tìm ông thầy bói Hang Vịt đó để xem vận mệnh cho con rồi. Ông ta nói trong năm nay con sẽ tìm được một nửa của mình nhưng quan trọng là con phải biết nắm bắt cơ hội. Cho nên năm nay, con phải ân cần với mấy đứa con gái một chút, miệng lưỡi ngọt ngào, lanh lợi, đừng để lỡ cơ hội đấy. Đã từng này tuổi rồi, bạn bè lên chức bố hết rồi vậy mà con còn chưa có bạn gái…”

Từ sau sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của tôi, mẹ tôi bắt đầu lo lắng về một nửa còn lại của con trai mình, hơn nửa năm nay, những cuộc điện thoại mỗi tuần của mẹ chủ yếu đều nhằm hối thúc tôi tìm bạn gái. Bà không hiểu gì cả, tình yêu hiện giờ là một thứ xa xỉ đối với tôi. Tôi tốt nghiệp đã gần ba năm nhưng cứ tới cuối tháng thì số tiền trong tài khoản chưa bao giờ còn đủ ba hàng đơn vị thì làm sao mà có tâm tư suy nghĩ đến chuyện yêu đương nữa chứ. Hơn nữa, tôi luôn cảm thấy nếu một người đàn ông không thể gánh vác trách nhiệm gia đình thì không nên hại đời người khác và khả năng tài chính lại là điều kiện đầu tiên để gánh vác một gia đình. Với thu nhập của tôi hiện giờ, nếu muốn mua một căn nhà cũ ở Thượng Hải thì e rằng cũng phải lập kế hoạch cả trăm năm mới được, cho nên trước mắt tôi không hề có dự tính tới chuyện này.

Nói chuyện điện thoại với mẹ xong thì có tiếng gõ cửa, tôi vừa mở cửa, đã thấy Trần Hạo.

“Tôi đến xem cậu có sao không? Sao rồi, cảm giác bị con gái đấm vào mặt thế nào?” Trần Hạo nằm trên salon trong phòng khách, mặt mày hí hửng hỏi tôi. Mới qua một đêm mà tâm trạng cậu ta đã tốt hơn rồi, xem ra thất tình đối với cậu ta chẳng có chút sát thương nào cả.

“Cậu còn dám hỏi nữa à? Nếu không phải tại cậu say xỉn thì sao tôi lại bị ăn đấm chứ?”

“Ừ, ừ, ừ… Tại tôi cả. Nhưng có một chuyện khiến tôi tò mò vô cùng.” Trần Hạo ngồi thẳng lên, nghiêm túc nói: “Sao cậu lại không tránh nổi cú đấm của một đứa con gái nhỉ, phản ứng chậm quá đấy! Còn nữa, nói thế nào thì cậu cũng có chút cơ bắp, sao lúc đó giống như cọng bún thiu thế, ăn một đấm của con gái đã ngã lăn ra”.

Cái tên này thật quá sức vong ân bội nghĩa. “Tôi phản ứng chậm ư? Nào, nào, dám đi đánh boxing với tôi không? Dám không?”

“Ôi, chuột đòi đùa mèo sao?” Hoàn toàn không hề để tôi ‐ người thấp hơn cậu ta nửa cái đầu ‐ vào trong mắt, Trần Hạo đứng bật dậy nói: “Có người muốn ăn đòn thì tôi sẵn lòng đáp ứng yêu cầu thôi”.

Tôi dắt Trần Hạo đến một câu lạc bộ Thể hình cao cấp trên đường Trương Dương. Với tình hình tài chính của mình thì tôi chẳng thể đến mấy chỗ này tiêu tiền, chẳng qua nhờ ơn của mẹ tôi, tuy bà chỉ là một người bán hàng rau nhỏ, nhưng bà có một cô em gái cũng có thể gọi là xinh xắn, là dì tôi, lấy được người chồng cũng gọi là có chút tiền. Câu lạc bộ này do ông dượng có tiền ấy mua tặng dì. Nhờ chút hào quang đó mà tôi có thể chơi miễn phí trong câu lạc bộ, thỉnh thoảng còn có thể dắt vài người bạn đến chơi.

Không phải lúc nào tôi cũng chỉ biết ăn chơi lêu lổng ở đây, thỉnh thoảng tôi cũng giúp việc cho câu lạc bộ. Chẳng hạn như là mua đồ uống cho khách, nâng tạ… Mẹ tôi hay dạy, họ hàng thân thích là một chuyện, tay chân phải nhanh nhẹn, chăm chỉ cần mẫn, ăn không ngồi rồi ở chỗ người ta mãi thì dù có là mẹ ruột cũng sẽ cảm thấy chán. Chính vì thế tôi khá thân thiết với các huấn luyện viên ở đây. Nửa năm trước, tôi bắt đầu theo học boxing với huấn luyện viên Trần, tôi tập cũng không tệ, huấn luyện viên Trần cứ khen tôi phản ứng nhanh, bước chân linh hoạt, ra đòn cũng nhanh, chỉ có điều lực ra đòn hơi yếu.

Vì thế tôi rất tự tin trước một người chưa hề tập luyện môn boxing như Trần Hạo, cậu ta chỉ được cái to xác và lực đấm mạnh hơn tôi mà thôi. Nhưng găng tay dành cho người nghiệp dư khá dày, vả lại tôi còn đeo cả mũ bảo hộ, nên dù có bị đánh trúng cũng không đến nỗi nào. Thêm nữa, môn thể thao này không cho phép ôm chầm lấy người khác vì vậy Trần Hạo chẳng có chút ưu thế nào hết.

Lúc bắt đầu đánh, thực sự không khác mấy so với những gì tôi nghĩ, dù ra đòn tay hay cách di chuyển, Trần Hạo đều lúng túng, hoàn toàn không có cách nào chạm tới tôi. Tôi nhảy thoăn thoắt trên sàn đấu, thừa cơ mà tung vài cú đấm vào đầu Trần Hạo. Trần Hạo tức điên lên, thấy tôi ra đòn thì liền ôm chầm lấy, tôi lập tức khinh bỉ: “Nhục quá đi, đã nói không được ôm mà!”.

Trần Hạo đành rút tay về, tôi lại thừa cơ đấm thêm vài cú. Trần Hạo đành bỏ cuộc: “Không chơi nữa, chẳng có gì vui cả. Tôi đi nâng tạ đây”.

Tôi dương dương tự đắc: “Biết ai là người phản ứng chậm rồi chứ? Chẳng qua tối đó tôi bất cẩn thôi, nếu không thì còn lâu mới bị cô ta đánh ngã”.

Cậu ta đã quay đầu bỏ đi một mạch, tôi đứng sau cố tình kêu to lên: “Đừng đi, chơi thêm vài ván nữa!”.

“Tôi chơi với anh.” Sau lưng tôi bỗng vang lên giọng nói của một đứa con gái. Quay người lại, tôi ngớ người khi thấy cô gái tối qua đang diện bộ đồ tập boxing đứng ngay sau.

Thấy tôi đang đứng ngây người ra, cô ta đấm đấm vào chiếc găng tay: “Thẫn thờ gì thế, dám đấu với tôi không?”.

Dám đấu không? Thật nực cười, đừng nói là tôi đã luyệ tập nửa năm rồi, cho dù tôi không tập, nhưng với hình thể của mình, tuy chưa phải vạm vỡ thì tôi cũng không đến mức phải sợ một đứa con gái.

Thế nhưng nhìn thấy cô gái đó má đào ửng hồng, làn da mềm mại như thể thổi là vỡ ngay, tôi cũng cảm thấy hơi sợ, lỡ như bất cẩn đấm thủng một lỗ trên người cô ta thì làm sao mà đền nổi.

“Không, đánh gục cô tôi không đền nổi đâu.” Tôi lắc đầu, chuẩn bị bước xuống võ đài.

Cô gái bước lên trước mặt cản tôi lại: “Trốn chạy như vậy sao? Chẳng phải anh nói tối qua bất cẩn mà? Bây giờ tôi cho anh cơ hội giao đấu công bằng, đừng làm con rùa rụt cổ nữa”.

Đúng là làm ơn mắc oán. Tôi rất lịch sự đáp trả: “Không phải tôi sợ cô, nếu vì chuyện tối qua, tôi xin lỗi cô, thế đã được chưa? Tôi không có ý đó!”. Tôi đem chuyện tối qua kể qua loa cho cô ta nghe, sau đó rất thành ý nói: “Giờ thì hiểu rồi chứ? Không phải tôi sợ cô, mà tôi sợ làm cô bị thương”.

Cô gái có vẻ tin những điều tôi trình bày, gật gù nói: “Được rồi, coi như tôi tin những gì anh nói là thật nhưng tôi vẫn phải cho anh một bài học. Nào, chuẩn bị bắt đầu!”. Cô ta nhảy ra sau một bước, thủ thế sẵn sàng tấn công.

Thật điên khùng. “Sao thế này? Chẳng phải cô đã tin lời tôi rồi mà? Tại sao còn đòi cho tôi bài học?”

Cô ta trả lời hùng hồn: “Vì lúc nãy anh nói sợ làm tôi bị thương, chưa đấu với tôi mà dám chắc rằng mình sẽ thắng à? Tại sao? Vì tôi là phụ nữ đúng không? Tôi ghét loại người xem thường phụ nữ như anh nên phải cho anh bài học để anh biết rằng phụ nữ không phải dễ bắt nạt!”.

“Logic gì thế này?” Tôi cảm thấy rất oan ức. “Tôi chưa hề xem thường phụ nữ bao giờ, nhưng thật sự có sự chênh lệch thể lực giữa nam ‐ nữ, điểm này cô không thể không thừa nhận mà, làm ơn đừng có gây sự nữa có được không?”

Cô ta hoàn toàn không chịu hiểu cho nỗi lòng của tôi: “Không biết trời cao đất rộng là gì cả. Đừng lắm lời, lên nào!”.

Cô ta nói đánh là đánh, ngay lập tức đã đấm thẳng một cú vào mặt tôi. “Sao rồi? Lại không cẩn thận nên né không kịp à?”

Tại sao? Tại sao lại cứ ép tôi phải ra tay? Trong lòng tôi chợt nghĩ tới lời thoại trong phim kiếm hiệp. Hết cách rồi, đành phải đùa với người đẹp một chút cho vui vậy, đương nhiên tôi luôn tự nhắc nhở mình phải cẩn thận đừng ra tay quá mạnh.


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button