Tiểu thuyết - ngôn tình

Tôi Không Phải Thiên Tài

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK 

Tác giả : Kim Tử

Download sách Tôi Không Phải Thiên Tài ebook PDF/PRC/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : TIỂU THUYẾT

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Download Ebook           

File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Lời giới thiệu


Một cô gái học lực trung bình, trình độ tiếng Anh cũng bình thường gặp cơ hội tình cờ được nhận vào một công ty nước ngoài vô cùng nổi tiếng; còn một anh chàng đường đường tốt nghiệp đại học cảnh sát, lại vì một sơ suất nghiêm trọng mà bị điều từ đội cảnh sát hình sự xuống làm anh cảnh sát khu vực quèn.

Từ thiên tài xuống cỏ rác, từ cỏ rác lên thiên tài, họ sẽ phải trải qua những câu chuyện ra sao, phải đối mặt thế nào… Gia nhập vào đội ngũ thiên tài, bạn chưa hẳn đã là thiên tài; sống và làm việc dưới tầng lớp thấp, cũng chưa chắc đã không ưu tú.

Cuộc sống đôi khi như trò đùa đen tối không hẹn mà gặp, khi bạn vấp phải bóng đen nhưng vẫn có thể đối diện với thái độ tích cực, vui vẻ, điều đó cho thấy bạn vẫn luôn tỏa sáng.

ĐỌC THỬ

Mở đầu

Ngày 31 tháng 3 năm 200X.

“Tẩy loát loát, tẩy loát loát, tẩy —- loát loát!”[1] tiếng bài hát của nhóm The Flowers[2] mỗi lúc một to hơn, điện thoại vừa rung vừa dịch chuyển với tốc độ 0.5mm/phút, xem chừng sắp rơi từ trên tủ đầu giường xuống đất, “Ầm” một tiếng, bà Vi đẩy cửa bước vào, lật chăn, nhét điện thoại vào trong, thét lên giận dữ, “Vi Tinh, nghe điện thoại! Mấy giờ rồi mà còn ngủ hả? Mẹ đang nói con đấy!”

Vi Tinh mắt nhắm mắt mở tiện tay bấm nút nghe, uể oải đáp lại một câu, “A lô…”. “Chào chị, xin hỏi chị có phải là chị Vi Tinh không ạ?” – một giọng nói rất “công sở” truyền lại, chưa từng nghe, Vi Tinh lại ngáp một cái không thành tiếng, “Vâng, là tôi đây, chị là…”, nhìn cái miệng còn đang ngoác ra của Vi Tinh, bà Vi bực bội trừng mắt một cái, chả ra thể thống gì cả! “Tôi là Sunny ở bộ phận HR[3] của công ty BM, bây giờ chị nói chuyện có tiện không?”. Giọng nữ bên kia đáp lại một cách công thức.

Công ty BM, HR… BM!!! Vi Tinh vùng ngồi bật dậy, sợ cô bị lạnh, bà Vi đang định mang áo len qua cho cô giật nẩy mình, rồi lại nghe thấy con gái đáp lại bằng giọng điệu còn ngọt hơn nữ phát thanh viên của Đài Tiếng nói Nhân dân Trung ương, “Dạ vâng, tôi là Vi Tinh đây ạ, xin hỏi chị tìm tôi có việc gì không ạ?”

Bà Vi nổi hết cả da gà bước ra khỏi phòng ngủ, lúc này ông Vi đang dọn dẹp đống đồ câu ngoài phòng khách mới ngẩng đầu lên hỏi, “Điện thoại của ai thế?”. “Con gái ông lại đổi giọng rồi, tôi đoán không phải tìm nó gặp mặt thì đích thị là gọi đi phỏng vấn!”, bà Vi phán chắc như đinh đóng cột, ông Vi cười ngượng.

Hai người còn chưa dứt chuyện, đã thấy Vi Tinh mặc nguyên bộ đồ ngủ xoay vòng tròn chạy ra, “Bố, mẹ, có tin quan trọng đây, công ty BM vừa gọi con thứ hai đi phỏng vấn!!”. Bà Vi nhìn sang chồng bằng ánh mắt kiểu ông thấy tôi đoán chuẩn chưa, rồi lại hỏi, “Công ty này là công ty thế nào?”. Vi Tinh làm bộ dạng rất bó tay, “Không phải chứ, mẹ ơi là mẹ, mẹ thật là chả chịu cập nhật gì cả…”. Nói xong quay qua làm một bài giới thiệu về công ty BM, nội dung chi tiết đầy đủ, có hết lời tán tụng nhưng lại rất chân thành, nếu để Tổng giám đốc công ty BM mà nghe được, hẳn phải ngay lập tức gật đầu nhận vào.

Ông bà Vi nghe hồi lâu, mới vỡ lẽ ra đây là một công ty nước ngoài rất lớn, rất có danh tiếng. Ông Vi vốn nghe xong rất phấn khởi, nhưng ngẫm kỹ lại, công ty nước ngoài… rất lớn, rất có danh tiếng? “Con gái à, bố nghe người ta nói trong công ty nước ngoài đều giao tiếp bằng tiếng Anh, liệu… liệu con có ổn không?”. Ông Vi cẩn thận lựa lời, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cô con gái.

Nhìn con gái cứ ngây ra, bà Vi bĩu môi, “Phải đấy, con xem con hai mươi mấy chữ trong bảng chữ cái tiếng Anh liệu đã thuộc hết hay chưa? Hai mươi mấy chữ đúng không ông?”, bà quay sang hỏi chồng mình. Phòng khách chìm trong im lặng… “Ách xì!”, Vi Tinh bỗng hắt xì một cái, “Lạnh quá!” nói rồi nhanh chân bước về phòng chui vào chăn, không dám quay đầu lại.

Chăn ấm kích thích khiến Vi Tinh thoáng rùng mình, lúc này cô cũng đã lấy lại được bình tĩnh, nói cũng phải, công ty nước ngoài hình như là phải nói tiếng Anh, mà vốn tiếng Anh cô học từ hồi cấp ba, cái gì mà ABCD trả hết lại cho thầy từ tám năm trước rồi, người ta mà phỏng vấn bằng tiếng Anh thì biết làm thế nào đây?! Vi Tinh bắt đầu cắn móng tay trong chăn.

“Con trai, sao giờ đã dậy rồi? Cấp trên chẳng phải đã nói cho con nghỉ hôm nay rồi cơ mà?”, bà Mễ nhà đối diện xót xa nhìn cậu con trai còn đang ngái ngủ. Mễ Dương lười biếng vươn vai: “Con mệt quá rồi, dù sao cũng chẳng ngủ nổi. Mẹ, bố con đâu?”, “Ở nhà máy có việc gấp tìm ông ấy, vừa sáng ngày ra đã đi rồi”. “Ưm, thế có cái gì ăn không mẹ?”, “Có, có chứ, con đợi một chút”, bà Mễ vội vàng xuống bếp lo liệu.

Lúc này chú chó nhỏ cũng tung tăng chạy lại chọc ghẹo Mễ Dương, Mễ Dương lấy chân đùa với nó một chút, chú ta nhân cơ hội ngoạm luôn lấy dép của anh, xoay người định chạy. Mễ Dương nhanh mắt nhanh tay tóm cổ nó lại, giằng lấy dép, tiện tay phát cho chú ta một cái gọi là dạy dỗ, tên này đã gặm tan tành năm đôi dép lê của ta rồi.

Chú chó rống lên thảm thiết như thể không phải vừa bị phát một cái mà cứ như vừa bị ăn một chùy sắt vậy, “Mễ Dương!”, bà Mễ vừa bê đồ ăn lên vừa quát một tiếng, “Con lại bắt nạt Gulit rồi!”. Chú chó vừa trông thấy chỗ dựa tới, càng làm bộ rên rỉ thê thảm hơn, bà Mễ đặt vội bát đũa xuống, giành lại con cún từ tay con trai, tiện thể không quên tặng thêm một cái trừng mắt.

Mễ Dương nhăn mặt làm xấu rồi bắt đầu ăn sáng, trông sang mẹ mình đang vừa vuốt ve vừa cưng nựng con cún, “Con trai ngoan, không sao đâu, chúng ta không thèm chơi với anh trai hư ấy nữa!”. “Khục!”, Mễ Dương xém chút nữa thì chết nghẹn vì miếng cơm chiên trứng trong miệng, anh vội vàng uống ngụm nước cho xuôi, rồi nói, “Mẹ này, mẹ có còn là mẹ đẻ con nữa không thế, con xin mẹ, mẹ chỉ gọi một đứa con trai này thôi có được không? Đừng để người ta hiểu nhầm!”.

Bà Mễ không thèm đoái hoài, “Ai hiểu lầm?”, Mễ Dương trợn mắt, “Người hiểu lầm còn ít hay sao, mẹ biết Vi Tinh gọi con là gì không?”. Bà Mễ nhíu mày, “Con nhỏ đó gọi con là gì?!”. Đột nhiên phát hiện sự thay đổi trên nét mặt, giọng điệu của mẹ, Mễ Dương mới nhớ ra vụ mẹ mình trước nay vẫn bằng mặt mà không bằng lòng với dì Vi nhà đối diện, hai người ngày ngày công khai có, ngấm ngầm có đấu tranh với nhau, anh mà nói ra bây giờ chả phải là đổ thêm dầu vào lửa hay sao.

“E hèm!”, Mễ Dương hắng giọng, “Mẹ không cần biết người ta gọi thế nào, tóm lại là sau này mẹ ra ngoài thì cứ gọi con cún này bằng tên nó, người ta không con không cái mới gọi mèo gọi chó là con! Con trai mẹ còn sống sờ sờ ra đây này, mẹ cứ thế còn ra làm sao nữa!”.

“Ôi dào! Vừa sáng ngày ra con đã nói cái gì mà sống với chả chết, con tưởng con không nói thì mẹ không biết hả? Mẹ nói cho con biết nhé, con bé Vi Tinh nhà ấy giống hệt mẹ nó, chả nói được câu nào tử tế đâu. Nó chỉ học có trung cấp dạy nghề, mà cái trường trung cấp ấy là nơi những đứa thi trượt đại học mới vào, bây giờ vẫn nằm nhà chờ việc, có tư cách gì mà nói nhà ta thế này thế kia?!”, bà Mễ càng nói giọng càng cao vút.

“Mẹ, mẹ nói nhỏ chút được không, tường nhà ta đâu có cách âm, để người ta nghe thấy không hay đâu”, Mễ Dương chau mày lấy tay ra hiệu khẽ tiếng. “Mẹ dám nói thì sợ gì người ta nghe thấy!”, bà Mễ càng cao giọng, “Vốn là thế mà, bố con là lãnh đạo nhà máy, mẹ thì dạy học ở trường, còn con, tốt nghiệp nghiên cứu sinh đại học cảnh sát, giờ làm cảnh sát hình sự, còn nhà họ thì sao? Công nhân! Công nhân! Cộng thêm một kẻ vô công rồi nghề. Hứ! Lại còn muốn so với nhà ta!”.

Mễ Dương chẳng biết làm sao đành trợn tròn mắt nhìn, lòng tự hiểu trong thời gian anh bận việc không ở nhà, giữa mẹ già và dì Vi nhà bên nhất định đã xảy ra xung đột gì rồi. Mà kể cũng lạ, bố anh và chú Vi là bạn thân với nhau, vậy mà không hiểu sao hai bà vợ lại không thể thân thiết với nhau được? Bà Mễ vẫn không thôi lảm nhảm, Mễ Dương nghe vào tai trái cho ra tai phải, lại tự hỏi không biết cô nàng Vi Tinh kia tìm việc đến đâu rồi, lần trước anh đã nhờ người anh em để ý xem giúp, không biết đã nên cơm cháo gì chưa.

“Mễ Dương, con có nghe mẹ nói gì không đấy?”, bà Mễ dí ngón tay lên trán cậu con trai, “Đầu óc đang để ở đâu thế hả!? “Ui cha!”, Mễ Dương cố tình kêu lên thảm thiết rồi nằm bò ra bàn ăn, “Vốn là con nghe thấy rồi, đều tại mẹ làm quên hết đấy!”.

Bà Mễ không thèm đôi co với anh, đi thẳng vào việc chính quan trọng, “Dì Hồ con bảo giới thiệu đối tượng cho con, điều kiện cực tốt, con cũng sắp đón sinh nhật lần thứ hai mươi lăm rồi, cũng phải tìm dần đi thôi!”. Mễ Dương chán nản thở dài, “May mà mẹ vẫn nhớ con mới có hai mươi lăm, nghe giọng điệu của mẹ, con lại cứ tưởng mình phải bốn mươi lăm rồi ấy chứ! Mẹ vội cái gì chứ, con gái nhà người ta bây giờ kết hôn không có hồi môn vàng bạc gì đâu, mình còn phải lo cả một cái nhà ấy chứ!”.

“Đừng có mà tìm cách đánh trống lảng, dọa dẫm mẹ!”, bà Mễ vỗ đùi Mễ Dương một cái, “Con gái nhà người ta vừa đi du học về, sinh viên đại học ở Mỹ, bố mẹ đều làm nghiên cứu khoa học, giờ con bé đang làm ở công ty nước ngoài, lương tháng hơn một vạn tệ, có nhà riêng xe riêng, hết ý còn gì!”. Bà Mễ nói mà hai mắt sáng rực…

Mễ Dương ngoáy ngoáy lỗ tai, “Điều kiện không tồi, nhưng người ta điều kiện như thế sao phải tìm con, một anh cảnh sát quèn, không nhà không xe, lương tháng thì mỏng dính nhấm ngón tay một cái cũng phải đếm đi đếm lại được vài lần”. “Người ta nói là thích cảnh sát, học lực của con cũng khá, lại cao ráo sáng sủa…”.

“Phụt”, Mễ Dương phun cả ra, “Nghe con này, mẹ đừng nói nữa, da mặt con trai mẹ có dày đến đâu cũng chịu không nổi sự khinh miệt ấy. Hơn nữa con to cao sáng sủa như thế, không lo ế vợ đúng không, thế nên mẹ cũng không phải bận tâm nữa, con không chịu nổi nữa rồi, con đi “công chuyện” cái đã!”, nói rồi ngoáy mông chạy biến, “Này, mà ý con là thế nào…”, “Rầm”, cảnh sát Mễ chặn câu hỏi với theo của mẹ bên ngoài cánh cửa nhà vệ sinh.

Đang kéo quần chuẩn bị làm “công chuyện”, ngẩng đầu nhìn thấy mình trong gương, Mễ Dương không cầm lòng đánh giá một phen, sờ bên trái, ngắm bên phải, anh chàng này cũng được đấy chứ nhỉ, mắt mũi mồm miệng đâu ra đấy, nhưng sao nhìn vẫn cứ thấy… Mễ Dương bất giác nhớ lại câu bình phẩm của Vi đại tiểu thư, “Anh á, mặt mũi trông cũng không đến nỗi nào, nhưng kết hợp lại với nhau thì trông lại có phần là lạ, nói thế nào nhỉ, đặt trong đám người tốt thì rõ là bộ mặt côn đồ, nhưng đặt chung với đám lưu manh thì lại hóa người tốt!”.

“Đồ mỳ chính[4] đáng ghét!”, Mễ Dương rủa thầm, rồi tức tối ngồi lên bồn cầu bắt đầu vận khí…

Phía Tây Nam, ở một ga tàu vẫn còn đang náo nhiệt nào đó, “Tuuu—- Tuuu—-”, tiếng còi tàu không ngừng réo vang, hành khách tay xách nách mang bịch to bịch nhỏ vội vã rảo bước. Một cô gái trẻ cũng lẫn trong dòng người đông đúc ấy, thần sắc có chút hoảng hốt, không ngừng nhìn về phía sau, nhưng trong nhà ga nhộn nhạo khi ấy chẳng ai để ý tới cô.

Trông thấy một đoàn tàu chuẩn bị lăn bánh, cô gái hăm hở chạy đuổi theo. Cố gắng chen lên trên, nhân viên nhà tàu trợn mắt nhìn cô bực bội, rồi vội vàng đóng cửa toa xe. Loại tàu vỏ sắt này mãi mãi chẳng bao giờ có truyền thống mua vé theo ghế, người đứng dường như còn đông hơn cả người ngồi, cô gái khó khăn lắm mới lách qua được đám đông, len vào lối đi buồng nước thưa người hơn một chút.

Cô khom lưng ngồi xổm, mở một cái túi xách, gương mặt một bé sơ sinh bỗng đâu hiện ra, hình như vẫn đang ngủ say. Cô gái lo lắng vỗ vỗ vào mặt đứa trẻ, không thấy đứa bé phản ứng. Lại vỗ vỗ thêm mấy cái nữa, người phụ nữ bắt đầu lo sợ, cô bế đứa bé lên, dùng lực bấm huyệt nhân trung. Không bao lâu sau, đứa bé khẽ rên một tiếng, rồi oe oe khóc váng cả lên, làm hành khách đứng rải rác xung quanh giật nẩy mình.

Tiếng trẻ con khóc khiến nhiều hành khách khó chịu, hết người này đến người khác quay sang lườm nguýt. Người phụ nữ trẻ lại như trút được gánh nặng, khẽ vỗ đứa nhỏ mà mặt hân hoan, cô chốc chốc lại lấy mặt mình ấp lên mặt đứa nhỏ, khe khẽ nựng nịu. Từng giọt từng giọt nước chảy dài trên khuôn mặt đứa trẻ, không phân biệt nổi là nước mắt của ai.

Chỉ có một hành khách ở gần nhất nghe thấy cô đang lẩm bẩm điều gì, “Đến Bắc Kinh, xa rồi…”.

Chương 1: Phỏng vấn

Ngày 1 tháng 4.

“Con gái, đến đấy đừng lo lắng gì, được thì được, không được thì thôi, ta về tiếp tục tìm, đừng lo lắng quá mà sinh bực bội vào người!”, ông Vi đứng ở cửa không ngớt dặn dò. Vi Tinh hôm nay trang điểm rực rỡ hơn hẳn mọi ngày gật gù qua loa, “Con biết rồi mà, bố vào nhà đi ạ!”. Mặc dù không có chút gì gọi là chắc chắn, Vi Tinh cuối cùng vẫn quyết định đi thử vận may.

Bộ hồ sơ lần này là do một cô bạn thân của Vi Tinh nộp giúp, bạn cùng lớp đại học của cô bạn này đang làm tại công ty BM, ban đầu cũng không nghĩ là sẽ nên cơm cháo gì, dù sao thì Vi đại tiểu thư cũng đang trong tình trạng thất nghiệp, nộp thêm bộ hồ sơ cũng đâu có tốn kém gì, cứ coi như là thử vận may. Rất nhiều công ty nước ngoài quy mô lớn đều thế cả, ngoài việc tuyển sinh viên đại học mới ra trường, và các nhân viên kỹ thuật quản lý cấp cao đòi hỏi phải có năng lực đặc biệt phải đi “đường chính ngạch” ra, những công việc thông thường khác cho thì phép nhân viên nội bộ giới thiệu, nếu không thì với bảng thành tích học tập của Vi Tinh, đừng nói BM, MB cũng chả tới lượt.

Hai bố con còn chưa nói hết, cửa nhà đối diện bật mở, Mễ Dương vừa nghe điện thoại vừa bước ra, “Vâng, em biết rồi, em sẽ qua ngay đây!” Nói xong bèn cúp máy, vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy Vi Tinh trong dáng vẻ hết sức “trí thức”, mắt vừa nheo lại định mở miệng trêu một câu, chợt nhìn thấy ông Vi đang đứng ở cửa, vội vàng chuyển sang vẻ mặt cậu thiếu niên ngoan ngoãn, “Cháu chào chú Vi!”

“Chào cháu, đi làm hả?”, ông Vi đáp, ông trước nay vẫn rất quý cậu bé này, tuy có hơi kiệm lời, nhưng tốt tính, ngay thẳng. “Vâng ạ! Cháu có chút việc ở cơ quan ạ!”, Mễ Dương cười nói. “Ừ, vậy đi lại nhớ chú ý an toàn nhé!”, biết anh làm cảnh sát, ông Vi theo phản xạ dặn dò một câu, “Thưa, rõ!”, Mễ Dương phóng khoáng làm động tác chào kiểu nhà binh, ông Vi vui vẻ cười ha ha đóng cửa lại.

Cửa vừa đóng, Mễ Dương chưa kịp mở miệng, Vi Tinh đã lên tiếng trước, hừ khẽ một câu, “Cẩu đại ca, ra đường nhớ cẩn thận! Tình hình trị an bây giờ không tốt, thổ phỉ nhà nước cũng phải chú ý an toàn bản thân đấy!”, nói rồi quay lưng bước xuống tầng. Mễ Dương rên rỉ qua kẽ răng, lần nữa quyết định phải về cảnh cáo lão phu nhân nhà mình, nếu còn gọi cậu “cẩu” kia làm con trai, anh nhất định sẽ tìm một “mẹ” cún cho biết tay!

Mễ Dương bước xuống theo Vi Tinh, bắt đầu phản công, “Mỳ chính này, mới sáng sớm ngày ra cậu bôi ve kẻ biển thành thế này định đi đâu đấy? Không phải là đi xem mặt đấy chứ! Sao hả, lẽ nào Maksim cũng bắt đầu bán đồ ăn sáng rồi hay sao?”. “Không đến lượt phải lo!”, Vi Tinh phóng cho cậu một cái lườm xém mặt. Maksim là một nhà hàng đồ ăn Pháp lâu đời ở Bắc Kinh, giá cả thì khỏi phải nói, Vi Tinh từng gặp mặt một anh chàng thiên tài nào đó ở đấy, đương nhiên, kết cục sau cùng của hai người cũng chỉ dừng lại ở gặp mặt mà thôi.

Tới cổng khu nhà, Mễ Dương cúi đầu đi mở khóa xe đạp, lại quay sang hỏi, “Có cần quá giang không?”. “Cảm ơn nhé, đây tự bắt xe được!”, Vi Tinh khoác lác xong liền nhún nhảy trên đôi giày cao gót bước đi. Mễ Dương trèo lên xe đạp dùng lực dấn vài nhịp là đã đuổi kịp, nhìn Vi Tinh ngoắc qua ngoắc lại trông không tự nhiên tí nào, buồn cười không chịu nổi. Cô nàng này khéo cả năm chỉ xỏ giày cao gót lúc đi phỏng vấn với gặp mặt cũng nên, căn bản chẳng ra dáng con gái tí nào. Nói như anh chàng Phì Tam Nhi là thế nào nhỉ, phụ nữ ấy mà, không cần biết bao nhiêu tuổi, quan trọng là phải biết đong đưa!

Vi Tinh biết Mễ Dương đang theo sau, bước chân càng lúc càng nhanh, “Ui cha!”, càng vội vàng càng dễ sinh chuyện, không cẩn thận một cái, cô suýt chút nữa ngã nhào vì cái khe gạch trên đường. Mễ Dương vội với chân thắng xe lại, “Không sao chứ hả?”, “Không sao, ôi…” Vi Tinh mặt mày nhăn nhó cố cử động mắt cá chân. Mễ Dương dựng xe ngang trước mặt cô, hất hàm.

“Làm cái gì thế?”, Vi Tinh liếc xéo anh, “Lên xe đi!”, Mễ Dương nhướn mày, không đợi Vi Tinh kịp mở miệng, anh tiếp, “Không phải đi phỏng vấn hay sao? Khu chúng ta ở đây còn cách đường cái một đoạn nữa, cậu có muốn bắt xe cũng phải ra đường cái mà bắt chứ, nhanh nhẹn lên, tớ còn ối việc đang chờ kia kìa!”. Vi Tinh suy xét thấy cũng phải, hơn nữa chân lại cũng vừa bị trẹo vẫn còn đau, còn giả bộ khách khí gì nữa. Rất nhanh chóng, bàn tọa của Vi Tinh đã yên vị trên ghế phía sau.

Mễ Dương ngoái lại bảo, “Ngồi chắc vào nhé, đi nào!”, nói xong dùng lực đạp chân một cái, chiếc xe ngả nghiêng một chút rồi bắt đầu tiến về phía trước. Bà Mễ ôm Gulit đứng trên ban công nhìn xuống, trông thấy Mễ Dương và Vi Tinh rất nhanh rẽ mất hút. Đúng lúc đó ở ban công bên cạnh, bà Vi đang kêu gào giục ông xã đi bê đồ, giọng cứ oang oang, từng câu từng chữ như phát ra từ tận huyệt đan điền, có khi cả nửa tòa nhà này đều biết vại dưa nhà họ Vi để ở đâu cũng nên. Bà Mễ bĩu môi, “Rõ cái đồ không có trình độ!”, rồi quay lưng bước vào phòng.

Ra đến đường cái, Mễ Dương vừa định đi, Vi Tinh bỗng nhớ ra liền hỏi, “Này, mà làm sao cậu biết tôi đi phỏng vấn?”. Mễ Dương nhủ thầm, lại còn phải hỏi, cứ nhìn đôi giày cao gót này của cô, không phải đi tìm việc thì cũng là hẹn hò với đàn ông chứ còn gì. Nhưng những câu này có đánh chết anh cũng không dám nói ra, anh bặm môi cười, “Muốn biết hả? Vậy mời tôi ăn 250[1] đi rồi tôi nói cho”. “Có mà cậu 250 thì có! Đi! Đi! Đi! Đi nhanh cho khuất mắt!”, Vi Tinh xua anh như xua ruồi. Mễ Dương cười ha ha đạp xe đi, chưa đi được bao xa đã nghe tiếng Vi Tinh gọi với theo, “Đi cẩn thận nhé!” Mễ Dương không quay đầu lại chỉ vẫy vẫy tay, thoắt cái đã không thấy đâu.

Vi Tinh giơ tay ra đón xe, nếu không phải vì bộ cánh này, cô còn lâu mới chịu mất tiền oan như thế. Đọc địa chỉ cho lái xe xong, cô ngồi thừ trên ghế sau, cứ nghĩ đến buổi phỏng vấn sắp tới, trong lòng lại dấy lên lo lắng, “Ding ding”, âm báo tin nhắn vang lên, Vi Tinh vội vàng luống cuống chân tay móc điện thoại từ trong túi ra.

Chuyện này cũng không thể trách cô, túi xách cũng vừa mới đổi sang, bố cục bên trong thế nào còn chưa nắm rõ, vì cả năm cũng chẳng dùng đến mấy lần, về cơ bản là tương tự như tần suất sử dụng giầy cao gót. Cái này là GUESS chính hiệu, là của thím hai vừa lắm tiền lại có quyền mang từ Hồng Kông về cho cô. Tuy cũng không phải là hàng cao cấp gì, nhưng đối với Vi Tinh mà nói, đây cũng đã xem là xịn lắm rồi.

“Vi Vi, xuất phát chưa? Cố gắng lên, không phải lo lắng, không được chúng ta tìm chỗ khác!”. Nội dung tin nhắn khiến Vi Tinh mỉm cười hiểu ý. Là tin nhắn của Đào Hương, chính là cô bạn thân nhất của Vi Tinh, buổi phỏng vấn hôm này cũng là cô ấy tìm giúp cô. Vi Tinh trước nay vẫn rất ngưỡng mộ những cô gái làm việc ở công ty nước ngoài, cảm giác họ mới thực sự là những trí thức, là những người thiên tài, hễ nói chuyện là tiếng Trung tiếng Anh lẫn lộn, thế mới siêu chứ! Kiểu như cháo đậu kiểu gì thì cũng đắt hơn cháo trắng vậy, chẳng phải thêm chút nguyên liệu hay sao! Kiểu sùng bái mù quáng này khiến một người xin từ chức ở công ty nước ngoài như Đào Hương thấy buồn cười, nhưng vẫn cố hết sức giúp cô tìm cơ hội.

Vi Tinh cúi đầu bấm tin nhắn trả lời, “Tớ đang ở trên xe, đầu óc mụ mẫm, tay chân lạnh ngắt hết cả đây này!”. Chẳng bao lâu sau có tin nhắn trả lời, “Xì! Xem bộ dạng cậu kìa, phỏng vấn xong đến gặp tớ, chúng mình cùng đi ăn lẩu cay, để hâm nóng cậu lên!”. Hai người bô lô ba la nhắn tin qua lại suốt dọc đường, nếu không phải bác lái xe gọi Vi Tinh thanh toán, cô hãy còn chưa biết mình đã tới nơi rồi.

Lúc trả lại tiền thừa, bác lái xe hỏi bằng giọng đầy ngưỡng mộ, “Cô làm việc ở đây à?”. Công ty BM mua hẳn một tòa nhà, có đến 90% lái xe ở Bắc Kinh đều biết chỗ này. Vi Tinh chột dạ cười trừ, không dám ho he gì. “Thật tốt quá, được làm nhân viên công ty nước ngoài, sau này con gái tôi mà được như cô có phải tốt không, lúc ấy vợ chồng tôi có thể ở nhà hưởng phúc rồi!”. Tốt nhất là con gái chú đừng nên giống cháu, không thì chú chắc phải lái xe cả đời mất, Vi Tinh nghĩ thầm trong bụng.

Xuống xe, Vi Tinh tới bàn lễ tân đăng ký, cô lễ tân sau khi gọi điện thoại xác nhận, “pặp” một cái dán lên cánh tay Vi Tinh một mảnh giấy dính, kiểu như người ta đóng dấu thịt lợn đạt tiêu chuẩn, rồi nói rất chuyên nghiệp, “Bên tay trái, thang máy số hai, tầng mười tám”, nói rồi không nhìn Vi Tinh thêm một giây nào nữa. Vi Tinh cảm ơn lại một câu khách sáo, rồi theo hướng đã được chỉ bước vào thang máy.

Vào thang máy rồi Vi Tinh mới có thời gian ngắm nghía mảnh giấy dính trên tay, trên đó có viết hai chữ “Khách thăm” bằng tiếng Anh, Vi Tinh khẽ thở dài, may mà từ đơn này mình còn biết, không biết có được xem là một khởi đầu may mắn hay không.

“Trưởng phòng này tên là Jane, chị ấy cũng tốt lắm, công việc này cũng tương đối đơn giản, nên chị đừng lo lắng quá, cứ cố gắng là được”, Sunny mỉm cười nói. Sunny chính là người gọi điện thông báo cho Vi Tinh đến phỏng vấn, cũng là bạn cùng lớp đại học với Đào Hương, tuổi tuy còn ít hơn Vi Tinh, nhưng đã là một trưởng nhóm của bộ phận HR rồi, nên mới có quyền đề cử người như Vi Tinh tới phỏng vấn.

“Thật sự đã làm phiền bạn nhiều rồi!”, Vi Tinh vừa cười góp vừa cẩn thận nhìn ngó bốn phía xung quanh. Đồ đạc trong văn phòng công ty BM đều là màu ghi kết hợp với màu xanh da trời, cây xanh chỗ nào cũng có, trên các vách ngăn trong văn phòng đều có dán biển, trên đó là những tên tiếng Anh mà Vi Tinh cái đọc được cái không. Ai ai cũng dùng máy tính xách tay, trên bàn con gái còn bày khung ảnh, cây cảnh nhỏ và đủ loại đồ trang trí. Không cần biết tướng mạo ra sao, cứ ngồi vào đó, ai ai cũng đều một dáng vẻ!

Mọi người trông đều có vẻ rất bận rộn, nhưng lại rất yên ắng, mỗi người đều cố hạ giọng xuống mức thấp nhất, bầu không khí đặc sệt mùi của thiết bị điện tử và đủ chủng loại nước hoa. Vi Tinh lặng lẽ hít một hơi, mùi của công ty nước ngoài là đây sao?

“Lisa, phòng họp 1806 có thể dùng được không?”, Sunny hỏi cô gái ngồi ở bàn sau vách ngăn. Cô gái đó có mái tóc nhuộm highlight màu hồng đào, trông khá là xinh xắn, hoặc có thể nói là trang điểm rất ưa nhìn. Cô ta nói một câu tiếng Anh, Vi Tinh nghe không hiểu, Sunny gật đầu, “Ok, vậy cô thông báo cho Jane, bảo người phỏng vấn đến rồi, cảm ơn nhé”. Nói xong liền dẫn Vi Tinh vào một phòng họp nhỏ, rót cho cô ly nước, “Chị ngồi đợi một chút nhé, tôi còn có buổi họp bây giờ, sau này có việc gì chúng ta lại liên lạc sau”.

“Cảm ơn cô nhé”, Vi Tinh vội vã đứng dậy nói, “Không có gì”, Sunny mỉm cười, quay người đi ra. Vi Tinh cứ căng thẳng là lại khát nước, cầm cốc nước lên uống ừng ực, uống hết một nửa, “xoạch” một tiếng, cánh cửa kính bị người ta kéo ra, Vi Tinh xém chút nữa thì chết sặc. “Hi, cô là Vi Tinh đúng không?”, một giọng nữ vọng lại.

Vi Tinh ngẩng đầu, một hình ảnh tuyệt đối chuyên nghiệp, đúng như những gì Vi Tinh tưởng tượng về người làm trong công ty nước ngoài xuất hiện trước mặt cô, từ cung cách ăn mặc, trang điểm, rồi từng cử chỉ tay chân đều toát lên vẻ tự tin, dáng chừng ba mươi tuổi, “Xin chào, tôi là Vi Tinh”, Vi Tinh đứng lên gật đầu chào, tiện thể quệt miệng một cái. Cô gái đó khẽ mỉm cười, “Tôi là Jane ở phòng nghiệp vụ. Mời cô ngồi”, nói xong cũng tự mình kéo ghế lại ngồi, cúi đầu lật giở bộ lý lịch của Vi Tinh.

Động tác của cô không nhanh không chậm, thỉnh thoảng có tiếng giấy khẽ loạt soạt, Vi Tinh càng ngày miệng càng khô khốc, thậm chí bắt đầu thấy hối hận, mình làm cái trò gì ở đây thế này, liệu có phải tự đi chuốc nhục vào người hay không. Dựa vào bản lý lịch mỏng tang của mình, thực sự mà nói là không có chút gì gọi là ưu điểm, mặt Vi Tinh bắt đầu bốc hỏa.

“Tôi đã xem qua một lượt, đại học là bạn tự học đúng không? Là cao đẳng…?” Jane ngẩng đầu hỏi, “Vâng…” Vi Tinh khẽ đáp. Jane mỉm cười, “Tôi không biết Sunny đã nói với bạn về nội dung công việc chưa?”. “Chưa ạ”, Vi Tinh lắc đầu. Có lẽ cái cô Sunny đó chỉ là nể tình mà ra tay giúp Đào Hương một phen, chứ căn bản không thấy mình có thể làm nên trò trống gì, cho nên mới dứt khoát không thèm phí nước bọt nói năng gì với mình.

“Ồ, vậy tôi nói qua một chút nhé, vị trí chúng tôi đang muốn tuyển là một supply mental[2]”, Jane lúc nói đến chức vụ thì dùng tiếng Anh. Vi Tinh mắt mũi đờ cả ra, cô ấy nói cái gì thế nhỉ, “làm không ra màn thầu[3]”, chức vụ quái quỉ gì thế này? Tuy nghe như vịt nghe sấm, song Vi Tinh vẫn giữ nụ cười trên khuôn mặt, nếu chỉ nhìn vào nụ cười, đối phương nhất định sẽ tưởng rằng cô hiểu rất rõ, đồng chí Jane đương nhiên tưởng rằng cô nàng Vi Tinh mặt tươi như hoa kia hiểu rất rõ điều mình đang nói, thế nên cứ thao thao bất tuyệt.

Sau này, Vi Tinh mới nhận ra, ở một góc độ nào đó, cô thực sự làm không ra màn thầu, chỉ có thể miễn cưỡng tính là cái bánh hấp mà thôi…

“Đào Tử, Đào Tử! Thành công rồi, tớ thành công rồi!”. Giả bộ thục nữ ra khỏi tòa nhà BM được tầm 500m, Vi Tinh rất nhanh lôi điện thoại ra bắt đầu hét ầm lên! Người qua đường đều nhìn sang, lòng thầm nghĩ cô gái trông xinh xắn thế kia, sao mà giọng lại to đến thế, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được! Ở đầu dây bên kia, Đào Hương phải dùng ngón tay bịt lỗ tai lại, “Này cậu vặn nhỏ cái volume xuống một chút có được không hả? Loa phóng thanh đài phát thanh nhân dân trung ương lại bắt đầu mở máy hay sao?”. “Đừng nói lung tung, tớ báo cho cậu biết nhé, tớ phỏng vấn thành công rồi, ba ngày nữa là đi làm!”, Vi Tinh không kìm được niềm phấn khích.

Có thể là tiểu thư Jane hôm nay còn chưa tỉnh ngủ, có lẽ công ty BM đang thiếu người làm màn thầu, cũng không biết làm thế nào, sau ba mươi phút nói chuyện huyên thuyên, Jane lại bảo cô sau ba ngày đến ký hợp đồng đi làm. Cảm giác của Vi Tinh lúc đó chả khác gì trúng số độc đắc, nhưng trong những tháng ngày nước sôi lửa bỏng sau này, cô mới nhận thức sâu sắc được một điều, trên đời này lấy đâu ra miếng ngon từ trên trời rơi xuống!

Đào Hương khẽ mỉm cười, trong lòng mừng thay cho Vi Tinh nhưng miệng vẫn nói, “Thế hóa ra lại hay, lúc trước chả phải đã nói là cậu mà trượt thì tớ mời cậu ăn cơm hay sao? Phen này tới lượt cậu mời tớ rồi chứ nhỉ?”. Vi Tinh toét miệng hớn hở, “Không thành vấn đề, đi Tiểu Trường Trần[4] ăn lòng kho, 10 tệ một bát tướng, tớ lo được!”. “Thôi cô cho tôi xin!”, Đào Hương lập tức hỉ mũi dè bỉu, “Xem cái dáng trộm gà của cậu kìa! Đừng huyên thuyên nữa, mau bắt xe qua đây, lẩu cay Long Thuận Hoa Viên bổn cô nương đây đã đặt xong xuôi rồi, nhanh lên, quá giờ là người ta không chờ đâu đấy!”. Cô còn chưa nói hết, đã nghe tiếng Vi Tinh nuốt nước miếng ừng ực, “Ực, cậu đúng là người hiểu tớ nhất! Đợi tí nhá!”, nói xong liền cúp máy và giơ tay bắt xe.

[4] Tiểu Trường Trần: Tiệm chuyên bán lòng lợn kho gia truyền bốn đời ở Bắc Kinh, tính đến nay đã có cả trăm năm lịch sử.

“Chị Hương, hàng mới về rồi này”, cô bé giúp việc trong tiệm lại gần hỏi, Đào Hương gập điện thoại “pặc” một cái, quay người lại, “Ừ, để chị giúp em một tay, chúng ta thay đồ cho canh[5] nào!”. Cô bé giúp việc nhìn theo vóc dáng thanh mảnh của cô đầy ngưỡng mộ. Đối với mấy cô em trẻ tuổi trong tiệm mà nói, một Đào Hương vừa trẻ trung, xinh đẹp, giàu có, lại có hàng đàn các đại gia cổ trắng[6], cổ vàng, cổ kim cương đứng xếp hàng chờ đợi, gần như là hoàn mỹ, gần như…

“Nhanh lên nào cô bé, còn đang nghĩ gì vậy?”. Đào Hương quay lại gọi, cô bé lúc này mới hoàn hồn, nhanh chân chạy tới giúp một tay, cửa tiệm diện tích không lớn lắm nhưng được bố trí hết sức sáng sủa ngập tràn ánh nắng đầu xuân.


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button