Tiểu thuyết - ngôn tình

Mowgli – Người Sói

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : RUDYARD KIPLING

Download sách Mowgli – Người Sói ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : TIỂU THUYẾT

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng PDF               Download

Định dạng PRC               Download

Định dạng EPUB            Download

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

RUDYARD KIPLING, tên đấy đủ là Joseph Rudyard Kipling, sinh ngày 30 tháng 12 năm 1865 tại thành phố Bombay, Ấn Độ, trong một gia đình trí thức người Anh. Năm lên sáu tuổi, cậu được đưa về Anh học, tuổi thơ của cậu nhìn chung là bất hạnh. Kipling trở lại Ấn Độ năm 1882, làm nghề báo. Ông đi đó đi đây, khắp Ấn Độ, rồi sang Mỹ, sang châu Phi, nhờ đó mà tích luỹ nhiều vốn sống cho các trang viết của mình sau này.

Kipling nổi tiếng trước hết là một nhà thơ. Sau khi Lord Tennyson qua đời vào năm 1892, có thể nói Kipling đã chiếm vị trí số một trong lòng công chúng yêu thơ nước Anh. Ông cũng là người viết truyện ngắn và tiểu thuyết lừng danh. Bạn đọc trẻ khắp năm châu thì yêu quí Kipling qua những tác phẩm viết cho lứa tuổi của họ: Những Thuỷ Thủ Dũng Cảm (1890), Sách Rừng (quyển 1 năm 1894, quyển 2 năm 1895), Kim (1901). Ông được trao giải Nobel văn chương năm 1907.

Từ năm 1901, Rudyard Kipling định cư ở Anh và qua đời ngày 18 tháng 1 năm 1936 tại London.

Hai quyển Sách Rừng có thể coi là tập hợp những câu chuyện thú vị, hấp dẫn bậc nhất về đời sống hoang dã trong văn chương nhân loại từ trước tới nay, mà nhân vật chính là một chú bé được bầy sói nuôi và huấn luyện giữa rừng xanh, trở thành chúa tể của rừng. Mowgli – Người Sói là bản dịch tiếng Việt hai quyển Sách Rừng, bám sát bản gốc, chỉ lược bỏ một số bài thơ quá dài chen giữa các câu chuyện. Bản dịch đã được đông đảo bạn đọc tán thưởng qua hai lần in năm 1987, 1988 của Nhà Xuất Bản Trẻ. Bản in lần thứ 3 này đã được dịch giả sửa chữa một số chỗ.

Trích dẫn:

Lúc ấy là bảy giờ, vào một buổi tối rất nóng bức trên vùng đồi Seeonee. Sói Bố thức dậy sau giấc ngủ ngày, nó gãi, ngáp và lần lượt duỗi dài bốn cẳng để rũ bỏ cái cảm giác ngái ngủ ở đầu các ngón chân. Sói Mẹ thì nằm xoài, cái mũi lớn màu xám của nó chúi xuống giữa bốn con sói con đang chí choé xô đẩy nhau, trong lúc trăng rọi vào qua miệng hang nhà sói.

– Gàu! – Sói Bố nói – đã đến giờ đi săn rồi đấy.

Nó sắp sửa lao xuống thung lũng thì có một bóng nhỏ, đuôi xù, che ngang miệng hang và than vãn:

– Xin chúc ngài may mắn, hỡi thủ lĩnh Sói Rừng! Chúc quí công tử may mắn và có bộ răng trắng khoẻ để các cậu không bao giờ quên những kẻ đói khát trên cõi đời này!

Đó là con chó rừng Tabaqui-liếm dĩa. Lũ sói ở Ấn Độ khinh bỉ Tabaqui vì nó cứ chạy rông khắp chốn gây chuyện lộn xộn, đưa chuyện và nhá giẻ rách với da vụn trong những đống rác ở các cổng làng. Nhưng chúng cũng sợ nó nữa, vì Tabaqui dễ hoá dại hơn bất cứ con vật nào khác trong rừng, khi ấy thì quên cả sợ hãi, nó chạy băng rừng, cắn xé tất cả những gì nó gặp trên đường. Ngay cả hổ cũng chạy trốn khi thằng oắt Tabaqui hoá dại, vì hoá dại là cái việc hổ thẹn nhất đối với một con thú hoang. Chúng ta gọi đó là bệnh sợ nước, nhưng thú vật thì gọi là diuani – chứng điên rồ – và bỏ chạy.

– Thì vào mà tìm! – Sói Bố nghiêm giọng nói – Nhưng ở đây chẳng có gì ăn đâu!

– Cho chó sói thì chắc chắn là không có – Tabaqui nói – nhưng với một kẻ hèn mọn như tôi thì mẩu xương khô cũng là đại tiệc rồi. Giống Gidur-log[1] nhà chúng tôi là cái thá gì mà khảnh ăn cơ chứ?

Nó chạy về phía cuối hang, tìm được chiếc xương hoẵng còn dính chút thịt, ngồi xuống nhai rau ráu đầu mẩu xương một cách khoái trá.

– Xin cảm tạ ngài về bữa ăn ngon! – Nó vừa nói vừa liếm môi liếm mép – Các cậu công tử mới đẹp làm sao. Mắt mới to chứ! Lại trẻ trung nữa! Mà quả thực, phải nhớ rằng lão ô bách tuế đâu thể sánh với phượng hoàng sơ sinh.

Tabaqui biết rõ như bất cứ ai rằng không có gì dở bằng khen tụng con cái trước mặt cha mẹ chúng. Nhưng nó lại khoái trá khi thấy Sói Mẹ và Sói Bố có vẻ khó chịu.

Tabaqui ngồi im lìm, thích thú vì sự tai quái của mình rồi nói tiếp một cách hằn học:

– Ông lớn Shere Khan đã chuyển địa bàn săn bắt rồi đấy. Đến tuần trăng sau ông sẽ săn ở vùng đồi này, ông bảo tôi thế.

Shere Khan là con hổ sống ở ven sông Waingunga cách đây hai mươi dặm.

– Hắn ta đâu có quyền! – Sói Bố bắt đầu nói một cách giận dữ – Chiếu theo đúng Luật Rừng, hắn không có quyền thay đổi khu vực săn khi chưa thông báo trước đàng hoàng. Hắn đã làm mất vía con mồi trong vòng mười dặm, còn ta thì lúc này ta phải một mình đi săn cho cả hai.

– Chẳng phải vô cớ mà mẹ hắn gọi hắn là Lungri[2]. Hắn bị thọt một chân ngay từ khi lọt lòng, vì thế hắn chỉ hạ được gia súc. Hiện giờ dân các làng ven sông Waingunga đều căm giận hắn, hắn lại đến chọc giận dân làng vùng ta. Họ sẽ bới tung rừng để săn tìm hắn, hắn thì lỉnh rõ xa nhưng còn chúng ta và lũ trẻ con sẽ phải chạy cho nhanh khi cỏ rừng bị đốt cháy. Quả thực chúng ta đội ơn Shere Khan nhiều lắm!


 

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button