Văn học trong nước

Chứng Chỉ Thời Gian

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Xuân Đức

Download sách Chứng Chỉ Thời Gian ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : VĂN HỌC TRONG NƯỚC

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng EPUB                      Download

Định dạng MOBI                      Download

Định dạng PDF                         Download

Bạn không tải được sách ?  Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Mùa xuân năm 1970, mặt trận rừng miền đông – không gian hoành tráng – Từng đoàn quân ra trận – Bài ca “Tiến về Sài Gòn” rộn ràng giục giã…

Hiền, một cô gái trẻ, quân phục giải phóng, bồn chồn nhìn theo đoàn quân… Rồi cô quay vào võng tập hát một mình bài “Tiến về Sài Gòn”. Từ phía sau Phan xuất hiện ngắm nghía Hiền đắm đuối, Phan tiến sát đến mức Hiền nhận ra làn hơi nóng phía sau. Hiền giật mình quay lại…

Hiền : Kìa Trưởng Ban! (Nhảy ra khỏi võng) Báo cáo trưởng ban!…

Phan : (Cợt nhả) Đừng gọi tôi thế… giờ này không phải là giờ hội họp hay công tác. Cứ gọi là anh Phan có phải thân mật hơn không?

Hiền : Dạ… dạ thưa thầy…

Phan : Ừ… thì gọi thế cũng được. Dù sao tôi cũng có dạy em một vài tiết học. Mặc dù bây giờ đã làm trưởng ban dân vận, tôi không còn ngồi trên bục giảng nữa. Nói như người đời vẫn nói tôi “mất dạy rồi”. (Cười) Hiền ơi… Hiền!

Hiền : Dạ thưa thầy…

Phan : Sao Hiền quá khách khí thế! (Lặng ngắm) Em có điều đáng quý hơn nhiều kẻ khác là, là dù tôi có dạy thay thầy Hoàng vài tiết, mà nay em vẫn nhớ gọi tôi bằng thầy. Nhất tự vi sư, bán tự vi sư sách xưa vẫn dạy thế. Nhưng việc ấy chưa phải quan trọng. Đáng ra em phải nhớ việc này. Từ một cô giao liên vùng giáp ranh cực kỳ nguy hiểm ai đã xin cho em được lên trên này, công việc nhàn nhã, tính mạng cũng đỡ bị đe dọa.

Hiền : Thưa thầy… nhưng nguyện vọng của em là được trở lại ấp…

Phan : Sao?

Hiền : Báo cáo trưởng ban, từ hôm được điều lên đây em cứ thấy mình nhàn nhã quá. Nói thật với trưởng ban em không muốn sự nhàn nhã như thế này.

Phan : (Cười khẩy) Thế đồng chí muốn gì?

Hiền : Học tập Nghị quyết được biết cả mặt trận đang náo nức lập công, tất cả đang dốc sức cho thắng lợi cuối cùng, giải phóng hoàn toàn miền Nam, thống nhất đất nước. Thế mà hơn 3 tháng nay ở ban dân vận tôi chẳng được giao một việc gì cả…

Phan : Đồng chí có hiểu vì sao không?

Hiền : Không. Tôi chỉ có cảm giác là, chính trưởng ban không cho tôi đi đâu cả.

Phan : (Phá lên cười) Tôi thì có quyền hành gì. Tất cả là do cấp trên, do tổ chức… Hừ, mà đáng lẽ chính đồng chí phải biết lấy điều ấy chứ.

Hiền : (Ngây thơ) Em làm sao mà biết được ạ?

Phan : Không biết! Không biết mà lại dám yêu.

Hiền : (Kinh ngạc) Yêu? Thế nghĩa là…

(Vừa lúc ấy Lưỡng vào, tay xách giỏ rau, không ai nhìn thấy anh)

Phan : Thứ nhất, điều kiện chiến trường, hoàn cảnh chiến đấu, cơ quan không thể chấp nhận chuyện tình ái yêu đương lúc này. Mới về có mấy ngày đã yêu.

Hiền : Nhưng… Em với anh Lưỡng biết nhau từ trước kia mà.

Phan : Từ trước cũng phải gác lại! Đấy là điều thứ nhất. Điều thứ hai cô cũng thừa biết bố Lưỡng hiện làm gì? Hắn làm rạp trưởng một rạp chiếu phim trong thành phố. Như thế có nghĩa là tên đại tư sản, vừa là kẻ tàng chứa tuyên truyền đầu độc nhân dân thứ văn hóa nô dịch độc hại, là công cụ của chế độ bán nước. Hơn nữa, bản thân y thường xuyên giao tiếp với Mỹ, Đài Loan, Hồng Kông, Xanh Ga Po… Ai mà xác định được mục đích của các cuộc giao du đó.

Hiền : Trời ơi! Có phải vì thế mà tổ chức đã loại bỏ tôi?

(Hiền sững ra vì đau đớn. Lưỡng định chạy nhào vào… nhưng rồi anh nén lòng cam chịu. Lưỡng quay đi, cúi đầu nư chạy)

Phan : Nhưng em yên tâm đứng quá lo Hiền ạ. Dù sao thì.. cũng còn có anh. (Tấn công) Anh sẽ che chắn cho em… Anh sẽ đề nghị chi bộ kết nạp em vào Đảng. Thế là Ban mình sẽ có 2 Đảng viên. Anh và em. Chúng mình sẽ cùng di họp với nhau, là đồng chí của nhau (sà xuống) Em… Anh nói vậy em có hiểu cho anh không?

Hiền : Kìa thầy…

Phan : Đừng… đừng gọi thầy nữa. Anh cóc cần cái danh hiệu ấy… Anh chỉ cần có em.

Hiền : (Hốt hoảng) Trưởng ban!

Phan : Ban với bệ gì… Anh yêu em… Anh chỉ cần có vậy thôi…

(Quỳ xuống chân Hiền) Anh yêu em…

(Toại vô tình lao vào)

Toại : Báo cáo trưởng ban… Ôi cha mẹ ơi… (Bịt mắt mình lại)

Phan : (Vừa ngượng, vừa tức, gắt) Chuyện gì?

Toại : Dạ… không có chuyện gì cả. Em không thấy gì cả.

Phan : Sao đồng chí lại run vậy?

Toại : Em sợ…

Phan : Sợ cái gì?

Toại : Sợ trưởng ban.

Phan : (Cười khẩy) Quái lạ. Đáng ra tớ phải sợ cậu chứ.

Toại : Không. Em sợ trưởng ban. Lúc nào em cũng sợ trưởng ban!
(Đột ngột) Trưởng ban cứ coi như em không hề nhìn thấy… hoàn toàn không nhìn thấy…

Phan : Đồng ý. (Bắt tay) Mãi mãi không nhìn thấy.

Toại : Dạ. Vĩnh viễn không nhìn thấy.

(Lưỡng vào)

Phan : À, các cậu về cả rồi. Tốt. Bây giờ đồng chí Hiền đi nấu cơm. Chú ý đừng để lộ khói. Đi không dấu, nấu không khói, nói không to, ho không tiếng. Đồng chí Lưỡng qua hậu cần nhận thịt hộp về cho Ban còn tôi và đồng chí Toại chuẩn bị đi công tác về ấp.


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button