Văn học nước ngoài

Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Phần 1: Sự Báo Thù Của Phù Thủy

Su bao thu cua phu thuy - Joseph Delaney1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Joseph Delaney

Download sách Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Phần 1: Sự Báo Thù Của Phù Thủy ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục :  SÁCH VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.

Bạn không tải được sách ?  Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Chương 1

 ĐỨA CON TRAI THỨ BẢY

Khi Thầy Trừ Tà đến nơi, ánh sáng ban ngày đã bắt đầu lịm tắt. Hôm đấy là một ngày dài mệt nhoài, và tôi đã xong xuôi chờ ăn tối.

“Ông chắc đấy là thằng con thứ bảy chứ?” Thầy hỏi. Ông đang nhìn xuống tôi lắc lắc đầu, vẻ nghi hoặc.

Bố gật đầu.

“Ông cũng là người con thứ bảy luôn phỏng?”

Bố lại gật đầu và bắt đầu bồn chồn giẫm giẫm hai chân, làm những giọt bùn nâu và phân chuồng bắn tung tóe lên chiếc quần ống bó của tôi. Nước mưa nhỏ thành giọt từ chóp mũ của bố. Cả tháng nay gần như ngày nào cũng mưa. Cây cối đã đâm vài chồi lá non nhưng tiết Xuân còn lâu mới đến.

Bố tôi là nông dân và cha ông cũng thế, và quy tắc đầu tiên của nhà nông là phải gìn giữ đất đai nông trại. Bạn không thể cứ chia hết đất đai cho các con; làm thế thì cứ mỗi thế hệ qua đi là đất đai mỗi nhỏ lại cho đến khi chẳng còn lại gì sất. Thế nên bố để lại nông trại cho con trai cả. Rồi tìm việc làm cho các con còn lại. Nếu được, bố sẽ cố tìm cho mỗi đứa một nghề.

Để làm được như thế thì bố phải cần nhiều ơn huệ lắm. Lò rèn trong vùng là một giải pháp, nhất là nếu như nông trại được rộng lớn và bố có khối việc giao cho lò rèn. Thế rồi tùy vào đấy mà bác thợ rèn sẽ cho tuyển vào học việc, nhưng mà dù có thế thì mới chỉ giải quyết được cho một đứa con mà thôi.

Tôi là đứa con thứ bảy của bố, nên cho đến lúc tới phiên tôi thì mọi ơn huệ đã được xử hết sạch. Bố cùng đường đến nỗi giờ đây ông đang nhờ Thầy Trừ Tà nhận tôi vào làm chân học việc của Thầy. Hay ít ra là vào lúc ấy tôi nghĩ thế. Lẽ ra tôi đã phải đoán được rằng Mẹ là người đứng sau chuyện này.

Mẹ đứng đằng sau nhiều chuyện lắm. Từ trước khi tôi ra đời rất lâu, nhờ vào tiền của mẹ mà chúng tôi mới mua được nông trại này. Bằng không thì làm cách nào anh con trai thứ bảy lại có đủ tiền mà mua chứ? Mà mẹ không phải người trong Hạt. Mẹ đến từ một vùng đất xa xôi bên kia biển lớn. Đa phần mọi người không nhận ra, nhưng thỉnh thoảng, nếu bạn lắng tai nghe thật kỹ ấy mà, sẽ thấy một tí xíu khác biệt trong cái cách bà phát âm một số chữ.

Nhưng mà này, đừng có tưởng tượng là tôi bị bán đi làm nô lệ hay là gì đấy nhé. Dù gì thì tôi cũng chán ngấy việc nhà nông rồi, và cái nơi mà người ta kêu là “thị trấn” thực chẳng hơn gì một ngôi làng ở chốn đèo heo hút gió. Chắc chắn đấy không phải là nơi tôi muốn sống hết quãng đời còn lại của mình. Cho nên nói theo cách nào đấy thì tôi quả là thích cái ý tưởng làm kẻ trừ tà; làm cái này thú vị hơn việc vắt sữa bò hay việc rải phân nhiều lắm.

Dầu vậy chuyện này cũng làm tôi bồn chồn chứ, bởi đây là một công việc đáng sợ. Tôi sẽ học cách bảo vệ các nông trại và làng xóm khỏi những thứ quấy phá về đêm. Đương đầu với ma cà rồng, với ông kẹ và tất tần tật các loài ác thú dữ tợn là việc hàng ngày. Đấy là những gì Thầy Trừ Tà làm và tôi sẽ là người tập sự của Thầy.

“Thằng bé mấy tuổi rồi?” Thầy Trừ Tà hỏi.

“Tháng Tám tới đây là nó được mười ba đấy.”

“Tầm tuổi này vậy là hơi bé xác nhỉ. Nó có thể đọc viết được không?”

“Ậy,” Bố đáp. “Nó có thể đọc viết tất và còn biết cả tiếng Hy Lạp nữa ấy chứ. Mẹ nó dạy cho nó và nó nói được còn trước cả khi biết đi cơ đấy.”

Thầy Trừ Tà gật gù và ngoái nhìn về hướng căn nhà chính của nông trại qua lối đi bùn lầy ở bên kia cánh cổng, như thể đang lắng nghe gì đấy. Đoạn Thầy nhún vai. “Cuộc đời này với một người trai tráng đã cam go lắm rồi, đối với một cậu bé thì miễn bàn,” Thầy bảo. “Ông nghĩ thằng bé đã sẵn sàng à?”

“Nó mạnh lắm và khi trưởng thành, nó sẽ to con như tôi đây,” bố tôi vừa đáp, vừa vươn vai đứng thẳng hết cỡ. Đã làm thế rồi, vậy mà đỉnh đầu bố chỉ cao mới ngang cằm Thầy thôi.

Thốt nhiên Thầy mỉm cười. Đấy là điều cuối cùng mà tôi mong thấy. Gương mặt Thầy to tướng và trông như thể được đẽo ra từ đá. Cho đến lúc ấy thì tôi nghĩ Thầy khá hung tợn. Chiếc áo choàng đen dài cùng mũ trùm đầu làm Thầy trông như cha xứ, nhưng khi Thầy nhìn thẳng vào bạn, vẻ mặt đăm đăm của Thầy làm cho Thầy có vẻ như một tay hành quyết đang đong đếm bạn để chọn cho vừa sợi dây treo cổ.

Món tóc chĩa ra từ phần trước mũ trùm tiệp màu với bộ râu, màu xám, nhưng hai chân mày Thầy lại đen thui rậm rì. Lại còn có lắm lông đen sì thò ra từ hai lỗ mũi nữa, và hai mắt Thầy màu xanh lục, cùng màu với mắt tôi.

Thế rồi tôi để ý thấy một điều khác về Thầy. Thầy đang cầm một cây trượng dài. Hẳn nhiên là tôi đã trông thấy từ lúc Thầy lọt vào tầm nhìn kia, nhưng điều tôi đã không nhìn ra cho đến lúc này là Thầy đang cầm trượng bằng tay trái.


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button