Văn học nước ngoài

Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Gerald Gordon

Download sách Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục :  VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng EPUB                 Download

Định dạng MOBI                 Download

Định dạng PDF                    Download

Bạn không tải được sách ?  Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

– Cho tôi rượu seri (1), thưa ông.
Từ sau quầy bàn, Ôttô Hunđơ quan sát người đàn ông có nước da nâu sẫm vừa bước vào, y ra lệnh, giọng cộc cằn:
– Bỏ mũ ra!
– Ja (2), thưa ông chủ. – người khách hàng lúng túng bỏ mũ.
– Tóc gã này xoăn tít mà. – Hunđơ vừa nói, vừa chỉ những vòng tóc xoăn dựng đứng, đặc trưng, nằm trên đầu người đàn ông đó. – Mày là một tên Caphia (3). Tao không bán cho mày. Cút đi!
Người đàn ông đưa mấy ngón tay vuốt đầu
– Không phải thưa ông chủ, tôi là người da màu (4), không phải Caphia đâu. Thưa ông chủ, cho tôi mua một cốc seri.
Ánh mắt mang vẻ van nài, người đàn ông đó đặt một đồng nửa silinh (5) lên mặt quầy. Hunđơ đảo mắt quanh quầy rượu. Y gọi to:
– Giôn, lại đây!
Một thổ dân cao lớn đặt chiếc cốc đang rửa xuống, bước tới chỗ chủ tiệm. Hunđơ trỏ khuôn mặt lo âu bên kia quầy rượu:
– Nó là một tên Caphia hay một gã da màu?
Giôn chột mắt chằm chằm nhìn người kia một lát.
– Thưa ông chủ, một tên Caphia đấy.
Chủ của hắn, vóc người to lớn, nét mặt cáu kỉnh, trông hãm tài, có bộ ria oai vệ nhìn trừng trừng một cách tàn nhẫn.
– Tao không bán cho mày, xéo mau đi! – Hunđơ chỉ ra cửa. Người đàn ông đó đứng yên, vẻ cau có giận dữ thoáng qua trên mặt anh ta. Hunđơ cúi xuống nắm lấy chiếc roi da nặng trịch để giữa các chai rượu. Y giơ chiếc roi cao quá vai và đập đen đét trên quầy. Người đàn ông đó bước lùi lại, hai tay che mặt, miệng há hốc sợ hãi.
– Xéo đi! – Hunđơ thét lên. – Này, cầm lấy tiền của mày, cút đi mau!
Mắt vẫn theo dõi chiếc roi da đã lại vung lên, người đàn ông rón rén tiếng về phía trước, chộp lấy đồng tiền của mình và lui ra cửa, đến đây anh ta trừng mắt nhìn Giôn trước khi lén bước ra.
Hunđơ ném lại chiếc roi da xuống dưới quầy.
– Chắc hẳn chúng lại muốn giở trò! – Y càu nhàu với Giôn khi quay nhìn các khách hàng khác đang ở trong gian hàng dành cho khách không phải người Âu.
Rót ra thứ rượu vang Kêp rẻ tiền, y nhăn mũi và quay đầu tránh cái hơi người ấm và ẩm của khách.
Những người da màu không quan tâm đến thái độ khinh miệt của “ông chủ Hunđơ” đối với họ. Khi họ đứng đợi, háo hức, mắt thao láo và thèm khát nhìn rượu chảy ồng ộc vào các cốc thì điều quan trọng đối với họ là rượu khách sạn Đại Bàng này không có vị nhạt như pha nước lã.
Khi họ đã trả tiền và ra về hết, Hunđơ mệt mỏi lui vào căn phòng của y ở phía sau quầy rượu.
Y nói với mụ vợ cao kều, xương xẩu:
– Bọn quỷ ấy bốc mùi hôi thối quá!
– Thôi đừng ca cẩm chuyện đó nữa! – Người đàn bà nói bằng giọng mũi. – Tiền của họ chẳng tốt hay sao?
– À, – Hunđơ trả lời, buông người xuống chiếc ghế bành. – Tôi ghét nhìn thấy bọn chúng.
Cho đến tận bây giờ, vào năm 1921, giọng nói và cách nói của Hunđơ vẫn còn mang nặng dấu ấn gốc gác Đức của y, tuy đã nhiều năm trôi qua kể từ ngày y di cư tới Nam Phi.
Vợ y nhô đầu ra phía trước hỏi:
– Vậy sao anh lại cho thằng Giogiơ nó nghỉ?
Hunđơ trừng trừng nhìn mặt vợ. Cặp mắt to và lõm sâu khiến khuôn mặt ấy nom giống một chiếc đầu lâu.
– Gì thì gì, – vợ y tiếp tục, – sao lại cho hắn nghỉ cả ngày thế? – Khi nói, cổ chị ta dường như vươn ra.
– Đừng có mè nheo tôi nữa, nghe không? Vợ chồng họ vừa sinh đứa con đầu lòng. Cô thì biết cái quái gì về những chuyện như thế! – Giọng Hunđơ rít lên, người vợ chùn lại. – Cô đúng là con bò cái già tuyệt đường sinh đẻ, – y nói thêm.
– Phải rồi, – vợ y nói, môi trề ra, và tôi thà không sinh nở còn hơn đẻ ra một đứa lai!
Cằm Hunđơ chìa ra khỏi cái cổ bò mộng, y ngồi nhô về phía trước chiếc ghế bành.
– Cô là con chó cái già cằn cỗi, không đẻ đái gì cả, – y lại hướng mũi tên phóng trúng đích, vẻ khoái trá. – Meri là một người đàn bà da màu, sao nữa? Cô muốn gì nào? Một chút cà phê pha vào sữa, đôi khi lại làm tăng hương vị. Cô ta chẳng có gì đáng chê trách. Cô ta có giáo dục, là người tử tế, đứng đắn. Còn hơn khối con mẹ da trắng tôi biết. Ja.
– Thằng cha ấy luôn muốn khoe khoang về họ hàng dòng dõi trâm anh thế phiệt ở Anh. Ngài Mơcơ ở Mêphêơ (6) là anh họ hắn, hắn bảo thế đấy. Vậy sao lại đâm đầu lấy một con đàn bà Hotmot (7)? Tôi không dung thứ cho những thằng đàn ông làm ô nhục tổ quốc như vậy. – Lời lẽ của người đàn bà này được nhấn mạnh ẩn đầy ác ý.
Hunđơ mỉm cười không vui, môi cong lên, lộ ra những chiếc răng chắc chắn, vàng ệch. Y nói:
– Cô ta là một người phụ nữ tao nhã, đáng kính, dù có pha một chút màu da. Cô ta săn sóc, nuôi dưỡng chồng khi hắn đã rượu chè be bét suýt thành kẻ bỏ đi. Từ đó, nhờ cô ta, hắn trở lại sống lương thiện. Khi nào đến thăm, cô sẽ thấy cô ta trông nom nhà cửa, bếp núc như thế nào. Cô ta có thể chỉ bảo cho cô đôi điều đấy.
– Tôi xin anh đừng có đem tôi ra so với một con da màu.
– Cô không thể sánh với cô ta đâu.


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button