Tiểu thuyết - ngôn tình

Hôn nhân đại sự

hon nhan dai su1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Tử Trừng

Download sách Hôn nhân đại sự ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : TIỂU THUYẾT

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng PDF               Download

Định dạng PRC               Download

Định dạng EPUB            Download

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Điện âm ầm, bóng người chập chờn, dưới ánh đèn mờ ảo, lóa mắt trong hộp đêm, mỗi người đều “high” đến không thể được nữa, trừ ba người đàn ông ngồi ở góc kia …

Bọn họ giống như đang thảo luận đại sự, hoàn toàn không để ý tới nhiều mỹ nữ đẹp đến thế, nói nhỏ, xem ra là bị điên rồi.

“Bà nội hiển nhiên đã không có kiên nhẫn, Phong, em định làm gì?” Trưởng tôn Nghiêm gia, bề ngoài lịch sự lạnh lùng Nghiêm Hâm lấy ngón tay đẩy gọng kính trên sống mũi lên, trầm giọng hỏi.

“Nếu bà ngoại muốn chơi, chúng ta đùa với bà một chút có làm sao?”

Lắc lắc ly rượu trên tay, khóe miệng Mục Phong khẽ nhếch, xem ra có chút lưu manh: “Huống chi em là ngoại tôn, dù nói thế nào thì áp lực trên vai cũng không sánh bằng thân là trưởng tôn như anh, đúng không?”

Trong mắt Nghiêm Hâm thoáng qua một tia run sợ, anh quay đầu, dò xét người con trai đầu húi cua ngồi ở một bên, thong thả ung dung nói: “Quân, em thì sao?”

“Em còn lời nào hay để nói sao?”

Lạnh lùng đẹp trai một chút, Nhiếp Quân nhún nhún vai, bắp tay rắn chắc như ẩn như hiện sau lớp vải: “Một trưởng tôn, một ngoại tôn cũng không đem uy hiếp bà ngoại để trong mắt, lời nói em đây cũng không bằng ngoại tôn, còn có cái gì hay sao?”

Thì ra là ba người này cũng không phải là thế hệ bình thường, bọn họ kế tục cùng huyết mạch, là tài chính Nghiệp Long Đầu “Nghiêm Thị Kim Khống” Đệ Tam Đại, trên tay mỗi người đều nắm giữ một số cổ phần Nghiêm thị gần như nhau, trong mắt người đời là những người đàn ông độc thân hoàng kim.

Mà bây giờ tụ tập tại đây là đang thảo luận đại sự xảy ra mấy ngày trước …

Người chủ trì Nghiêm gia: Nghiêm Trịnh Tố Linh gọi bọn họ tới giáo huấn, nói không chịu được cái giọng điệu gì mà “Độc thân vạn tuế” của ba đứa cháu yêu nữa, quyết định sử dụng đòn sát thủ, buộc các cháu trong ba tháng phải tìm được “chân mệnh thiên nữ”, nếu không thì thu hồi lại tất cả cổ phần Nghiêm thị.

Ba người sau khi nghe thì sắc mặt tái xanh, mấy ngày nay không ngừng bàn bạc đối sách.

“Em có thể không quan tâm, nhưng ba mẹ em đâu? Em phải ăn nói với bọn họ như thế nào?” Nghiêm Hâm chau mày, vân đạm phong khinh ném ra một câu hỏi, nhất thời làm Nhiếp Quân á khẩu không trả lời được.

Ba của Nhiếp Quân là Nhiếp Thế Hồng, năm đó sở dĩ cưới cô vợ kiêu căng thành thói Nghiêm gia nhị nữ Nghiêm Ngọc San, chính là vì tài lực cùng thế lực Nghiêm gia, hôn nhân hai người là hữu danh vô thực, đây là bí mật mọi người đều biết nhưng không nói ra, anh cũng không tin đôi vợ chồng coi tiền như mạng đó sẽ nói lời nhẹ nhàng buông tha Nhiếp Quân.

“. . . . . .” Nhiếp Quân nghẹn lời, sắc mặt xanh mét quay đi.

“Được rồi, được rồi, nói chuyện này làm gì?”

Bên môi Mục Phong, nụ cười chưa giảm, thoải mái mà dàn xếp: “Dù sao bà ngoại cũng nói …, ở chung, cưới thử hoặc kết hôn toàn bộ do chúng ta quyết định, người già như bà không quản nhiều như vậy, chỉ cần trong vòng ba tháng chúng ta “đóng gói” đem một cô gái về cho bà không phải là được rồi sao?”

“Tốt nhất nên đơn giản như thế.” Nghiêm Hâm hiểu rõ Nghiêm Trịnh Tố Linh nhất, anh cũng không cho ràng bà nội lão hồ ly kia sẽ dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy, ai biết bà sẽ dùng cái mánh khóe gì, khảo nghiệm cô gái bọn họ mang về có phải Chân Mệnh Thiên Nữ không?

“Mặc kệ các anh quyết định thế nào, phải nói trước, muốn em kết hôn tuyệt đối không có khả năng.”

Nhiếp Quân hai tay đập bàn, hơi dùng sức nhanh nhẹn đứng dậy, sắc mặt khó coi rời đi.

Theo dõi bóng lưng anh từ từ đi xa, Mục Phong không khỏi cười ra tiếng: “Tiểu tử này lúc nào cũng nóng này, sớm muộn gì cũng chịu thiệt thòi.”

“Không phải mỗi người cũng có thể nhìn đời mà cười như em!” Nghiêm Hâm lắc đầu một cái, Mục Phong chính là như vậy, mặc kệ gặp phải chuyện gì cũng có thể cười một tiếng mà qua.

Anh thân là trưởng tôn Nghiêm gia, trên vai đeo quá nhiều gánh nặng, thường bị ép tới không cách nào thở nổi, tự nhiên dưỡng thành thận trọng, tính tình không lộ ra hỉ nộ, điểm này hoàn toàn khác với Mục Phong.

“Không phải không làm được, mà là có chịu làm hay không.”

Mục Phong phong độ, thoải mái mà đứng lên, xách áo khoác âu phục trên ghế dựa lên, tự nhiên rời đi.

Nghiêm Hâm đã uống vài ngụm rượu tây, ở trên chỗ ngồi một lúc lâu, sau khi thoáng hiện lên những suy nghĩ tạp nham trong đầu thì mới cầm tờ giấy trên bàn lên đi về phía quầy tính tiền.

Chịu làm thì đạt được sao?

Nếu chuyện này thật có thể dễ dàng như Phong nói, bà nội cũng không cần xuất tuyệt chiêu, bọn họ cũng không cần phiền não.

Ai ~~~

***

Nghiêm Hâm trả hóa đơn xong ra khỏi hộp đêm, tâm tình phiền não cũng giảm bớt, tính lái xe đi về nhà.

“Anh buông tôi ra!”

Bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nữ, làm anh ngẩn người dừng bước lại.

Cái giọng nói kia. . . . . . Sao lại giống “cô ấy” như vậy? Chẳng lẽ thật sự là “Cô ấy”?

Anh cười mỉa một tiếng, quăng cái liên tưởng chẳng ra làm sao cả trong đầu đi, cô gái kia đã biến mất gần mười năm, làm sao có thể xuất hiện tại đây chứ?

Nghiêm Hâm dùng khóe mắt thoáng nhìn, nhìn thấy một nam một nữ ở ven đường lôi kéo, xem ra giống người yêu gây gổ, anh bĩu môi, tốt nhất đừng xen vào việc người khác!

“Nghiêm Hâm! Cứu em!”

Lúc anh sắp cất bước muốn rời đi, cô gái kia lại lên tiếng, lần này lại trực tiếp gọi tên của anh.

Toàn thân anh cứng đờ, xoay người, nhìn về phía kia cô gái bị tên đàn ông xa lạ kéo, nhờ vào ánh đèn đường mờ ảo thấy rõ mặt mũi cô.

Khuôn mặt trái xoan quen thuộc, ngũ quan giống y trong trí nhớ, mạnh mẽ làm tim anh nhói lên, làm anh không dám tin lui về sau một bước.

Ôi trời ơi! Là đầu anh chập mạch, hay là chất cồn mới vừa rượu khiến anh thần trí mơ hồ, nếu không làm sao sẽ sinh ra loại ảo giác này chứ?

“Nghiêm Hâm, cầu xin anh. . . . . .”

Đôi mắt to sáng của cô gái giờ phút này đang ngập đầy nước, đôi môi đỏ mọng, xinh xắn mê người tái nhợt nhạt, thậm chí còn run rẩy, dễ nhận thấy cô đã chịu nỗi sợ hãi ghê gớm.

Đáng chết! Thật sự là cô sao?!

Bây giờ là sao vậy? Cô gái mười năm trước biến mất đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt, còn đi cầu xin anh cứu cô?

Anh sẽ không phải điên chứ? Hay thật ra bây giờ vẫn đang nằm mơ?

Còn đến không kịp làm rõ suy nghĩ, Nghiêm Hâm đã đi đến hướng cô gái, lạnh lùng nói: “Anh gì ơi, hình như vị tiểu thư này rất không muốn đi theo anh.”

Nhìn chằm chằm bàn tay mập của thằng đàn ông giữ tay cô, anh kích động muốn chặt đứt bàn tay đó.

“Cút ngay!”

Tên đàn ông kia bộ mặt dữ tợn, bụng bia lớn đưa tay sờ quần áo chật cứng nhìn làm người ta muốn nôn mửa: “Dám giỡn với tao à? Mày gặp xui xẻo rồi!”

“Anh có tin tôi lập tức gọi báo cảnh sát không?”

Nghiêm Hâm nhíu mày, không đem cảnh cáo của người kia nghe vào tai.

“Cái đồ hèn nhát mày cút xa ra cho tao! Nếu không quả đấm tao không có mắt đâu!” Gã đàn ông hung ác trừng anh, phách lối buông lời thô lỗ.

Đồ hèn nhát? Rất tốt. . . . . .

Nghiêm Hâm khẽ cười một tiếng, giọng gã đàn ông khiêu khích anh nghiêm trọng, khóe miệng anh nở mụ cười mỉa, ngón tay dài nắm thành quyền, mạnh mẽ hướng sống mũi mà đánh …

Mưa dầm kéo dài mấy ngày, vừa nghe giáo viên cho tan lớp, Nghiêm Hâm đã cầm sách giáo khoa trên tay, nhanh chóng ra khỏi phòng học.

“Nghiêm Hâm, đi thôi! Chơi bóng rổ đi.”

Đồng đảng Tạ Chí Tường dùng ngón tay xoay xoay trái bóng trên tay, bày ra khuôn mặt đẹp trai đi tới phía anh, hưng phấn gọi.

“Không, tớ phải về ngay, Vận Như đang đợi tớ.” Nghiêm Hâm không chút suy nghĩ đã từ chối.

Trước khi tham gia hoạt động Đoàn trong trường thì anh đã biết Trương Vận Như, nụ cười điềm tĩnh cùng dáng vẻ thẹn thùng, đáng yêu của cô vô cùng hấp dẫn anh, sau khi kết thúc hoạt động, anh liền bắt đầu hăng hái theo đuổi cô.

Trải qua nhiều lần cố gắng, cuối cùng anh cũng được giai nhân ưu ái, hai người ngọt ngào nói chuyện yêu đương, hẹn hò đến nay cũng gần hai năm rồi.

“Có lầm không? Trọng sắc khinh bạn đó!” Tạ Trí Cường trợn to mắt, bất mãn la ầm lên.

“À ha, tớ chính là như vậy, không được sao?” Anh lơ đễnh nở nụ cười, cả người tuấn tú giống như thần Thái Dương Apollo.

“. . . . . . Thôi, thật không chịu nổi cậu.” Tạ Trí Cường dứt khoát ôm bóng trước ngực, cùng anh đi ra cửa trường học: “Này, nói thật, nhà cậu có tiền như vậy, chẳng lẽ ba mẹ cậu không cần cái gì hôn nhân thương mại sao?”

Nghiêm Hâm dừng bước lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm anh: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi.”

“Vậy sao? Phim truyền hình đều diễn như vậy, huống chi cuộc sống thực tế lại tàn khốc, chẳng lẽ cậu không muốn kết hôn với cô gái môn đăng hộ đối với mình, có thể giúp đỡ cậu về mặt sự nghiệp sao?” Tạ Trí Cường chỉ đơn giản phát biểu ý kiến.

“Mình giống thằng phải dựa vào đàn bà sao?” Nghiêm Hâm tức giận trừng anh.

“Không giống, nhưng không có ai chê ít tiền đúng không?” Tạ Trí Cường nhún nhún vai, nhếch môi cười xuề xòa.

“Tớ cảm thấy . . . . . . Hai người yêu nhau hay không mới quan trọng.” Anh tự tin đi, đối với ánh mắt ái mộ của các bạn học nữ dọc đường xem như không thấy.

“Đúng đúng đúng, giống như cậu với Vận Như đúng không?” Tạ Trí Cường trợn mắt lên, tên nhóc Nghiêm Hâm này bình thường đều lạnh lùng, nhưng chỉ cần nói đến tình cảm là sẽ nói đến Trương Vận Như, hai mắt sẽ biến thành hình trái tim, buồn nôn chết đi được: “Thôi đi trước đây, đội bạn còn chờ tớ chơi bóng, bye”.

Vẫy tay chào tạm biệt bạn tốt xong, anh bước nhanh chân về căn phòng mình thuê ở Đài Bắc, vừa mở cửa ra lại không thấy cô.

“Vận Như? Em ở đâu rồi? Vận Như?”

Anh tìm khắp tất cả các góc trong nhà, nhưng không thấy bóng dáng của cô.

Anh ngã ngồi trên mép giường, nhìn gian phòng trống rỗng, không rõ lí do nhăn lại mày, cứ như vậy đợi một ngày, hai ngày, ba ngày. . . . . . Vẫn không thấy tung tích cô.

Điện thoại di động không gọi được, không có đi học, dọn nhà, bạn bè cô không biết cô đi đâu, ngay cả xin cảnh sát điều tra cũng không tìm được cô, Trương Vận Như tựa như đã bốc hơi khỏi thế giới.


 

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button