Review

Anh Chàng Ngu Ngơ Và Cô Nàng Rắc Rối

Thể loại Văn học nước ngoài
Tác giả Caprice Crain
NXB NXB Thời Đại
Công ty phát hành Bách Việt
Số trang 444
Ngày xuất bản 05-2014
Giá bánXem giá bán

Giới thiệu sách

Heaven không giống nhiều cô gái khác. Cô sống trong thế giới quan của riêng mình, với những suy tư ngộ nghĩnh, lạ lùng đến kinh ngạc. Bị ám ảnh bởi Kurt Cobain, chàng nhạc sĩ tài năng đã tự sát ở tuổi 27, Heaven quyết định rằng mình cần phải kết hôn trước khi tròn 27 tuổi để thoát khỏi số phận ảm đạm tương tự.

Vận xui của cô nàng có vẻ đã bắt đầu: cô bị mất công việc PR ở một công ty nổi tiếng. Công việc phục vụ bàn tại một khách sạn khiến cô choáng váng với nhiều thực tế phũ phàng – tới mức đã có cái nhìn hoàn toàn khác với những người phục vụ mỗi khi đi ăn. Và ngay cả một công việc tạm bợ như thế cũng không kéo dài được lâu. Cô tiếp tục bị đuổi việc.

Cô cần phải kết hôn! Thế nhưng, tìm đâu ra một anh chàng phù hợp đây?

Brady là một anh chàng bế tắc vì bị bạn gái rũ bỏ và cướp luôn cả căn hộ đang sống. Chuyển đến nơi ở mới, anh chàng bắt tay vào theo đuổi ước muốn tha thiết từ bé: Được trở nên giàu có, nổi tiếng nhờ phát minh ra những sản phẩm thú vị. Không chỉ có thế, Brady phát hiện ra một nhóm nhạc trẻ đầy tiềm năng. Anh muốn ký hợpđồng với chúng, nhưng mọi thứ đâu có dễ dàng đến thế. Gã kình địch từ một công ty sản xuất giàu có cũng muốn ký hợp đồng với bọn trẻ này!

Liệu món Sữa Quế kỳ quặc có giúp Brady tiếp cận được vị CEO của Starbucks? Liệu anh chàng có giành được quyền ký hợp đồng với ba đứa trẻ chơi nhạc vô cùng triển vọng kia? Liệu chuỗi ngày rắc rối của anh chàng có chịu kết thúc?

Cũng có thể lắm chứ, khi căn hộ mới mà Brady dọn tới, hoá ra, lại ở đối diện căn hộ của Heaven…

Về tác giả

Caprice Crain sinh ngày 1 tháng 11 năm 1970 tại California. Bà là tiểu thuyết gia đồng thời cũng là nhà viết kịch và sản xuất phim nổi tiếng nước Mỹ. Các tác phẩm của bà là khúc ca về cuộc sống muôn hình vạn trạng, đầy thách thức nhưng cũng không kém phần lãng mạn. Ẩn chứa đằng sau ý văn hài hước là lời nhắc nhở chúng ta về con đường chinh phục tình yêu và thành công, để có thể sống một cuộc đời thật sự ý nghĩa.

Cuốn tiểu thuyết đầu tay, Anh chàng ngu ngơ và cô nàng rắc rối xuất bản năm 2006, đã giúp bà trở nên quen thuộc với mọi độc giả khi hai năm liền lọt vào top những cuốn tiểu thuyết ăn khách do tạp chí Romatic Times bình chọn.

“ Đầu óc Heaven, giống như một cái hầm bí mật mà một ngày nào đó, khoa học sẽ phát hiện ra hoặc cũng có thể không bao giờ tìm thấy. Tôi nghĩ thế càng hay. Giống như khi tôi rất thích một ban nhạc, nhưng chẳng ai biết đến họ. Tôi muốn những người tôi thích được nghe họ, nhưng khi cả thế giới đều nhào vào cuộc chơi, thì tôi rất bực. Vì tôi tìm thấy ban nhạc trước tiên mà. Tất nhiên trừ khi đó là một trong các ban nhạc của tôi, khi đó cả thế giới cứ thoải mái mà nhảy vào. Ngoại trừ Heaven… tôi mong là không có một ai khác nhảy vào chộp cô nàng”.

[taq_review]

Trích dẫn

Brad

Hóa ra, Marc và tôi đều bay tới dự Hội nghị m nhạc South by Southwest. Đây chính là nơi mà mọi kẻ vô danh trong ngành đến để nhận ra mình thực sự nhỏ bé đến cỡ nào bên cạnh các ngôi sao và những con người có đầu óc thực thụ. Nơi này dường như đầy rẫy những người như thế. Và đây là một hội nghị độc lập. Dù không giống như Rolling Stones đang biểu diễn, họ vẫn chính là những kẻ thống trị thế giới của tôi. Tôi luôn rời đi với cảm giác như một gã nông dân, ước gì mình có nhiều hơn một xô cám để có thể kháo chuyện.

“Đi sớm một ngày hả?”, Marc hỏi.

“Ừ.”

“Lần đầu tới South by Southwest?”

“Năm nào tôi cũng tới, kể từ lúc có sự kiện”, tôi thú nhận.

“Tuyệt thật, anh bạn. Có thấy gì hay ho không?” Đây chính xác là cuộc đối thoại mà tôi không muốn nói với một người hoàn toàn xa lạ. Đặc biệt là gã người lạ trông gần như giống hệt tôi. Khoảng ba mươi mấy tuổi, tóc hơi thưa – dù chưa ai trong hai người chúng tôi muốn thừa nhận chuyện đó – và ăn mặc như một đứa trẻ chưa thành niên. Áo thun in hình ban nhạc, sơ mi khoác ngoài có cài nút xấu xí nhưng khá ngầu. Quần jean Diesel. Giày vải.

“Có mấy show cũng hay”, tôi đáp. “Phần lớn thì chán chết”.

“Ra thế.” Tôi vô cùng muốn thoát khỏi cuộc trò chuyện này, nên bèn đeo tai nghe và cắm nó vào chiếc iPod đáng tin cậy của mình. Tôi gọi nó là “MyPod”.

Tôi không muốn nói chuyện với Marc về những ban nhạc tầm phào chỉ có mỗi một bài nhạc hay – những tên hát live dở tệ nhưng lại được báo chí khen ngợi. Mấy kẻ tung hô đó chả biết quái gì về âm nhạc, nhưng lại cho rằng mình nên thích các bài nhạc như vậy. Không, tôi không muốn nói về việc đó. Thực ra tôi chẳng muốn nói gì hết. Vậy nên ở đây, chúng tôi làm cái việc kinh điển là không muốn bị gã điên khùng ngồi cạnh ám sát trong giấc ngủ, nhưng cũng không muốn quá thân thiện đến mức không thể dẹp câu chuyện sang bên và phớt lờ họ trong phần lớn cuộc hành trình.

“Cat Power không hay sao?”, Marc hỏi. Lại thế rồi. “Tôi không thấy Liz Phair tại show của Cat Power. Cô ấy đứng trước mặt tôi, mặc chiếc quần jean bó nhất cậu từng thấy. Bỗng dưng cô nàng tự sờ soạng mình. Thề có Chúa, anh bạn. Đúng là như mơ. Như thể tôi đã xui khiến cô nàng tự sờ mông mình ấy. Thật sự là quá đẹp!”

Tôi không thích nhảy múa lắm. Tôi kéo chiếc iPod ra rồi úp tai nghe lên, liếc nhìn cô nàng nóng bỏng nọ một cái, sau đó yên vị chờ chuyến bay. Và rồi… Marc lôi chiếc iPod của hắn ra.

Ngay lúc đó, tôi nhìn kỹ một lượt khắp máy bay và bắt đầu phát hoảng. Tất cả mọi người trên máy bay trông đều giống tôi. Ngoại trừ cô nàng nọ. Khái niệm gần nhất đế so sánh chính xác là diễn viên Malkovich. Toàn bộ máy bay đầy những gã khoảng từ hai mươi tám đến ba mươi mấy tuổi, không thể nghi ngờ rằng tất cả đều tự tưởng tượng mình là nhân vật chính trong tiểu thuyết của Nick Hornby.

Tất cả đều trông giống nhau, ăn mặc giống nhau, nói chuyện giống nhau. Tất cả đều đeo iPod và cầm tạp chí Q Magazine. Tệ hơn nữa là, tôi biết hầu hết bọn họ, hoặc biết họ là ai, hoặc quen một ai đó có quen họ. Tất cả bọn họ hẳn cũng đều nghĩ mình có cơ hội với cô nàng nóng bỏng kia.

Bỗng nhiên tôi nghĩ tới một hình ảnh: Toàn bộ máy bay đầy những gã đầu to mắt cận diễn lại cảnh trong phim Say Anything, nhưng thay vì những hộp loa thì họ giơ iPod trên đầu, tựa như John Cusack, la om sòm bài In Your Eyes – vô cùng nỗ lực để lấy lòng cô nàng.

Viễn cảnh đó thực sự khiến tôi cười to hết cỡ cho đến khi nhìn vào túi và rùng mình nhận ra mình cũng có nột tờ Q Magazine cùng quyển sách mới nhất của Nick Hornby. Tôi nghĩ, đúng là chết tiệt! Giá mà tôi có thể xé tan nát và đốt chúng thành tro bằng sức mạnh tâm linh.

Thay vào đó, tôi quyết định chơi ô chữ. Hành động này chắc chắn sẽ khiến tôi cảm thấy mình vượt trội hơn. Tôi đùa với ai cơ chứ? Tôi chỉ là một đứa trẻ to xác mê nhạc indie rock[1], chiến đấu chống lại những tập đoàn phát thanh hùng mạnh. Từ khi nào mà kênh radio ở trường đại học không còn quan trọng nữa? Phải chăng là có giảm biên chế? Đã bao nhiêu năm, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi mới lại nuôi dưỡng thứ âm nhạc hợm hĩnh này? Tôi không muốn nghĩ đến thứ rác rưởi này. Đây hoàn toàn là lỗi của Marc. Tệ hại hơn nữa – là bây giờ tôi phải vào nhà vệ sinh.

Heaven

Tôi làm việc tại công ty PR Schiffman Morton. Được biết dưới cái tên S&M PR – một trong những công ty quan hệ công chúng hàng đầu New York. Greg Schiffman và Lisa Morton sáng lập công ty trước khi tôi gia nhập hai năm và có một loạt khách hàng thượng hạng.

Bạn có thể nhìn họ theo một trong hai cách: Một, những doanh nhân thích chinh chiến, xuất sắc, đày nhiệt huyết và tự tìm lối đi cho mình trong một ngành kinh doanh khó nhằn. Hai, những kẻ giả dối quỷ quyệt, đâm thọc sau lưng người khác, sở hữu tấm vé đi đến thành công là nhờ chiếc ghế Phó chủ tịch bộ phận khách hàng doanh nghiệp tại Chase của cha Lisa. Nhưng theo tôi biết, chưa có cách hiểu nào là chắc chắn.

Greg để tôi phụ trách buổi ký tặng sách Tommyland vì biết tôi tương đối mê âm nhạc. Và cũng vì anh ta đã bắt gặp một số thực tập sinh đúng lúc họ đang xem băng sex của Pam cùng Tommy tại văn phòng. Greg không muốn ngồi cùng một gã đàn ông mà anh ta đã chứng kiến cảnh hắn tự sướng cho của quý bằng chiếc còi tàu. Tuy nhiên, tôi thì lại rất phấn khích trước viễn cảnh đó.

Tôi đến Astor Place và Lafayette, bị sốc bởi màu sắc của hai quán Starbucks khác nhau. Tôi tự hỏi nếu mình đứng ngay tại điểm giữa hai cửa hàng, thì liệu tôi có bị hút vào một cơn lốc cà phê và biến hình thành siêu anh hùng không: Nữ hoàng Cà phê – có thể tiến hành ít nhất sáu cuộc tranh cãi cùng lúc, không cần ngủ suốt nhiều tuần mà vẫn tỉnh táo và hạ gục đối thủ chỉ với một nỗ lực nhỏ như con thỏ.

Tôi dám khẳng định quyển sách sẽ là một vụ chấn động kinh hoàng khi tôi chen chúc qua đám đông và những người hâm mộ xếp hàng xung quanh dãy nhà. Những cô nàng mặc áo phông in hình búp bê Mötley Crüe để lộ ngực, và những anh chàng với kiểu đầu mullet[1] gần như ưa nhìn. Gần như thôi.

[1] Kiểu tóc ngắn phía trước và hai bên nhưng dài sau gáy.

Tôi bước vào hiệu sách Barnes & Noble thì thấy bàn đã được dọn sẵn. Nhưng khăn trải bàn màu hồng. Cờ đuôi nheo hồng. Những chồng sách được bao màu hồng. Nơ hồng khắp mọi nơi. Chuyện gì với màu hồng thế này? Tommy Lee hẹn hò với ca sĩ Pink, nhưng bày vẽ tới mức này thì có vẻ hơi quá.

Khi bước lại gần hơn, tôi nhận ra đám nơ hồng thực ra là ruy băng gấp đôi của hiệp hội Phòng chống Ung thư vú. Càng lại gần bàn, tôi càng cảm thấy khó nuốt nước bọt, và phát hoảng – cảm giác giống như bị bắt gặp trộm son dưỡng môi Bonne Bell vị kẹo tại cửa hàng Rite Aid khi tôi mười một tuổi.

Biển hiệu dài 100×75 centimet đề dòng chữ: Vĩnh biệt ngực của tôi. Trừ phi Tommy không từ chối phụ nữ mang bộ ngực giả, còn không thì rõ ràng có sai lầm lớn ở đây.

Sau khi cật lực chạy quanh suốt cả tiếng đồng hồ (nhưng thực tế chỉ có ba phút), tôi tìm được người phụ nữ mình đã trao đổi qua điện thoại, Jeannie Sayer. Bà ta diện chiếc quần dài cạp cao, chỉ chừa khoảng năm centimet cho chiếc áo khoác. Tóc muối tiêu, khuôn mặt nhọn – hệt một cái mỏ chim.

“Chào, Jeannie, tôi là Heaven”, tôi dùng chất giọng ngọt như đường để che giấu vẻ hốt hoảng. “Chúng ta đã trao đổi về buổi ký tặng Tommyland đúng không nhỉ?”

“Đúng vậy”, giọng Jeannie cao vút. “Chúng tôi đang rất trông chờ sự kiện này. Anh ta có vẻ khá bực bội!” Ánh mắt của bà đầy thấu hiểu. “Cô muốn thăm thú nơi này một chút trước ngày trọng đại tháng sau không?”

Từ “tháng sau” hệt như chiếc sừng chọc vào tai tôi. Chúng vang đến bảy lần trước khi tôi kịp bình phục. “Không”, tôi rít qua kẽ răng. “Ngày trọng đại đó chính là hôm nay. Thực ra, là trong vòng một giờ nữa”.

Jeannie lôi chiếc Palm Pilot ra, khuôn mặt co rúm khi nhận ra mình đã mắc sai lầm.

“Khỉ thật”, tôi rủa.

Jeannie cau mày, dường như là vì câu nói của tôi hơn là vì sai sót. “Hẳn có ai nhầm lẫn gì rồi. Tôi nghĩ là… ôi trời ơi… chắc là tôi nhầm lẫn gì rồi. Vĩnh biệt ngực của tôi diễn ra vào tháng sau”, bà nhẹ nhàng nói thêm. “Cuộc chống chọi của một phụ nữ với ung thư vú.”

Tôi hít một hơi sâu, nhìn tấm biển. “Tôi hiểu những rắc rối trong việc lên kế hoạch. Tôi hiểu mà”, tôi nói. “Có thể Tommy Lee từng có lúc vật lộn với ung thư vú và viết hồi ký về hành trình dũng cảm của mình. Khi quyển sách ra mắt, tôi sẽ rất vui nếu được tổ chức một buổi ký tặng tại đây. Nhưng quyển sách Lee vừa viết là về tình dục và ma túy, về điểm yếu của rock & roll. Và món súp thịnh soạn nhưng đầy thỏa mãn khi phối hợp ba yếu tố với nhau. Có hai trăm người đang xếp hàng ngoài kia để được ký tặng lên quyển sách đó. Vậy nên nếu bà có thể lấy bản in chúng tôi đã đặt và để lên chiếc bàn này hoặc xung quanh trong vòng… à… hai mươi phút…”

Nhưng đôi mắt sắc lẹm của Jeannie nói với tôi rằng có một vấn đề rất lớn. “Có một vấn đề nhỏ”, bà lên tiếng. “Khi đặt sách với số lượng lớn cho các buổi ký tặng, chúng tôi yêu cầu được giao vào đúng lúc diễn ra sự kiện. Đó là vấn đề kho lưu trữ.” Bà nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có đám người đang mặc đồ da. “Tôi tự hỏi tại sao đám đông ủng hộ phong trào chống ung thư vú trông lại… dân chơi đến vậy.”

Tôi muốn hét to. Nhưng tôi không thể, vì lúc đó, tôi cần một liều an thần thật cao và hai trăm quyển sách Tommyland.

“Đây…”, bà lại nói. “Đây chính là việc khiến tôi bối rối. Greg Schiffman gửi cho tôi một email đề cập đến buổi ký tặng, nêu ngày diễn ra là vào tháng sau. Cô thấy không?” Bà cho tôi xem bản in email của Greg, và tôi trợn tròn mắt khi trông thấy giấy trắng mực đen như thế. Sai tháng rồi. Vậy là Greg nhầm lẫn và bà ấy cũng nhầm theo. Nhưng ngay lúc này những việc đó chẳng quan trọng nữa.

“Mirco đâu? Bà có phương tiện liên lạc với đám đông không?”, tôi hỏi. Jeannie chỉ về phía trước cửa hàng. Chỉ loáng sau, tôi đã đứng bên trên bục, tay cầm mirco. “Chú ý, tất cả nhân viên: Ngay lập tức trình diện tại biển hiệu Vĩnh biệt ngực của tôi.”

Tôi bước về phía tấm biển bằng tư thế cực kỳ oai phong như một vị tướng, thấy nhiều nhân viên khác đang tụ tập lại xung quanh. Có khoảng mười lăm người. Trông tất cả đều uể oải và bực bội.

“Chào mọi người. Tôi là Heaven Albright”, tôi nói bằng chất giọng ngọt ngào nhất có thể.

“Chào Heaven”, một hai người trong số họ lơ đãng đáp lại. Một phản ứng không hề nhiệt tình trong buổi họp vô cùng khẩn cấp.

“Đã xảy ra một hiểu lầm rất lớn và tôi cần các bạn mang những quyển sách này cất vào đâu đó an toàn.” Giờ thì dường như phần lớn những người xung quanh đang trừng mắt nhìn tôi. “Những quyển sách này là dành cho tháng sau. Ngày hôm nay các bạn sẽ chào đón Tommy Lee. Tôi cần bỏ hết những ruy băng hồng này và… chúng ta có thể trung bày thứ gì khác không?”

“Chúng tôi có một số vòng hoa đen còn thừa từ dịp Halloween”, một cô gái gầy trơ xương ăn mặc kiểu Gothic, lông mày xỏ một chiếc ghim băng lên tiếng.

“Hoàn hảo. Tôi sẽ quay lại sau hai mươi phút nữa. Khi quay lại, tôi muốn nơi này trông như một hội trường của những người cuồng nhạc rock.”

Tôi lao ra khỏi cửa, gọi cho Greg từ trong taxi. Tôi bảo anh ta gửi sang đây năm mươi bản in từ văn phòng cùng một thực tập sinh. Tôi rời taxi tại Borders rồi mua hết mười bảy bản họ có, sau đó tới Tower Records và cũng mua tất cả các bản ở đây. Tôi nhờ Karen, trợ lý của tôi, làm điều tương tự.

Khi Tommy Lee đặt mình – bọc trong bộ đồ da – xuống ghế… thì trong tay tôi đã có hai trăm bản Tommyland bên cạnh, poster Mötley Crüe phía sau lưng, và một ly latte[2] thật nóng của Starbucks. Trợ lý của anh ta đã yêu cầu từ trước.

[2] Cà phê của Ý, pha từ espresso và sữa ở áp suất cao.

“Của anh đây”, tôi đưa cho anh ta cốc Starbucks. Anh ta đưa bàn tay xăm trổ cầm lấy chiếc cốc từ bàn tay không chút mực của tôi, và mỉm cười với tôi. Tôi nhìn anh ta uống hớp đầu tiên.

“Thật nóng”, anh ta gật gù tán thưởng. Và dù biết anh ta đang nói về ly cà phê, tôi vẫn không thể cưỡng lại hy vọng rằng anh ta đang nói về mình.

Tôi quay về văn phòng. Ngay khi tôi bước vào, Lisa và Greg ngưng bặt cuộc trò chuyện. Nếu mắc chứng hoang tưởng, tôi sẽ xem sự im lặng đột ngột đó đồng nghĩa với việc họ đang nói về tôi… nhưng tôi không phải kiểu người như vậy. Vậy nên, ngay khi Lisa bước ra khỏi văn phòng của Greg, tôi coi đó như dấu hiệu để bước vào và nhận lời khen thưởng.

Greg trông thấy tôi bước về phía mình, trên gương mặt hiện lên một biểu cảm kỳ lạ. Anh ta chẳng hề nhìn tôi, chỉ xoay về phía bàn, đầu gối va vào bàn một cái và cố gắng che giấu việc đó. Cuối cùng, anh ta mới nhìn tôi.

“Hôm nay cô có việc muốn nói với tôi sao?”, anh ta hỏi.

“Chà!” Tôi mở lời. “Một vụ vô cùng lộn xộn. Họ nhầm lẫn về tháng diễn ra sự kiện, và sắp đặt một tựa sách khác. Nhưng mọi thứ đã ổn, họ bán được hết các bản sách.”

“Tôi lại không được nghe như vậy. Trợ lý của Tommy đã ở đây nửa giờ trước và nói rằng nơi đó hoàn toàn náo loạn.”

“Thật điên khùng. Họ chỉ có bảy bản sách trong cửa hàng, không hề trang trí gì hết, nhưng tôi đã kịp mang sách…”

“Tôi đã gửi cho cô năm mươi bản”, anh ta gầm lên.

“Năm mươi là không đủ. Tôi đã phải chạy ra ngoài mua thêm một trăm năm mươi bản nữa.”

“Một trăm năm mươi quyển sách bìa cứng với giá bìa bán lẻ? Cô trả tiền bằng cách nào?”

“Thẻ tín dụng.” Cái gì thế này? Tôi vừa mới cứu vãn mọi thứ. Tại sao anh ta lại trưng cái thái độ này ra?

“Thẻ tín dụng công ty cấp?”

“Đúng”, tôi đáp. “Greg, có chuyện gì đây? Chúng ta chỉ còn hai mươi phút trước khi đoàn tàu bị lật, và tôi cứu vãn mọi thứ trong thời gian kỷ lục. Tôi thậm chí còn chưa kịp thở.”

“Này, nếu cô chuẩn bị mọi thứ cho đàng hoàng, chuyện đó đã chẳng xảy ra.”

“Tôi đã có chuẩn bị rồi!” Tôi tự vệ. “Đây không phải lỗi của tôi. Bà giám đốc còn chẳng biết ngày chính xác nữa kìa.”

“Heaven, chúng ta không thể để sự việc kiểu này tiếp tục diễn ra. Với kiểu trình độ của cô.”

“Sự việc gì? Rằng tôi phải cứu vãn thể diện cho anh hả? Anh gửi…”

“Thể diện của tôi không cần ai cứu hết. Tôi bị trợ lý của Tommy cằn nhằn muốn chết. Tôi sẽ rất ngạc nhiên nếu về sau hắn chịu là việc với chúng ta nữa.” Greg nhìn ra ngoài cửa sổ, nghiến răng. Rồi lại nhìn tôi. “Tôi e là không còn chỗ cho cô tại Schiffman Morton nữa.”

Tôi sững người. “Anh đùa đúng không?”

“Không”, anh ta đáp.

Tim tôi đập thình thịch. Không thể nào. Tôi nhìn anh ta, chờ được giải thích. Không có gì cả. Anh ta thậm chí không nhìn vào mắt tôi. Anh ta nghiêm túc.

“Được thôi. Tôi đã cày như trâu cho anh mỗi ngày – kể cả hôm nay… nhưng thôi, trên cửa là tên anh mà, Greg.” Tôi dượm bước ra ngoài, nhưng ngừng lại nơi cửa. “Anh sẽ cho tôi gói bồi thường nào?”, tôi xoay lại hỏi.

“Chế độ bồi thường là dành cho nhân viên bị giảm biên chế. Cô bị đuổi có lý do.”

“Lý do gì?”

“Hạnh kiểm xấu.”

“Về việc gì?”

“Lạm dụng ngân sách công ty. Tuy nhiên, vì cô đã có cống hiến tốt trước đây, nên tôi sẽ không kiện.”

“Kiện á?” Anh ta điên chắc?

“Về mớ sách mà cô mua. Tôi sẽ bỏ qua việc đó.”

“Anh thật đúng là tốt bụng”, tôi giận điên người. “Lạy Chúa, Greg!” Tôi hậm hực lao ra ngoài. “Kiện sao? Thằng khốn!” Tôi nói đủ to để hắn nghe.

“Heaven?”, hắn gọi.

“Cái gì?” Tôi quay lại.

“Tôi mong cô không quá phiền lòng.”

“Anh đùa tôi đấy hả?”, tôi đáp.

“Không đùa”, anh ta nói. Tôi lại bắt đầu bước đi, nhưng anh ta hắng giọng. “Và tôi cần cô nộp lại thẻ tín dụng của công ty. Ngay bây giờ.”

Bạn đọc cảm nhận

Nguyễn Hồng

Khi nghe lời giới thiệu tôi cảm thấy rất thích thú với cốt chuyện, tình huống chuyện, nên đã đọc thử thật thất vọng là chuyện không giống như tôi tưởng tượng, phải nói khá khó hiểu , biết là tác giả muốn tạo sự độc đáo riêng của mình bằng cách viết riêng lẽ những hoạt động thường ngày của hai nhân vật chính, nhưng làm như vậy lại khiến một số người đọc khó tiêu hóa thậm chí gây buồn ngủ .Chỉ đọc một đến hai trang đầu tôi đã bỏ cuốn sách xuống thật sự quá nhàm chán.

Quinn

Truyện này không đề cập nhiều đến tình yêu của hai nhân vật chính, phải đến cuối truyện họ mới bày tỏ tình yêu của mình. Truyện chủ yếu xoay quanh cuộc sống của Brady & Heaven, hai người như một đôi oan gia khi ở đối diện nhà nhau. Brady cùng với đám bạn bè của anh chàng và những nhóm nhạc lâu lâu xuất hiện thường hay gây ồn ào, náo nhiệt ảnh hưởng đến Heaven và khiến cô nổi khùng, còn anh chàng thì lại xem Heaven như một bà cô rắc rối, đầu óc có vấn đề hay phá đám cuộc vui của anh. Nhìn chung thì ban đầu cả hai không ưa nhau mấy nhưng lại cứ đụng đầu nhau, nhưng mối quan hệ của họ dần chuyển thành bạn bè và Heaven thật sự giúp đỡ Brady khá nhiều trong cuộc sống, cô không như những gì anh nghĩ và anh cũng không như những gì cô nghĩ nên tình yêu đến với họ cũng là điều không ngạc nhiên.

Truyện viết xen kẽ theo từng nhân vật, Brady rồi lại Heaven và cứ thế. Có nhiều đoạn tác giả viết rất hài hước, vui đến không thể tả. Kiến thức về âm nhạc, về ca sĩ, các nhóm nhạc trong quá khứ đến hiện tại của tác giả rất phong phú, rất am hiểu mà truyện lại đề cập nhiều đến nhạc nữa trong khi tôi thì lại mù tịt về chuyện này nên đôi khi đọc tôi cảm thấy khá buồn ngủ. Dù nói như thế nào thì truyện cũng tương đối nhẹ nhàng, một câu chuyện có thể nói là vừa ngọt, vừa thơm và cũng khá kì quặc giống như món sữa quế độc đáo mà kỳ quặc của Brady vậy.

Hồ Thị Tuyết Ngân

Câu chuyện tình của Brady và Heaven được tác giả tái hiện một cách sống động, hài hước và thú vị. Bạn có thể bắt gặp những tình huống của cuộc đời mình trong đó, như bị đuổi việc, thất nghiệp, tình yêu không như ý, sống cạnh một người hàng xóm kì quặc.

Tôi thích cách tác giả tái hiện những đoạn độc thoại nội tâm của nhân vật, khiến mọi người có thể hiểu được cách nhân vật nhìn nhận những sự việc xảy ra xung quanh, những mối quan hệ và thái độ với cuộc sống.

Cách kể chuyện của tác giá khá là hay và thú vị, tôi chỉ tiếc là đoạn hai nhân vật yêu nhau lại nằm gần đoạn kết thôi, muốn được biết cuộc sống thú vị của Brady và Heaven sau khi yêu nhau sẽ như thế nào.

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button