Review

Hồ

Thể loại Văn học nước ngoài
Tác giả Kawabata Yasunari
NXB NXB Văn Học
Công ty phát hành Nhã Nam
Số trang 230
Ngày xuất bản 03-2016
Giá bánXem giá bán

Giới thiệu sách

Momoi Gimpei luôn bị ám ảnh bởi những cô gái đẹp xuất hiện trong đời hắn. Mang mặc cảm khốn khổ về hình dáng xấu xí cùng tuổi thơ ảm đạm, những ký ức về tình cảm đầu đời với người chị họ Yayoi, Gimpei mắc phải một chứng tật mà chính hắn cũng không sao giải thích được: hắn sẽ bám theo một cô gái xinh đẹp bất chợt gặp trên đường trong trạng thái gần như mộng du hoặc bị thôi miên cho đến khi cô gái phát hiện mới sực tỉnh.

Hơn mười năm trước, người đầu tiên hắn bám theo chính là một cô bé học trò của mình, hắn ngẩn ngơ hoảng hốt khi thấy mình đã đứng trước cổng nhà cô và Hisako đang hỏi thầy đến thăm nhà em ư. Chuyện tình sai trái và giấu giếm đã hủy hoại sự nghiệp Gimpei, hắn không thể làm thầy giáo, sống lang thang vất vưởng, và tiếp tục bám đuôi những cô gái xinh đẹp mang trong mình một sức hút bí ẩn nào đó làm lý do để Gimpei bám theo giống như một người nghiện ma túy tìm thấy kẻ đồng bệnh.

[taq_review]

Trích dẫn

Tôi liên tục sáng tạo ra các món mới, đến nỗi ngay cả một kẻ hoàn toàn thờ ơ và dễ dãi với việc ăn uống như Nakajima cuối cùng cũng phải thốt lên: món giăm bông như vậy có lẽ là đủ rồi!

Tiếp theo là quãng thời gian vui vẻ khi đi mua màu nước cùng cậu đàn em nhờ tôi phụ giúp việc vẽ tranh tường, hay khi sắp xếp, chuẩn bị cọ vẽ, hoặc lúc chúi mũi xuống bàn để dựng phác thảo.

Lúc cắm cúi vào phác thảo, tôi thấy vui như đang làm thiết kế cho một mô hình thu nhỏ. Tôi sẽ không chép y nguyên phác thảo đó lên tường, nó chỉ là bức vẽ nháp cho dễ hình dung, tuy nhiên việc vẽ mọi thứ ở kích thước nhỏ cũng đem đến cho tôi một niềm vui riêng. Một niềm vui giống như chơi đồ hàng hồi bé. Các chi tiết nhỏ mà người cũng nhỏ. Song ở trong đầu, tất cả đã được chuyển sang kích thước thật.

Bức tường dùng để vẽ tranh thấp và chạy dài, nên tôi định sẽ vẽ những chú khỉ ồn ào tiếp nối nhau thành một dòng chảy, nhưng lại chưa nghĩ ra được một ý tưởng cụ thể tuyệt vời hay phù hợp nhất cho địa điểm đó. Chính tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên vì sự nghèo nàn trong sáng tạo của mình và đắn đo không biết có nên tham khảo ý kiến bọn trẻ trước hay cứ đợi tới nơi rồi hẵng tính. Dù không phải là hoàn toàn, nhưng tôi đang bế tắc về ý tưởng.

Nếu chỉ vẽ những thứ giống như dân không chuyên thì thà để cho người của tòa thị chính thành phố vẽ còn nhanh hơn. Tôi cần một ý tưởng mang tính cá nhân và khác biệt. Ý tưởng đó là gì? Tôi từng có kỉ niệm gì với lũ khỉ? Lần cuối cùng tôi nhìn thấy khỉ là khi nào? Liệu có cần phải tới vườn thú để tìm hiểu về chúng hay không? Giữa lúc bối rối như vậy, một chuyến đi xa để thay đổi tâm trạng thật vừa khéo.

“Đồng ý, vậy thì chúng mình sẽ làm một chuyến pích ních?” Tôi trả lời mà mắt thì nhìn tạp chí.

Nhưng khi bất giác ngẩng lên, nhận ra sắc mặt Nakajima, tâm trạng ngọt ngào của tôi tắt ngấm. Sắc mặt hắn nói rằng đó chẳng phải là chuyện chơi.

Để tôi kể thêm khi đó hai chúng tôi đang làm gì. Buổi sáng, trong bối cảnh mối quan hệ của chúng tôi hoàn toàn không có tiến triển gì hơn, tôi thức giấc, làm món ốp lết bằng một quả trứng duy nhất (tất nhiên có cả giăm bông) và chia đôi, trong khi tôi đang sơn móng chân ở một tư thế không lấy gì làm dễ coi thì Nakajima chú mục vào chiếc PowerBook viết báo cáo. Và đúng lúc tôi định đi pha trà vì thấy Nakajima buông tiếng thở dài thì hắn đưa ra đề nghị đó với tôi.

Đúng như Sayuri nói, hắn đang theo học ở quận bên trong một trường mà chỉ những kẻ xuất sắc mới có thể vào được, chứ không phải thứ đại học nghệ thuật làng nhàng như của tôi và Sayuri.

Tất nhiên tôi từng hỏi hắn:

“Làm thế nào để học giỏi như cậu? Có phải từ nhỏ cậu đã thích học rồi không?”

Thoạt tiên hắn nghĩ rất lung, rồi trả lời tôi:

“Chợt có một ngày, tớ bỗng nhiên thích học để lấy lại cái gì đó.”

“Sau khi mẹ cậu mất?” Tôi hỏi.

“Đúng thế. Bố mẹ tớ bắt đầu lục đục từ khi tớ vắng mặt, đến một hồi thì ở riêng, rồi cuối cùng ly hôn. Vì thế mà hoàn cảnh của tớ có phần giống với Chihiro. Đến giờ, tớ vẫn phải xin tiền sinh hoạt và học phí, thỉnh thoảng tớ cũng có gặp bố, nhưng thôi, chưa nhắc đến chuyện đó vội, hồi mẹ mất tớ đã vào cấp ba rồi, tớ quyết định không sống cùng bố nữa… thì cậu bảo từ ngày ly hôn, bố tớ toàn sống ở quê, chỗ tỉnh Gunma. Tớ chả muốn bỗng nhiên phải chuyển nhà. Vả lại, bố tớ thì đã đi bước nữa và có con riêng. Thành ra tớ quyết định sống một mình, nhưng không thiếu tiền đến mức phải đâm đầu đi làm thêm, cũng chẳng có duyên với sự xa xỉ nên bỗng dưng cực kỳ rảnh rỗi. Vì thế tớ đã suy nghĩ rất nhiều. Tớ muốn sống một cuộc đời không quá sa đà vào trần thế, chỉ dừng lại ở mức tối thiểu, được làm những gì là của mình và cố gắng làm một vài điều nho nhỏ có ích cho người khác. Và thế là, sau khi tìm hiểu rất nhiều, tớ quyết định nghiên cứu về gien.”

“Tớ không hiểu tại sao cậu lại chọn một ngành khó như vậy, có người nào đó thân thiết với cậu làm nghiên cứu trong lĩnh vực này đúng không?” Tôi hỏi.

Nakajima lại trả lời bằng cái cách lúng búng trong miệng:

“Ừm, trong thời gian xa cách bố mẹ, có một người lớn duy nhất mà tớ kết thân vốn học ngành di truyền, rất nhiều câu chuyện tớ nghe được từ người này đã khiến tớ có ý nghĩ biết đâu học ngành này sẽ thú vị.”

“Sau khi mẹ mất, chỉ còn lại một mình, buồn bã rảnh rỗi nên tớ cắm đầu vào học điên cuồng. Tất nhiên, tớ chỉ đặt duy nhất một mục tiêu là thi đỗ, hơn nữa do ngại giao tiếp với mọi người nên tớ đã quyết định tự học chứ không đến lớp luyện thi.”

Sau đó hắn cặn kẽ, tỉ mỉ giải thích cho tôi phương pháp tự học của mình.

Tôi tự hỏi: “Trong thời gian xa cách bố mẹ nghĩa là thế nào?”, nhưng chỉ im lặng nghe hắn giải thích.

Hắn nói có thể tách rời đầu óc khỏi thân xác để tập trung. Nhưng cũng thêm vào rằng, việc đó đối với hắn tuy không khó, nhưng rồi hắn nhận ra là sẽ rất nguy hiểm nếu làm thế trong thế giới thực.

Cách kể của Nakajima càng bình thản bao nhiêu, câu chuyện của hắn càng trở nên kỳ vĩ bấy nhiêu.

Trong thời gian từ khi bắt tay vào học cho tới lúc thi đậu vào ngôi trường mục tiêu, hắn đã giảm mất hai mươi ki lô cân nặng. Hắn cũng kể rằng, sau đó hắn chẳng ăn được gì nên đã ngã gục trên đường, rồi đến bệnh viện, nhờ được truyền dinh dưỡng mà sống sót cho đến ngày nay.

“Muốn trở thành bác sĩ mà cậu lại để mình như thế sao??”

Hắn cười như nắc nẻ khi tôi hỏi vậy. Hắn bảo hiện hắn đang học tại Bộ môn Nghiên cứu Y học nằm trong Khoa Y học, tức là sau đại học, nhưng đó không phải nơi người ta học để trở thành bác sĩ mà để trở thành nhà nghiên cứu.

Hắn nói, việc học không thể nào dừng lại được nên hắn thử tách đầu óc mình ra khỏi thân xác, không ngờ kết quả học tập càng ngày càng tiến bộ đến nỗi khiến hắn say mê và suýt chút nữa thì đánh mất thân xác.

“Nhờ thế mà tớ thấm thía một điều là thân xác bao giờ cũng phản ứng chậm hơn đôi chút so với thời điểm não đưa ra chỉ thị.” Nakajima nói.

“Chậm như thế nào?”

“Ban đầu, khi ra mệnh lệnh ám thị, mọi việc khá đơn giản, tớ thiết lập sao cho chức năng cơ thể được đưa về mức thấp nhất và chuyển phần năng lượng đó lên não. Mọi việc thuận lợi khiến tớ có lẽ đã tự tin thái quá. Nhưng, biết giải thích thế nào nhỉ, dần dà có cái gì đó giống như gia tốc đã giành mất quyền kiểm soát, đến nỗi mặc dù tớ đã ra lệnh dừng lại để hấp thu dinh dưỡng và cử động chân tay song mọi thứ chỉ có thể dừng lại một cách từ từ theo quán tính giống như chiếc đu quay vậy. Ngay từ đầu tớ đã không tính tới độ trễ ấy nên gần như bỏ mặc cơ thể mình và chỉ chút nữa là không kịp. Bởi vậy mà tớ suýt chết.”

“Nakajima này, tớ biết cậu làm được điều đó, nhưng nên dừng lại đi. Cơ thể sẽ quá tải đấy. Hậu quả sau này đâu có nhỏ, phải không?” Tôi nói.

“Ừ, biết thế nên tớ không còn học bằng cách ấy nữa. Bây giờ thì chỉ năng nhặt chặt bị thôi.” Nakajima cười.

Ghê thật đấy, chỉ năng nhặt chặt bị mà lên được cao học, không ai hướng dẫn mà tự viết luận văn, tra cứu số liệu, đọc các sách vở có liên quan, đúng là một kẻ có khiếu học hành. Tôi chỉ còn biết khâm phục.

“Cắm đầu cắm cổ vào học, bỗng một ngày tớ nhận ra rằng: với đà này, chắc chắn mình có thể học hết chương trình tiến sĩ, và nếu cứ chuyên cần viết luận văn thì sẽ lấy được bằng tiến sĩ. Tớ nghĩ, nếu được thế mình sẽ tìm một công việc ở Nhật Bản, biết đâu có thể đầu quân cho một viện nghiên cứu nào đó đáp ứng được điều kiện. Thế nhưng cứ ở mãi Nhật Bản và sống tiếp như hiện nay, tớ chẳng thấy có gì tốt đẹp phía trước, nên tớ đang hơi đắn đo. Tớ dần cảm thấy cần phải đi ra ngoài. Ngày xưa vì phải vật lộn để sống nên tớ chẳng có thời giờ suy nghĩ về điều này.” Nakajima bình thản nói.

“Về điều ấy thì tớ không rõ, nhưng một khi đã làm được việc kia thì cái gì mà Nakajima chả làm được. Bất cứ cái gì. Nếu cậu có ý định.” Tôi nói.

Đi ra ngoài tức là đi ra nước ngoài, phải chăng có nghĩa là hai chúng tôi sẽ chia tay nhau? Tôi thầm nghĩ.

Chẳng hóa ra, đối với Nakajima, nhà tôi chỉ là chốn nương tạm cho tới khi thoát khỏi Nhật Bản thôi sao…

Tuy nhiên, tôi cảm thấy đó chưa phải là chuyện để bàn vào lúc này.

Mặc dù nói muốn đi gặp bạn nhưng vẻ mặt Nakajima thì trái ngược hẳn, trông quá u buồn, nên tôi mới hỏi:

“Cậu nhất định phải gặp người bạn ấy bây giờ sao?”

Nakajima đáp:

“Không phải vậy, mà tớ nghĩ, nếu là bây giờ thì tớ có thể gặp được.”

“Ý cậu là, nếu có tớ đi cùng?”

Bạn đọc cảm nhận

0511

Trước hết là thiết kế rất độc đáo với bìa hình nước loang và chữ đổ bóng đỏ, đúng như tên gọi Hồ của tác phẩm. In ấn tốt, chữ rõ ràng, dịch ổn, không có lỗi chính tả. Chỉ có vài từ dùng hơi lạ và không phổ biến thôi.

Mình thích cách kể chuyện luân phiên nói về các nhân vật và cảnh ngộ riêng của họ. Sau đó hóa ra ngần ấy nhân vật đều liên quan đến nhau. Mình không thích cũng không ghét Gimpei. Thứ nhất là vì cái bệnh kì quặc của hắn vốn do thời thơ ấu mà ra. Còn lại mình cứ sợ hắn sẽ giết một cô gái nào đó mà hắn bám theo.

Phương Thảo

Tôi đợi cuốn này xuất bản đã lâu lắm rồi, khi tiki vừa có hàng là vội đặt ngay về để đọc rồi. Sau khi đọc xong tôi vẫn cảm thấy có chút gì đó quyến luyến và đồng cảm với nhân vật trong truyện. Dường như trong từng câu chữ tác giả đã phản ánh những hiện thực của xã hội Nhật Bản năm 1954 sau chiến tranh với đầy nỗi bi ai và chấp niệm, đúng là phong cách hành văn của Kawabata có đôi chút kì quái nhưng vẫn khiến người đọc trầm trồ thán phục lối suy nghĩ của ông. Truyện kể về Gimpei một người đàn ông luôn bám đuôi phụ nữ, dường như cuộc sống của anh ta luôn gắn liền với phụ nữ, yêu cô học trò của mình – Hisako một cách say đắm và mãnh liệt nhưng rồi cô bé cũng rời xa anh để lại bao nỗi nhớ nhung lẫn đau khổ. Anh còn dang díu với cô gái điếm để rồi cô ta vứt cho anh một đứa bé bảo là con ruột của anh, nhưng rồi trớ trêu thay anh lại gián tiếp giết chết đứa bé đẩy nó xuống nấm mồ lạnh lẽo và không bao giờ thấy ánh mặt trời nữa. Tuổi thơ của anh cũng không có gì đặc sắc khi bố bị người ta giết vứt xác xuống hồ gần nhà, từ đó anh khá sợ hồ nước. Cuộc sống anh cứ trôi qua tẻ nhạt trong cái nghề giáo viên trung học ấy, để rồi anh gặp Machie cũng là một sự tình cờ, anh không có ý muốn hãm hại cô bé, trong mắt anh cô bé trong sáng thánh thiện như một thiên thần, vẻ đẹp ấy khiến anh khắc ghi mãi trong đầu, bạn trai cô bé đã đánh anh một trận vì tưởng anh là kẻ biến thái có mưu đồ xấu xa. Xuyên suốt câu truyện có thể bạn nghĩ nó không hề logic tí nào nhưng ngẫm lại thì nó xâu chuỗi lại rất nhiều thứ, mỗi người phụ nữ là mỗi hoàn cảnh khác nhau, trong cái cuộc sống vốn dĩ nó không hề công bằng nên con người ta không có sự lựa chọn nào khác ngoài cách chấp nhận nó

Lương Khả Tú

Mình biết về Kawabata từ rất lâu nhưng chưa từng đọc hết một cuốn sách nào của ông vì không tìm được bản dịch ưng ý. Việc Nhã Nam xuất bản cuốn này với mình là một tin tuyệt vời. Từ bìa sách đến cách trình bày đều mang một dáng dấp chỉn chu đúng như mong đợi. Còn nội dung và văn phong thì khỏi phải nói bởi nó được sáng tác bởi tiểu thuyết gia bậc thầy của Nhật Bản, người từng được trao giải Nobel Văn chương danh giá. Câu chuyện không mới không cũ mà chính xác là lạ lùng. Nỗi ám ảnh thơ ấu và niềm cô đơn xuyên suốt thế giới nội tâm của nhân vật chính Gimpei, cũng như sự méo mó trong tâm hồn của các nhân vật của cuốn sách tạo nên một tiểu thuyết với độ dài vừa phải nhưng nỗi ám ảnh sâu đậm mãi về sau.

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button