Kỹ năng mềm

Hạt Giống Tâm Hồn Tập 15 – Luôn Là Chính Mình

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Nhiều tác giả

Download sách Hạt Giống Tâm Hồn Tập 15 – Luôn Là Chính Mình ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : Nghệ thuật sống đẹp

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Download ebook                      

File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Lời giới thiệu

Cuộc sống luôn ẩn chứa những điều tích cực lẫn tiêu cực. Ấy vậy mà dường như chúng ta chỉ để ý đến những điều tiêu cực để rồi thường chán nản kêu than: “Cuộc sống thật không công bằng!”.

Phải! Cuộc sống không công bằng! Ít nhất là với những ai luôn khư khư giữ trong đầu mình suy nghĩ đó, hoặc những ai đang sống trong trạng thái mất cân bằng, bất an thường trực.

Khi cảm thấy bất lực, cô độc và bị bỏ rơi trong những giây phút cam go của cuộc sống, chúng ta dễ đổ lỗi cho số phận để rồi phó mặc đời mình cho dòng đời xô đẩy. Nhưng bạn hãy tin rằng, ẩn sâu ở đâu đó, có thể là trong tận góc khuất tâm hồn bạn, hạt mầm của tình yêu đời vẫn đang chờ ngày đâm chồi, bừng lên sức sống mãnh liệt. Vậy, bạn muốn để mầm xanh ấy mãi mãi bị chôn vùi hay mong nó được vươn lên, tươi tốt bền lâu?

Điều First News muốn gửi gắm qua những mẩu chuyện ý nghĩa trong cuốn sách này là niềm tin trong mỗi con người, đó như dòng nước mát tưới tắm cho nỗ lực nuôi giữ mầm hy vọng trong mỗi chúng ta. Hãy cùng gặp gỡ những con người đã sống cùng và khuất phục những tai chứng quái ác bằng ý chí và lòng yêu đời tha thiết! Hãy tìm hiểu cách vượt qua cơn chán nản của những con người vốn tưởng rằng cuộc đời mình vô vị! Hãy cùng lắng nghe câu chuyện về những sự tình cờ mà một số người gặp được trong đời, để rồi chính những khoảnh khắc đó đã giúp họ nhận ra những khía cạnh khác, những góc nhìn khác vô cùng thú vị trong hành trình cuộc sống.

Phải, họ vẫn tiếp tục nỗ lực, bất chấp mọi nghịch cảnh. Họ tìm được cho riêng mình những nguồn lực riêng để không bao giờ, không bao giờ được đánh mất niềm tin vào cuộc sống.

Chúng tôi mong rằng khi đọc xong quyển sách này, các bạn sẽ nhận ra điều giản dị mà vô cùng sâu sắc: Bản thân cuộc sống đã là một điều kỳ diệu, và bất kỳ một khoảnh khắc dẫu buồn hay vui, dẫu khổ đau hay hạnh phúc cũng đều là những “món quà” mà cuộc sống trao tặng cho chúng ta.

– First News

Không cần phải hoàn hảo

“Làm gì có sự thật, bởi tất cả chỉ từ sự nhận thức mà ra.”

~ Gustave Flaubert

Cách đây vài năm, một ngày nọ, tôi ngồi trong căn phòng khách được trang trí bằng giấy dán tường rất đẹp của Sara, cô bạn thân của tôi. Bữa đó chúng tôi đang nói về chuyện tôi đã lao công khổ tứ đến thế nào để dán tường cho những căn phòng ở nhà tôi.

– Tớ không thể nào dán các đường nối cho khớp được, – tôi than thở. – Nhất là phần trần nhà, chúng chẳng thể nào thẳng thớm và đẹp như nhà cậu. Tớ có làm gì sai đâu chứ? Làm thế nào cậu lại dán đẹp hơn tớ nhiều vậy? Sara ngồi yên lắng nghe tất cả sự than vãn của tôi. Tôi thấy cô ấy hơi mỉm cười và tự hỏi phải chăng cô ấy đang cười nhạo tôi. Cô ấy đã thấy căn phòng đầu tiên mà tôi dán giấy. Có lẽ cô ấy đang cười khi nhớ đến thành quả tệ hại mà tôi đã làm. Cuối cùng, tôi cũng thôi phàn nàn và cho cô ấy cơ hội để trả lời.

– Donna, – cô ấy dịu giọng. – Tất cả chỉ là ảo ảnh thôi. Chi tiết không quan trọng. Cậu hãy nhìn các mối nối của tớ mà xem, chúng cũng đâu có hoàn hảo đâu. Ở góc đằng kia còn có vết rách nữa, cậu có thấy không?

Tôi chầm chậm lắc đầu khi nhìn kỹ vào những khiếm khuyết mà mình đã không lưu ý trên tường. Sara tiếp tục nói:

– Cậu bước vào phòng mình và chỉ nhìn thấy ảo ảnh về một căn phòng tuyệt đẹp mà không hề chú ý đến các khiếm khuyết của nó. Trong khi đó, tự tay cậu dán giấy cho phòng của mình nên cậu biết rõ mọi chỗ khiếm khuyết của nó. Cậu muốn căn phòng của mình hoàn hảo, do đó cậu cứ đi tìm những điểm chưa hoàn thiện của nó. Chẳng ai nhìn thấy những lỗi ấy đâu, giống như cậu không hề thấy những khuyết điểm trong phòng của tớ.

Hôm đó, tôi ra về mà tự cảm thấy Sara nói đúng. Về đến nhà, tôi cũng bớt “vạch lá tìm sâu” đối với những công việc của mình.

Cuộc sống cứ thế tiếp diễn và tôi hầu như quên mất những gì mà tôi và Sara đã nói với nhau ngày hôm đó. Thời gian trôi qua, đến ngày một trong các cô con gái của tôi quyết định tổ chức lễ cưới ngay trong sân sau của nhà tôi.

Tôi đã bỏ công sức nhiều năm để biến cái sân đó thành một khu vườn tuyệt đẹp, từ vun bón, chiết cành, xén tỉa cho đến trồng thử nhiều loại cây mới. Nhờ sự giúp đỡ của chồng và các con trai, chúng tôi đã đào một cái ao ở đó, trồng thêm những loại cây bụi và cây thân thẳng mới, biến khu vườn thành một chốn ẩn náu sau những ngày làm việc mệt mỏi. Nơi đây quả là một thiên đường với rất nhiều tổ chim, mấy đàn sóc chạy nhảy tung tăng và những chú ếch ngồi trên những phiến lá súng dập dềnh trên mặt nước. Tôi vẫn thường mơ một ngày nào đó các con mình sẽ tổ chức đám cưới ở đây. Và ngày đó đã đến, tôi hồ hởi trồng thêm mấy cụm hoa oải hương tím lẫn những loài hoa có màu vàng nhạt để phù hợp với các gam màu chủ đạo trong đám cưới của con gái.

Mọi thứ diễn ra thật hoàn hảo, và rồi… trời mưa. Chúng tôi đang ở tiểu bang Colorado vốn khô hạn, ấy vậy mà đột nhiên lại bị lụt chỉ sau một ngày mưa tầm tã. Cỏ trong vườn mọc nhanh như nấm; các loài nấm và cây dại ồ ạt xuất hiện giữa tiết trời ẩm ướt, còn trời thì mưa mãi khiến tôi không tài nào bước ra sân để làm cỏ cho khu vườn yêu quý của mình. Theo dự báo thời tiết thì trời sẽ khô ráo vào ngày cưới, nhưng làm sao tôi có thể chuẩn bị mọi thứ cho kịp đây?

Vài ngày trước khi diễn ra đám cưới, tôi cảm thấy hơi tuyệt vọng. Trong lúc tôi quỳ trong bùn để nhổ bớt một số cỏ lồ lộ, một nhánh cây vuốt nhẹ qua vai tôi như thể một bàn tay dịu dàng chạm vào, và trong làn gió nhẹ, tôi nghe tiếng thì thào nhỏ nhẹ của Sara vọng lại từ xa xưa: “Donna, đó chỉ là ảo ảnh thôi. Chi tiết không quan trọng đâu”.

Một lần nữa, tôi lại thấy cô ấy nói đúng. Tôi nhìn quanh và nhận ra rằng không chỉ có cỏ dại khắp nơi mà khu vườn còn tràn đầy hoa, những bông hoa tuyệt đẹp quý báu. Cây lá và cỏ dại khoác lên khu vườn một tấm áo màu xanh lục bảo và lung linh dưới nắng. Quả là một chốn thanh bình, tĩnh lặng. Một khi con gái tôi bước ra trong áo cưới trắng tinh thanh thoát với đôi mắt rạng rỡ tình yêu, sẽ không ai còn chú ý đến đám cỏ hay những đốm nâu trên cỏ nữa. Khu vườn này sẽ trở thành khung cảnh ngát hương cho một sự kiện không thể nào quên như thế. Đó là tất cả những gì mọi người sẽ nhớ, chứ không phải những chi tiết khiếm khuyết của khu vườn.

Và đúng thế, lễ cưới diễn ra thật hoàn hảo. Thực ra thì cũng không hoàn hảo lắm, nhưng ít nhất cũng tạo được cảm giác hoàn hảo về một đám cưới thần tiên ở một chốn kỳ diệu. Những lời nói năm xưa của Sara vẫn sống mãi trong tôi. Tôi sẽ luôn nhớ đến chúng trong suốt quãng đời còn lại của mình.

Tất cả chỉ là ảo ảnh. Từng tiểu tiết chưa phải là tất cả.

~ Donna Milligan Meadows

ĐỌC THỬ

Tìm thấy con người thật của chính mình

“Một người khôn ngoan sẽ không đau khổ vì những gì mình không có mà thay vào đó, lấy làm vui vì những gì mình đang có.”

~ Epictetus

Hôm đó là một trong những ngày tốt đẹp nhất của đời tôi, mà cụ thể là đối với sự nghiệp của tôi. Tôi và các nhân viên của mình được bình chọn là đơn vị số một trong công ty, do đó tới buổi trưa tôi bèn dắt họ đi ăn mừng. Tôi làm chung với một nhóm tuyệt vời và chúng tôi rất tự hào về tinh thần tập thể lẫn những thành quả mà chúng tôi đã cật lực cống hiến và đạt được trong năm qua.

Bữa trưa thật vui, thức ăn ngon lành và tình cảm thân thiết giữa mọi người khiến tôi luôn mỉm cười. Tôi rất tự hào về tập thể của mình, những người đã cùng cười, khóc và yêu thương lẫn nhau, và tôi thấy mình rất may mắn được làm người lãnh đạo của họ. Bên ngoài, thời tiết trong trẻo, mát mẻ và đầy nắng, còn tôi tự nhủ còn gì có thể tốt đẹp hơn thế này nữa! Thật là một ngày hoàn hảo.

Sau bữa trưa, chúng tôi trở lại làm việc. Khi kiểm tra mail, tôi nhận được tin phải tiến hành một cuộc họp khẩn qua điện thoại ngay chiều hôm đó.

Chúng tôi thường có những cuộc họp như thế này để tiết kiệm chi phí tổ chức, do đó tôi cũng chẳng bận tâm mấy và tiếp tục làm việc, kiểm tra lại những cú điện thoại gọi nhỡ trong lúc ăn trưa.

Hai giờ chiều, đã đến giờ họp. Tôi bật chế độ speaker để vừa làm vừa nghe như thường lệ. Giọng của viên giám đốc ngày thường rất thân thiện và vui vẻ nhưng hôm nay có vẻ buồn bã thế nào ấy. Anh ta cứ lắp bắp lạ thường và cuối cùng đã tiết lộ một tin không hay.

– Các bạn sẽ được chuyển đến Ohio, nếu đồng ý. –

Anh ta nói mà giọng run run. – Nếu không, công ty sẽ tiến hành đền bù hợp đồng và báo trước cho các bạn trong vòng sáu mươi ngày.

Tôi điếng cả người. Sao lại có chuyện này được kia chứ? Đa số chúng tôi đều là nhân viên kỳ cựu của công ty và ai cũng bảo vị trí của chúng tôi là an toàn nhất. Tất cả chúng tôi đều không thể chuyển đến nơi khác, còn những vị trí khác của công ty trong cùng khu vực thì lại không trống. Như vậy nghĩa là tôi và cả nhóm của mình sẽ nhanh chóng bị thất nghiệp. Tôi thấy đau lòng vô cùng khi phải lãnh nhiệm vụ báo tin này cho nhân viên của mình. Là trưởng nhóm, tôi phải tỏ ra mạnh mẽ, tươi vui và can đảm, trong khi tận đáy lòng tôi đang lo sợ đến chết đi được.

Miệng nói lời khích lệ với nhân viên mà lòng tôi cảm thấy cuộc sống của mình như đang đi dần đến chỗ kết thúc. Tuy có chồng và gia đình an ủi, tôi vẫn cảm thấy lo sợ. Sợ thật sự. Tôi không lo về mặt tài chính vì chồng tôi vẫn có công việc tốt, hơn nữa khoản đền bù và những món tiền dành dụm khác cũng giúp chúng tôi xoay xở được trong một thời gian, nhưng cả đời tôi đã quen làm việc, làm thế nào tôi chịu được cảnh thất nghiệp đây? Sự nghiệp đã tạo nên hình ảnh của tôi, tôi sẽ là ai và làm thế nào tôi xác định được hình ảnh của mình đây nếu không có công việc? Tôi là một người lãnh đạo, và tôi cảm thấy mình là một người lãnh đạo giỏi. Tôi sẽ là ai nếu bị tước mất vai trò đó?

Ngày đầu tiên thất nghiệp, tôi không muốn bước ra khỏi giường. Trước mặt chồng con tôi vẫn tỏ ra mạnh mẽ nhưng khi họ đi vắng thì tôi thẫn thờ, rũ rượi và thật sự không biết phải làm gì. Sau hai mươi lăm năm làm việc không ngừng nghỉ, tôi thấy mình như bị lạc lối. Tôi gửi sơ yếu lý lịch đi khắp nơi nhưng do tình hình kinh tế sa sút, hiếm có vị trí nào trong lĩnh vực của tôi còn trống. Có vẻ như tôi sẽ phải ngồi nhà một thời gian và tôi không biết mình phải làm gì với khoảng thời gian trống mới mẻ này.

Một hôm, sau khi ngồi buồn khổ cho bản thân, tôi bật ti-vi lên và xem một chương trình nói về nhóm truyền giáo chuyên giúp trẻ em và những người nghèo đói trên toàn thế giới. Tôi cảm thấy áy náy vô cùng khi thấy rằng dù thất nghiệp, tôi vẫn còn vô số thứ tốt đẹp, còn thức ăn ngon lành trên bàn mỗi tối. Những lời của nhà truyền giáo dường như nhắm thẳng vào bản thân tôi. Bà nói: “Cách tốt nhất để được ban phúc và quên đi khó khăn của bản thân chính là giúp đỡ một ai đó”.

Tôi xấu hổ nhận ra mình đã đắm chìm trong cảm giác thương hại bản thân trong khi vẫn còn có nhiều thứ tốt đẹp trong cuộc sống: một người chồng hết mực thương yêu tôi, những đứa con xinh đẹp, gia đình và bạn bè luôn cần đến tôi. Và tôi có thể chọn giữa hai điều, hoặc là cứ tiếp tục chú tâm vào nỗi mất mát đó và đau khổ khôn nguôi, hoặc là nhận ra những may mắn của mình và chia sẻ may mắn đó với người khác.

Thế là tôi quyết định ngồi dậy, thay đồ và nấu cho cả nhà một bữa tối ngon lành. Trước nay tôi vẫn thích nấu ăn và học được rất nhiều bí quyết nấu nướng theo phong cách miền Nam từ mẹ và bà. Tôi còn nghĩ đến chuyện nấu dư ra một chút để mang tặng những người hàng xóm đã về hưu cho họ vui.

Tôi bắt đầu chuẩn bị thành phần nấu nướng, vừa làm vừa ngâm nga hát khẽ. Tôi thấy mình lại yêu thương bản thân như trước. Vừa lúc đó, một trong các cô con gái của tôi bước vào và đề nghị phụ tôi một tay. Chúng tôi rây bột, nhào nặn để làm vỏ bánh rồi nướng bánh trong lúc làm bữa tối. Hai mẹ con vừa làm vừa cười nói, kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện. Tôi kể cho con gái nghe bà ngoại và bà cố của cháu ngày xưa đã cho tôi phụ nấu nướng ra sao, rồi chúng tôi cùng dọn bàn, lòng tự hào nghĩ đến bữa tối ngon lành đã sẵn sàng và lời khen ngợi của mọi người.

Sau bữa tối, trong lúc rửa chén tôi chợt nhận ra mình chưa bao giờ dạy các con làm bếp. Lúc nào tôi cũng quá bận rộn vì là “người mẹ của công việc” và không có thời gian chỉ cho chúng cách làm những món ngon mà tôi đã được học từ bé. Lúc nào tôi cũng nấu ăn cho cả nhà nhưng lại chưa bao giờ tặng cho các con món quà mà tôi đã nhận được từ bà và mẹ của mình, đó là cách chuẩn bị bữa ăn cho những người mình yêu thương. Điều đó khiến tôi thấy buồn và quyết định sẽ dành khoảng thời gian rảnh rỗi này để làm điều đó.

Sáng hôm sau, tôi tuyên bố với cả nhà sẽ mở lớp nấu ăn cho các con. Nghe vậy, các con tôi rên rỉ vì không có chuyện này chúng cũng đã quá bận bịu chuyện trường lớp cùng các kế hoạch riêng. Nhưng tôi vẫn thuyết phục các con hãy thử và chúng tôi quyết định sẽ cùng nhau nấu bữa ăn khuya cho cả nhà vào tối hôm sau. Tôi để bọn trẻ tự chọn món ăn và chỉ hướng dẫn chúng cách làm. Và chúng tôi quyết định mỗi tuần sẽ nấu như thế một lần, đồng thời nấu dư thêm chút ít để mang tặng bạn bè, hàng xóm.

Sáng hôm sau, chúng tôi mua thực phẩm tại cửa hàng tạp hóa và các cửa hàng nông sản gần nhà. Chúng tôi chất đồ ra, đeo tạp dề vào và bắt đầu nấu nướng. Tôi chỉ cho các con những kỹ thuật, mẹo vặt lẫn công thức cơ bản của các món định nấu. Trong lúc làm món bánh trứng với chanh trứ danh mà bà tôi từng chỉ, tôi chợt nhớ lại không biết bao nhiêu lần mình đã đứng trong gian bếp của bà, liếm láp cái que đánh trứng còn dính đầy mớ bột trứng màu trắng, xốp mịn như mây mà lòng vui biết mấy. Giờ đây tôi đang chia sẻ điều đó với các con của mình. Tôi như thấy từ trên thiên đường, bà đang mỉm cười nhìn các con của tôi và xem tôi đang truyền lại cho các cháu những bí quyết gia truyền ấy. Ngày ấy, không gì có thể làm bà hạnh phúc hơn được nấu cho cả nhà một món ngon nào đó, và giờ đây tôi đã hiểu được cảm giác ấy của bà. Thay vì phải vội vã giữa các cuộc họp và báo cáo, tôi thong thả tận hưởng việc nấu nướng và thưởng thức bữa ăn ngon lành mà chúng tôi vừa làm. Thêm vào đó, tôi còn được ở bên các con, được lắng nghe chúng kể chuyện vui, được tìm hiểu những gì đã xảy ra với chúng và trân trọng tính cách của nhau. Bốn đứa là bốn tính cách khác biệt, nhưng đứa nào cũng đặc biệt và đều góp phần làm cho gia đình vui vẻ. Trước đây tôi quá bận rộn nên không nhận ra điều đó. Tôi đã quá bận kiếm tiền cho gia đình và coi trọng sự nghiệp mà quên mất điều gì thật sự có ý nghĩa, cũng như đâu là con người thật sự của mình. Đó chính là một người vợ, một người mẹ đối với những người xứng đáng có được thời gian, sự hướng dẫn và tình yêu thương của tôi.

Lớp học nấu ăn vẫn tiếp tục hàng tuần. Dần dà, nó trở thành giây phút mà chúng tôi hằng mong, chờ đợi vì đó là những lúc để chúng tôi vui chơi, cười nói, yêu thương và học hỏi lẫn nhau. Và dĩ nhiên là chúng tôi cũng thích cả những bữa ăn tuyệt vời do mình nấu nữa. Nhưng việc nấu nướng với con cái chỉ là điểm xuất phát, bởi tôi bắt đầu cùng các con làm nhiều thứ khác nhau, những điều mang lại niềm vui cho chúng và vì chúng, chẳng hạn như cùng nhau đi thư viện, đi xem phim, chơi quần vợt hoặc thư giãn bên hồ bơi. Lần đầu tiên trong đời, tôi thật sự có thể chú tâm và tận hưởng niềm vui gia đình mà không phải lo lắng đến những hạn định phải hoàn tất, đến laptop, đến email…Thay vì ôm đồm nhiều công việc trong cùng một lúc, tôi chỉ tập trung vào một nhiệm vụ quan trọng nhất, đó là đảm bảo cho mọi người trong gia đình thấy họ luôn được tôi yêu thương.

Cuối cùng tôi cũng đi làm lại, nhưng tôi đã tìm một công việc linh hoạt hơn, cho phép tôi dành nhiều thời gian hơn cho chồng con của mình. Hóa ra công việc này còn tốt hơn cả công việc trước kia, lương cao hơn, ít căng thẳng hơn mà tôi lại có thể linh động dành thời gian cho gia đình khi họ cần. Tôi đã thay đổi điều ưu tiên số một trong đời mình và không bao giờ muốn đặt gia đình sau sự nghiệp nữa. Trước kia tôi đã xem chuyện thất nghiệp là điều tồi tệ nhất trong đời mình, nhưng hóa ra ẩn trong đó lại chính là điều tốt đẹp nhất mà tôi từng có. Trong khi tôi cứ nghĩ điều đó là dấu chấm hết của đời mình thì nó lại mở ra cho tôi một chặng đường mới, để tôi có dịp khám phá và tìm thấy con người thật của chính mình.

~ Melanie Adams Hardy

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button