Văn học nước ngoài

Yêu Người Ở Bên Ta

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Emily Giffin

Download sách Yêu Người Ở Bên Ta ebook PDF/PRC/EPUB/MOBI. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : SÁCH VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Chuyện đó xảy ra chính xác một trăm ngày sau ngày tôi cưới Andy, gần như đúng vào cái thời điểm ba rưỡi chiều từng diễn ra lễ cưới của chúng tôi. Tôi biết rõ ràng thế không hẳn vì tôi là cô dâu mới ngập tràn hứng khởi say mê quan sát những biến đổi nhỏ nhặt trong quan hệ, mà bởi vì tôi vốn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mức độ nhẹ khiến tôi buộc phải dõi theo mọi chuyện. Điển hình là tôi thường đếm những thứ không đâu, ví như số bước chân từ căn hộ của tôi đến ga xe điện ngầm gần nhất (341 với một đôi giày thoải mái, thêm mươi bước nữa nếu đi cao gót); sự xuất hiện dày đặc đến nực cười của cụm từ “kết nối kỳ diệu” trong bất kỳ tập nào của bộ phim The Bachelor (luôn là hai con số); số chàng trai tôi từng hôn trong ba mươi năm đời mình (chín). Hay, trong buổi chiều tháng Giêng mưa gió lạnh giá đó, là số ngày tôi đã kết hôn trước khi tôi nhìn thấy người ấy ngay chính giữa lối bộ hành nơi đường Mười một giao với đường Broadway.

 

Nếu xét bề ngoài, có thể hình dung như bạn là một tài xế taxi đang quan sát những vị khách bộ hành đi ẩu chen qua đường trong vài giây cuối cùng trước khi tín hiệu đèn giao thông thay đổi, đó chỉ là một khoảnh khắc đô thị trần tục: hai người dường như xa lạ, chẳng có gì chung ngoài những chiếc ô đen mỏng mảnh, đang vượt qua một giao lộ, tiếp xúc với nhau bằng ánh mắt thoảng qua và trao đổi lời chào xã giao nhưng không quá  thờ ơ trước khi đi tiếp.

 

Nhưng bên trong lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Bên trong, tôi đang cảm thấy quay cuồng, xáo động, nghẹt thở trong lúc bước lên vỉa hè rồi rẽ vào một quán ăn nhỏ vắng tanh cạnh Union Square. Như trông thấy ma, tôi nghĩ, một trong những câu nói tôi đã nghe đến hàng nghìn lần nhưng chưa bao giờ nhận thức được đầy đủ cho đến tận giây phút đó. Tôi gập ô lại và cởi khóa áo khoác, tim vẫn còn đập thình thịch. Trong lúc nhìn một người phục vụ lau bàn với động tác đưa tay mạnh mẽ, thuần phục, tôi tự hỏi tại sao mình lại hoảng hốt đến thế vì cuộc gặp gỡ này, khi mà có điều gì đó dường như hoàn toàn không thể tránh được trong khoảnh khắc ấy. Không phải với ý nghĩa to tát, định mệnh nào cả; chỉ là theo cái cách âm thầm, dai dẳng mà điều còn dang dở đó đã áp đặt ý muốn của nó lên kẻ không hề sẵn lòng đón nhận.

 

Sau một hồi dường như rất lâu, người phục vụ nhận ra tôi đang đứng sau tấm bảng Vui Lòng Chờ Xếp Chỗ và nói, “Ôi! Tôi đã không nhìn thấy cô đứng đây. Lẽ ra chúng tôi đã phải hạ tấm bảng xuống sau bữa trưa đông khách. Cô vào đi, ngồi chỗ nào cũng được.”

 

Tôi cảm thấy trong câu nói của cô có một sự đồng cảm kỳ cục đến nỗi tôi băn khoăn không biết cô có phải một thầy bói làm thêm ngoài giờ, và thực tình đã tính đến chuyện giãi bày tâm sự cùng cô. Nhưng thay vì làm vậy, tôi thả người xuống ghế đỏ bằng nhựa dẻo ở góc cuối nhà hàng và thề sẽ không bao giờ nói ra điều ấy. Chia sẻ cảm xúc của mình cùng một người bạn có thể tạo nền tảng cho một hành động không chung thủy đối với chồng mình. Kể cho bà chị cay nghiệt của tôi, Suzanne, thì hẳn chị sẽ tuôn ra cả một bài thuyết giảng gay gắt về hôn nhân và quan niệm một vợ một chồng. Viết chuyện này vào nhật ký thì sẽ khiến nó trầm trọng hơn nữa, điều đó tôi quyết không làm. Còn nói với Andy sẽ là tổng hợp của ngớ ngẩn, hủy hoại bản thân và gây tổn thương. Mặc dù lo lắng trước việc phải nói một phần sự thật, một vết đen trong quan hệ vợ chồng mới cưới của chúng tôi, nhưng tôi tin rằng đó là cách tốt nhất.

 

“Tôi có thể mang gì cho cô?” cô phục vụ, có biển tên đề Annie, hỏi tôi. Cô có mái tóc xoăn màu đỏ và làn da lấm tấm tàn nhang, và tôi nghĩ, Ngày mai mặt rời sẽ bừng sáng.

 

Tôi chỉ muốn một ly cà phê, nhưng vốn từng làm phục vụ, còn nhớ mình đã thất vọng ra sao khi người ta chỉ mua đồ uống, ngay cả vào lúc ngoài giờ ăn chính, thế nên tôi gọi cà phê và một chiếc bánh vòng pho mát kem nhân hạt hoa anh túc.

 

“Được rồi,” cô nói, gật đầu vui vẻ với tôi.

 

Tôi mỉm cười cảm ơn cô. Sau đó, khi cô quay bước về phía bếp, tôi thở hắt ra và nhắm mắt lại, tập trung nghĩ tới một điều: tôi yêu Andy biết chừng nào. Tôi yêu mọi thứ thuộc về anh, kể cả những điều hẳn sẽ làm hầu hết các cô gái phiền lòng. Tôi thấy cả sự dễ thương trong chuyện anh gặp khó khăn khi nhớ tên người khác (anh cứ gọi tên ông sếp cũ của tôi là Fred, thay vì Frank) hay lời hát của ngay cả những bài nổi tiếng nhất (“Billie Jean is not my mother”.) Và tôi chỉ lắc đầu mỉm cười khi anh cho hoài gã lang thang ở công viên Bryant mỗi ngày một đô la trong suốt gần một năm trời – cái gã trông hệt tay lừa đảo lái con Range Rover. Tôi yêu sự cả tin và lòng thương người của Andy. Tôi yêu tính tình vui vẻ chân thật ngây thơ vô cùng hòa hợp với ngoại hình điển trai tóc vàng mắt xanh của anh. Tôi thấy may mắn được sống cùng người đàn ông mà sau sáu năm hò hẹn, vẫn sốt sắng đứng chờ tôi quay lại từ phòng vệ sinh nữ, vẫn vẽ những trái tim nguệch ngoạc méo mó trên làn hơi nước phủ mặt gương trong phòng tắm của chúng tôi. Andy yêu tôi, và tôi không ngại nói rằng, đó là lý do quan trọng nhất vì sao chúng tôi ở bên nhau, và vì sao tôi cũng yêu anh.

 


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button