Tiểu thuyết - ngôn tình

Mùa Hè Xa Xôi

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK 

Tác giả : Nhân Gian Tiểu Khả

Download sách Mùa Hè Xa Xôi ebook PDF/PRC/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : TIỂU THUYẾT

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Download Ebook         

File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Mùa hè năm đó trời rất nóng, ve kêu râm ran. Nhiệt độ không khí có thể khiến người ta choáng váng.

Tôi ngồi trong đại sảnh của sân bay, chờ đợi. Nhưng kì tích không hề xảy ra, khoảnh khắc sau cùng khi đứng ở cửa kiểm tra an ninh, tôi dứt khoát xoay người, không lưu luyến rời đi. Thời khắc đó, tôi không hề biết bản thân đã mang thai

“Anh biết em vẫn còn ở đây mà!” Văn Bác đứng ngoài cửa phòng làm việc của tôi cười nói.

“Không có việc gì, chỉ ngồi ở đây ngẩn ngơ một lúc thôi. Đi bây giờ đây!” Tôi vừa thu dọn đồ đạc vừa nhìn đồng hồ, hôm nay thực sự là không còn sớm, tôi chỉ có ngồi nhìn bóng đêm trải xuống Thâm Quyến mà ngẩn ngơ mất cả nửa ngày trời, mãi đến khi Văn Bác tới mới lấy lại được tinh thần.

“Đám cưới của Tiểu Uyên và Phương Dịch được tổ chức vào ngày mồng một tháng năm, em nhất định phải về Bắc Kinh để tham dự hôn lễ của chúng nó!” Văn Bác đưa thiệp mời cho tôi.

“Anh biết đấy, em không có thời gian.” Tôi giơ cao đám văn kiện trong tay, “Dự án của Quang Hoa phải hoàn thành vào cuối tháng chín.”

“Tiểu Uyên là bạn thân nhất của em mà.” Văn Bác nhẹ nhàng nói, nhưng dường như anh đang nhìn chăm chú vào mắt tôi.

“Em sẽ nhớ gửi quà cho họ.” Tôi không nói thêm gì nữa, chờ Văn Bác rời khỏi đây.

Tôi dường như còn nghe thấy cả tiếng thở dài nho nhỏ của anh, từ bao giờ Văn Bác lại trở nên bất lực như thế? Văn Bác luôn luôn dịu dàng, Văn Bác luôn luôn mang vẻ “ngọc thụ lâm phong”, Văn Bác luôn luôn cởi mở cơ mà!

Khi về đến nhà thì trời đã khuya, chị Cầm đang dỗ Mặc Mặc ngủ. Mặc Mặc năm nay ba tuổi, là con của tôi, nhưng đứa con tôi mang thai chín tháng mười ngày dứt ruột đẻ ra này lớn lên lại không hề giống tôi, ngược lại nó giống hệt với người cha mà ngay cả sự tồn tại của anh ta nó cũng không hề biết đến kia. Tôi hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của con, kéo chăn lại cho nó, rón rén tắt đèn rồi quay lại phòng khách. Chị Cầm đang xem TV, tôi cũng không muốn làm phiền chị, chị Cầm tuy là người gúp việc nhưng rất giống với một thành viên trong nhà chúng tôi.

Tâm tư của tôi có chút rối loạn, nằm trên giường lật qua lật lại, thuận tay cầm một tờ tạp chí tài chính kinh tế lên giở giở vài trang với hy vọng là nó có thể mang đến con buồn ngủ cho mình. Lúc nhìn thấy dòng tin tức Quang Hoa của Thâm Quyến sắp sát nhập với Đạt Văn của Bắc Kinh, tôi quả thực rất ngạc nhiên. Hiện nay chúng tôi đang làm một dự án quảng cáo cho Quang Hoa, chuyện lớn như vậy tại sao lại chưa từng nghe Văn Bác nói đến?

Không biết thiếp đi từ lúc nào, ác mộng dường như cũng không có ý định buông tha tôi, cơn ác mộng đó đã quấy rầy tôi từ rất lâu rồi. Trong mơ, người mặc bộ đồ màu đen kì cục kia vẫn luôn đuổi theo tôi, mãi đến khi tôi kiệt sức mà ngã xuống lề đường. Hắn cầm dao, bắt đầu sải bước tới gần tôi, tôi không nhìn rõ được mặt hắn, con dao trong tay hắn khiến tôi sợ hãi, nhưng mũi dao lại không găm vào người tôi, người mặc đồ đen chỉ đứng trước mặt tôi từng nhát từng nhát cứa lên người mình, nhìn thấy từng giọt từng giọt máu của hắn rơi xuống người mình, tôi muốn hét lên nhưng yết hầu lại không phát ra bất cứ âm thanh nào. Mãi đến giây phút người mặc đồ đen ngã xuống tôi mới nhìn rõ được dáng dấp của hắn. “Không, đừng mà!” Cuối cùng tôi cũng thoát khỏi cơn ác mộng đó mà tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ngồi trên giường. Mồ hôi lạnh trên trán chảy ra không ngừng, trái tim đập càng lúc càng nhanh. Tôi đứng dậy, khoác thêm áo rồi đi ra ngoài ban công, ba rưỡi sáng, đường phố vắng lặng đến yên tĩnh.. Tôi biết đêm nay tôi không cách nào ngủ tiếp được nữa, có thể đứng im như vậy cho đến lúc trời sáng cũng là một loại giải thoát.

Ngày mồng một tháng năm đã tới rất gần, tôi không biết nên mua món quà gì cho Tiểu Uyên mới được coi là món quà lớn. Tiểu Uyên là bạn của tôi từ khi còn nhỏ xíu, hai chúng tôi lớn lên cùng nhau, cùng học tiểu học, cùng học trung học, rồi lại cùng học đại học, từng cùng thích một chàng trai, tình cảm của chúng tôi còn thân thiết hơn cả chị em. Tiểu Uyên chứng kiến cuộc hôn nhân ngắn ngủi của tôi, giúp tôi chạy trốn khỏi Bắc Kinh, giúp tôi giấu giếm người nhà, giúp tôi tìm được công việc, giúp tôi… Tiểu Uyên đã giúp tôi rất rất nhiều, tôi nên báo đáp cô ấy thế nào đây?

Cuối tháng tư, việc sát nhập của Quang Hoa đã được công khai từ lâu, Văn Bác cũng trở tay không kịp. Bởi vậy, dự án quảng cáo của chúng tôi phải dừng lại khoảng một tháng, Văn Bác vì muốn khen thưởng cho sự vất vả, cần cù của tôi trong công việc nên quyết định cho tôi phóng túng cả một tháng trời. Ở nhà nhàn rỗi, Mặc Mặc luôn ồn ào mè nheo muốn tôi dẫn nó ra ngoài chơi, đưa cả chị Cầm đi nữa, chúng tôi đi chơi từ Thượng Hải đến Hàng Châu, tên nhóc kia thích thú khủng khiếp, còn tôi thì lúc nào cũng nghĩ tới hôn lễ của Tiểu Uyên. Cuối cùng không chịu nổi nữa, cầm điện thoại, bấm số rồi gọi cho cô nàng, Tiểu Uyên dễ thương, Tiểu Uyên lương thiện thông minh trong giây phút nghe được giọng nói của tôi, đã nghẹn ngào nói đúng một câu: “Lục Tịch, cậu nhất định phải trở về, đừng để có một sự nuối tiếc nào tồn tại trong tình cảm của chúng ta.” Câu nói ấy khiến tôi không thể kìm nén nỗi nhớ thương trong lòng nữa. Đúng vậy, có những chuyện không thể nào trốn tránh, cũng đã đến lúc phải đối diện rồi.

Mặc Mặc hỏi vì sao đột nhiên lại đi Bắc Kinh, tôi bảo với nó đi Bắc Kinh gặp người thân. Trên máy bay, Mặc Mặc vẫn rất im lặng, không biết nó đang nghĩ những người thân chưa từng gặp mặt là như thế nào nhỉ. Chị Cầm đi Tô Châu thăm người nhà cho nên không cùng đi với chúng tôi được. Máy bay càng lúc càng đến gần Bắc Kinh, lòng tôi cũng càng lúc càng sợ hãi, lúc máy bay hạ cánh, mặt tôi tái nhợt, Mặc Mặc mạnh mẽ nắm lấy tay tôi, một đứa trẻ ba tuổi sao lại có sức lực lớn như thế?

Trong sân bay vẫn ồn ào như xưa, lần này trở về tôi không báo cho ai cả, chỉ hy vọng lặng lẽ tham dự hôn lễ của Tiểu Uyên nhìn thấy cha mẹ vẫn mạnh khỏe, sau đó lại lặng lẽ quay về Thâm Quyến. Cha mẹ chẳng hề biết đến sự tồn tại của Mặc Mặc, lần này tôi cũng không có dũng khí đi gặp họ và thẳng thắn thừa nhận chuyện này.

Bắc Kinh cuối tháng tư, thời tiết rất tốt, từ lúc xuống máy bay Mặc Mặc có vẻ vui hơn, kéo tay tôi hỏi cái này cái nọ. Rất nhiều ánh mắt tò mò xung quanh đều đổ về phía mẹ con chúng tôi, một người phụ nữ xinh đẹp trầm tĩnh, một cậu con trai hoạt bát dễ thương. Tôi biết, chúng tôi đến đâu cũng có thể thu hút sự chú ý của người khác.

Hôm nay rất khó gọi taxi, chúng tôi đang đứng đợi ở lề đường, giống hệt như nhiều năm trước khi tôi chờ đợi trong đại sảnh sân bay, rất nhiều hình ảnh cùng tập trung ở một nơi. “Mẹ, Lục Tịch.” Mặc Mặc bất mãn nhìn tôi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phảng phất vài nét oan ức, có lẽ do hôm nay tôi thất thần quá nhiều mà không chú ý đến thằng nhóc này. Lúc Mặc Mặc giận dỗi nó sẽ gọi tôi là Lục Tịch.

Một chiếc Mercedes màu bạc đỗ xịch lại gần chỗ chúng tôi, người lái xe nhìn qua có vẻ còn trẻ tuổi, anh ta xuống xe, tiến lại gần phía tôi và Mặc Mặc, nhìn chằm chằm chúng tôi hơn mười giây, sau đó lịch sự nói: “Chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi nhỉ?” Người đàn ông bắt đầu nói, lời dẫn dắt của anh ta thực sự không được khéo léo cho lắm.

“Chắc chắn không phải, con tôi mới tới Bắc Kinh lần đầu tiên.” Tôi kéo Mặc Mặc ra phía trước làm lá chắn, bóng đèn nhỏ này thực sự rất hữu dụng, đập ruồi đập muỗi phần lớn đều không cần tôi nhúng tay vào.

“Chú ơi, cha cháu đi mua nước uống rồi, lát nữa là trở về ngay, nếu cha cháu mà nhìn thấy cháu đang nói chuyện với người lạ sẽ tét vào mông cháu đó!” Mặc Mặc nói xong còn tiện tay minh họa bằng cách sờ sờ cái PP nhỏ dễ thương của nó. (PP: cái mông)

Người nọ rất thức thời liền rời đi còn tôi thì nhận được lời trách móc khẽ khàng của Mặc Mặc: “Sao lúc nào mẹ cũng giở trò này?”

“Phần thưởng là KFC, thế nào?” Tôi trước giờ luôn lợi dụng được tính ham ăn của tên nhóc này. Quả nhiên Mặc Mặc lại trở nên vui vẻ: “Hai lần nhé?” Tôi khẽ cắn môi, hai lần thì hai lần, tên quỷ nhỏ này càng lúc càng tinh ranh, bản lĩnh “thừa nước đục thả câu” càng lúc càng được phát huy.

Lúc Tiểu Uyên nhìn thấy tôi và Mặc Mặc, cô nàng nửa ngày trời không có phản ứng gì, sờ sờ mặt tôi, cắn lên cánh tay tôi, dương nanh múa vuốt ôm Mặc Mặc lên xoay vài vòng. Đến giờ tôi mới biết con người khi quá vui mừng cũng có thể trở nên điên cuồng. Cha mẹ của Tiểu Uyên chính là chú Hạ và dì Trình, hai người họ khi nhìn thấy tôi cũng vô cùng ngạc nhiên nhưng dưới cái ra hiệu của Tiểu Uyên, họ cũng không hỏi quá nhiều về tôi, chỉ nói “Về là tốt rồi! về là tốt rồi!”

****

Căn phòng ở Bắc Kinh của cha mẹ tôi nằm đối diện với nhà Tiểu Uyên, hiện nay đã cho một đôi vợ chồng trẻ từ nơi khác đến thuê, mấy năm nay đều nhờ chú Hạ trông coi giùm. Tôi đã đặt phòng ở khách sạn Hữu Nghị, Mặc Mặc đã ngủ say từ lâu. Nhưng tôi mãi vẫn không thể ngủ nổi cho nên quyết định đi ra ngoài tản bộ.


 

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button