Văn học nước ngoài

Kẻ Thù Bí Mật

Ke thu bi mat - Agatha Christie1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Agatha Christie

Download sách Kẻ Thù Bí Mật ebook PDF/PRC/EPUB/MOBI. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng PDF               Download

Định dạng EPUB            Download

Định dạng MOBI            Download

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Mở đầu

Lúc đó là 14h trong cái ngày bi thảm 7 tháng năm năm 1915. Chiếc tàu Lusitania bị trúng liên tiếp hai quả ngư lôi nên chìm xuống rất nhanh, những chiếc ca nô cứu nạn được đưa lên mặt biển trong khi đó phụ nữ và trẻ em xếp hàng dài để đợi đến lượt dời khỏi tàu.
Chỉ duy nhất có một cô gái trẻ đứng tách ra một góc. Cô có lẽ chưa đầy 18 tuổi. Cô không tỏ ra sợ hãi một chút nào. Vững vàng đối mặt với hiểm nguy, mặt tối sầm, cô nhìn thẳng phía trước.
– Xin lỗi…
Giọng nói từ phía sau làm cô quay lại. Cô đã trông thấy người đàn ông này trong đám hành khách đi vé hạng nhất. Ở anh ta có cái gì đầy bí ẩn khiến cô thấy tò mò. Anh ta không bao giờ nói chuyện với ai và nếu bất chợt có ai trao đổi vài câu với anh ta thì anh ta tìm cách cắt ngắn cuộc đối thoại. Anh ta cũng có một cung cách rất kỳ lạ là đảo ánh mắt nghi ngờ xung quanh.
Vào giờ phút đó, trông anh ta bồn chồn hơn thường ngày. Trán anh ta ướt đẫm mồ hôi. Rõ ràng là anh ta đang rất sợ hãi, không kìm lại được, mặc dù anh ta không có vẻ gì của một người sợ chết.
– Gì cơ ạ?
Không chớp mắt, cô nhìn anh ta dò hỏi, trong khi anh ta đứng như trời trồng, chần chừ, có vẻ tuyệt vọng.
– Mình cần phải quyết định – Anh ta thì thào giữa hai hàm răng – Phải… phải, chỉ còn một cách duy nhất này. – Rồi anh nói to – Cô là người Mỹ à?
– Vâng.
– Cô có yêu đất nước của cô khong?
Thiếu nữ đỏ mặt:
– Sao anh lại có quyền hỏi như vậy nhỉ? Tất nhiên là tôi yêu đất nước tôi.
– Cô đừng bực mình. Nếu như cô biết được có nguy cơ gì… Tôi cần phải gửi gắm lòng tin vào ai đó… và người đó bắt buộc phải là phụ nữ.
– Tại sao?
– Bởi vì “phụ nữ và trẻ em đầu tiên”… – Anh ta nhìn quanh rồi hạ giọng – tôi đang mang trong mình một số tài liệu… những tài liệu có tầm quan trọng sống còn. Nó có thể xoay dòng lịch sử. Cô hiểu chứ? Những tài liệu này phải được cứu thoát. Chúng có nhiều cơ may thoát nếu được cô cầm hơn là tôi cầm. Cô có đồng ý mang chúng không?
Thiếu nữ chìa tay ra.
– Khoan đã… tôi cần phải báo cho cô biết. Nếu tôi đã bị theo dõi thì cô cũng sẽ gặp nguy hiểm. Tôi không nghĩ thế nhưng không thể lường trước điều đó. Cô có đủ can đảm để “được ăn cả ngã về không” không?
Thiếu nữ mỉm cười.
– Anh đừng lo. Tôi sẽ xoay xở được. Tôi rất lấy làm tự hào vì đã được anh chọn. Nhưng sau đó thì tôi sẽ phải làm gì?
– Cô hãy đọc báo. Tôi sẽ liên lạc với cộ qua một lời nhắn tin trên tờ Times, nó thế này: “Một bạn đường trong chuyến du lịch mong muốn nối lại liên lạc với…” Nếu như sau ba ngày nữa mà cô không nhận được tin tức gì ở tôi thì… có thể tôi đã gặp gay go to rồi. Lúc đó cô hãy mang gói này đến sứ quán Mỹ, và cô sẽ đưa nó vào tận tay ngài đại sứ. Cô đã rõ cả chưa?
– Rõ cả rồi.
– Vậy thì cô hãy vào cuộc đi. Chúng ta phải chia tay nhau thôi (anh ta bắt tay cô) Tạm biệt! Và chúc may mắn! – Anh ta cao giọng nói thêm.
Thiếu nữ đứng lại với một gói nhỏ bọc vải dầu trong tay.
Con tầu Lusitania càng ngày càng nghiêng về một phía! Thuyền trưởng ra lệnh và cô gái trẻ được đưa lên một chiếc ca nô cứu nạn.

Trích dẫn

– Tommy, ông bạn cũ của tôi!
– Tuppence, bà bạn cố tri của tôi!
Hai thanh niên trẻ ôm choàng lấy nhau, chắn ngang lối ra của đường tàu điện ngầm ở phố Dover Street. Các từ “ông bạn”, “bà bạn” không hợp với họ chút nào. Tuổi của cả hai cộng lại chưa chắc đã quá 45.
– Tớ không gặp cậu hàng thế kỷ rồi! – Chàng trai thốt lên – Cậu đi đâu vậy? Chúng ta đi uống trà đi. Vả lại chúng ta đang làm tắc đường ở đây và mọi người đang nhìn chúng ta kìa. Đi thôi!
Cô gái trẻ đồng ý và cả hai chạy vụt ra khỏi Dover Street về hướng Picadilly.
Cô Prudence Cowley, thường được người thân gọi là Tuppence vì lý do không rõ ràng, phát hiện ra một chút lo lắng trong giọng bạn trai. Cô nói ngay:
– Tommy, cậu cháy túi rồi!
– Không đâu – Tommy trả lời không quả quyết lắm – Tớ đang ngồi trên đống vàng.
– Cậu lúc nào cũng nói dối như cuội- Tuppence đáp lại vờ nghiêm giọng – Cậu còn nhớ cái lần cậu lừa bà y tá trưởng là bác sĩ đã kê đơn cho cậu uống bia để lấy lại tinh thần nhưng lại quên ghi vào đơn không?
Tommy phá lên cười:
– Cậu hỏi tớ có nhớ không ấy à? Bà ấy đã nổi giận đùng đùng khi phát hiện ra là bị lừa! Tuy vậy bà ấy cũng không xấu bụng đâu, bà cô Greenbank ấy! cả bệnh viện nữa cũng không đến nỗi tồi! À, cậu cũng giải ngũ như mọi người à?
– Phải – Tuppence trả lời – Cậu cũng thế à?
– Từ hai tháng nay
– Thế trợ cấp giải ngũ của cậu đâu?
– Bay theo khói thuốc lá rồi…
– Tommy, ngoan nào!
– Không, bà bạn à, tôi không bê tha, trụy lạc đâu. Còn lâu! Nhưng ngày nay, giá sinh hoạt, chi dùng hàng ngày, cậu có thể chưa biết, nhưng…
– Em bé ơi, tớ biết thừa giá sinh hoạt chứ! Nào! Chúng ta đến tiệm Lyon rồi; vào đi và ai trả phần người ấy nhé.
Không đợi trả lời, cô chạy lên cầu thang.
Phòng trà chật ních người nên họ phải len lỏi để tìm một cái bàn, đây đó họ nghe được vài mẩu đối thoại
– Không, ông không hiểu à? Cô ta đã sụp xuống khi tôi báo cho cô ấy rằng tôi không thể nhường căn hộ của tôi cho cô ta.
– Một phi vụ bằng vàng đấy bạn yêu quý ạ, một thợ may như người mà Mabel Lewis đưa về từ Paris!
– Chả còn thiếu chuyện gì! – Tommy lẩm bẩm – Lúc nãy, trên vỉa hè, tớ đi ngang qua hai gã đang nói về một cô gái, một cô Jane Finn nào đó. Cái tên ngộ nghĩnh đây chứ nhỉ?
Đúng lúc đó hai bà đứng dậy cầm lấy túi xách. Tuppence vội vã ngồi vào bàn của họ.
Tommy gọi trà và bánh sữa, Tuppence thì uống trà với bánh mì nướng.
– Và hai ấm trà nữa! – Tuppence nói rõ bằng giọng quyết đoán.
Tommy ngồi đối diện cô. Anh phô ra mái tóc bóng bẩy cắt theo kiểu cảnh binh và được chải chuốt cẩn thận ra phía sau. Khuôn mặt anh trông rất bình thường, không đẹp nhưng vẫn dễ coi, có vẻ rất đàn ông và rất thể thao. Anh mặc một bộ quần áo màu nâu, cắt khéo nhưng không còn mới lắm.
Tuppence cũng có thể cho là đẹp, ở cô toát ra cả vẻ duyên dáng lẫn cá tính quả quyết. Cô có cái đường nét thanh tú, cái cằm bướng bỉnh và cặp mắt to màu xám trong trẻo dưới cặp lông mày đậm nét. Một chiếc mũ không vành nhỏ màu xanh tươi đội trên mái tóc nâu lượn sóng; chiếc váy ngắn đã hơi sòn để lộ ra đôi chân xinh xắn hiếm thấy. Rõ ràng là Tuppence đã cố gắng hết sức để tỏ ra sang trọng.


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button