Văn học nước ngoài

Xa Cách

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Alice Munro

Download sách Xa Cách ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục :  VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng EPUB                 Download

Định dạng MOBI                 Download

Định dạng PDF                    Download

Bạn không tải được sách ?  Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Fiona sống ở nhà cha mẹ nàng, trong thành phố nơi nàng và Grant theo học đại học. Đó là một ngôi nhà có cửa sổ to rộng nhô ra, kiều bay-window, đối với Grant vừa sang trọng vừa thiếu trật tự, những tấm thảm đùn nhăn dưới sàn, những vết ố của đáy cốc loang lỗ trên mặt bàn vẹc- ni. Mẹ nàng là người xứ Icelandic — một người đàn bà to khỏe, tóc bạc phơ như bông và cực khuynh tả. Cha nàng là một bác sĩ chuyên về tim mạch có uy tín, được kính nể ở bịnh viện nhưng khi ở nhà, ông vui vẻ nhu hòa, sẳn lòng lắng nghe những tràng diễn văn kỳ cục bằng một nụ cười lơ đảng. Đủ mọi hạng người, ăn mặc sang trọng hay tồi tàn, tuôn ra những tràng tranh luận ấy, và họ cứ mãi lui tới nhà nàng, cứ mãi cải cọ, tham khảo với nhau, đôi khi có cả giọng lơ lớ của người ngoại quốc. Tuy Fiona có xe hơi riêng và cả chồng áo len cashmere, nhưng nàng không thuộc một hội nữ sinh viên nào, có lẽ vì những hoạt động ấy.

Nàng cũng chẳng màng. Với nàng, các hội nữ sinh viên đó chỉ là trò hề, chính trị cũng thế, dù nàng thích để dĩa “The Four Insurgent Generals” vào máy hát, và môt đôi khi, dĩa “Internationale, ” vặn âm thanh thật to, nếu nàng muốn chọc tức một vị khách nào đó. Có một anh chàng ngoại quốc tóc quăn, vẻ mặt âm u buồn thảm, đeo đuổi nàng. —nàng cho biết anh ta gốc người Visigoth — ngoài ra, cũng có vài ba sinh viên nội trú còn trẻ, khá đàng hoàng tuy không tự tin cho lắm. Nàng trêu chọc tất cả, với Grant cũng thế. Nàng hóm hỉnh nhái lại những câu nói nhà quê của chàng. Chàng cứ tưởng nàng đùa, khi nàng đề nghị cưới chàng, một ngày trong vắt, lạnh buốt trên bờ biển Port Stanley. Gió thổi cát vào mặt họ rát buốt, và sóng xô từng đợt sỏi lên chân.

“Anh có nghĩ rằng sẽ vui —” Fiona hét: “Anh có nghĩ rằng, nếu hai đứa mình lấy nhau, sẽ vui không?”

Chàng nhận lời, chàng hét trả lại, vâng. Chàng muốn không bao giờ phải xa nàng. Nàng là ngọn lửa, là sinh lực cuộc đời.

Khi sắp sửa ra khỏi nhà, Fiona chợt thấy một vết bẩn trên sàn. Dấu của đôi giày đen rẻ tiền, loại mang trong nhà, nàng đi sáng hôm ấy.

“Em tưởng chúng không trây màu ra nữa,” giọng hơi bực bội và bối rối, nàng kỳ cọ cái vết xám, giống như vết của một cây viết chì sáp.

Nàng nói nàng không bao giờ phải chùi như thế nữa, vì nàng không mang đôi giày ấy theo.

“Em nghĩ, chắc em sẽ diện thật đẹp suốt ngày,” nàng nói. “Hoặc hơi diện một chút. Giống như ở khách sạn vậy.”

Nàng giặt miếng giẻ lau, phơi lên giá bên trong cánh cửa tủ, phía dưới bồn rửa. Rồi nàng khoác chiếc áo jacket cổ viền lông nâu vàng ra ngoài bộ áo len trắng cổ rùa và quần dài màu da hưu. Là một phụ nữ cao, vai hẹp, bẩy mươi tuổi nhưng lưng nàng vẫn thẳng, người vẫn thon, chân dài, cổ tay cổ chân mảnh khảnh nhỏ nhắn, hai vành tai trông hơi buồn cười. Mái tóc mịn nhẹ như tơ, chuyển từ vàng nhạt sang bạc trắng từ khi nào Grant không biết, vẫn xỏa ngang vai, như mẹ nàng. (Đó chính là thứ đã làm mẹ Grant, một góa phụ tỉnh lẻ, tiếp viên ở phòng mạch bác sĩ, phải e ngại. Mái tóc bạc dài thượt của mẹ Fiona, còn hơn cả tình trạng của gia đình nàng, thừa sức cho mẹ Grant suy ra những gì bà cần biết về thái độ và khuynh hướng chính trị của họ.)

Ngoài ra, với cấu trúc thanh tú và đôi mắt nhỏ xanh thẳm như ngọc biếc, Fiona không giống một chút gì với mẹ nàng. Miệng của nàng hơi lệch, giờ càng thấy rõ với lớp son đỏ — tô son thường là việc cuối cùng trước khi nàng bước chân khỏi nhà. Nàng giống y hệt bản thân nàng ngày hôm ấy — thẳng thắn và mơ hồ trong khi thực ra, dịu dàng và cay đắng.

Từ hơn một năm trước, Grant bắt đầu thấy quá nhiều miếng giấy nhỏ màu vàng dán khắp nhà. Chuyện này cũng không mới lạ gì. Nàng luôn luôn viết ra giấy — tựa một quyển sách nàng nghe nhắc đến trên radio, hay công việc nàng muốn làm trong ngày. Ngay cả thời khóa biểu buổi sáng của nàng, cũng được viết xuống — chàng cảm thấy sự chính xác ấy đầy bí ẩn và xúc động.

7 a.m Yoga. 7:30-7:45 đánh răng rửa mặt chải tóc. 7:45-8:15 đi bộ. 8:15 Grant và Điểm tâm.

Những ghi chú sau này khác hẳn. Dán băng keo lên ngăn tủ bếp — Muổng nỉa, Khăn lau chén, Dao. Chẳng lẽ nàng không thể mở ngăn kéo ra, xem có gì ở bên trong? Chàng nhớ lại một câu chuyện về toán binh sĩ Đức tuần tra biên giới Tiệp Khắc trong thế chiến. Mấy người Tiệp kể rằng, mỗi con chó đi tuần được mang một bảng hiệu có chữ Hund. Tại sao? Người Tiệp hỏi, và người Đức trả lời, Bời nó là một con Hund.

Chàng định kể cho Fiona nghe, nhưng sau đó, chàng nghĩ rằng không nên. Họ thường cười khi nghe một chuyện tiếu lâm, nhưng giả sử lần này nàng không cười thì sao?

Nhiều chuyện tệ hơn lần lượt xảy ra. Nàng lái xe ra phố và gọi từ phòng điện thoại công cộng hỏi đuờng về nhà. Nàng bách bộ ngang cánh đồng vào rừng và trở về dọc theo hàng rào — một lối đi vòng rất xa. Nàng nói nàng tin rằng hàng rào luôn luôn dẫn đến một nơi nào đó.


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button