Rump – Cậu Bé Xe Rơm Thành Vàng
1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK
Tác giả : Liesl Shurtliff
Download sách Rump – Cậu Bé Xe Rơm Thành Vàng ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.
Danh mục : VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI
2. DOWNLOAD
Download ebook
File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.
Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.
Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách
3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH
CHƯƠNG 1: Tên gọi chính là vận mệnh
Cái tên mẹ đặt cho tôi có nghĩa là mông bò(1). Nó đã trở thành câu chuyện cười rất được ưa chuộng trong làng, và có lẽ cũng là duy nhất, nhưng nó không thật sự chính xác. Ít nhất, tôi không tin nó là sự thật và nội cũng thế. Thật ra mẹ tôi đã đặt cho tôi một cái tên khác, một cái tên tuyệt vời, nhưng chưa ai từng được nghe. Mọi người chỉ được nghe phần đầu tiên – phần xấu xí nhất.
Khi sinh tôi mẹ đã rất ốm yếu. Nội kể rằng hồi ấy mẹ bị sốt và ho, vì thế mà tôi bị sinh non. Tuy nhiên, mẹ vẫn ôm tôi vào lòng và thì thầm nói cho tôi biết tên của mình. Không ai nghe thấy, ngoại trừ tôi.
“Tên thằng bé là gì?” Nội hỏi. “Nói mẹ nghe tên nó.”
“Tên thằng bé là Rump… Khụ khụ khụ…” Nội đưa cho mẹ một cốc nước ấm để uống và đón lấy tôi từ tay mẹ.
“Cho mẹ biết tên đầy đủ của thằng bé đi, Anna.”
Nhưng mẹ không còn đủ sức để làm được điều đó nữa. Mẹ hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra toàn bộ lượng không khí và không hít thở nữa. Không bao giờ.
Nội kể lúc ấy tôi đã khóc ré lên, nhưng tôi không bao giờ nghe được tiếng khóc ấy trong tâm tưởng của mình. Tất cả những gì tôi nghe thấy chỉ là thinh lặng. Không một cử động hay hơi thở. Ngọn lửa cũng không lép bép và bầy tiên tí hon cũng lặng im.
Cuối cùng, Nội ẵm tôi lên và nói, “Rump! Tên đứa bé là Rump.”
Sáng hôm sau, chuông trong làng ngân vang và lũ quỷ lùn chạy khắp vùng Ngọn Núi hô lên: “Rump, Rump! Tên đứa bé mới sinh là Rump!”
Tên tôi không thể thay đổi cũng như rút lại, bởi lẽ ở Vương Quốc, cái tên không chỉ là thứ mà mọi người gọi bạn. Cái tên còn mang rất nhiều ý nghĩa và quyền lực. Tên gọi chính là vận mệnh.
Vận mệnh của tôi thật là tồi tệ.
Lên tám tuổi tôi ngừng lớn. Cơ thể tôi quá còi cọc và phải khó khăn lắm mới có thể làm việc. Bà mụ Gertrude nói, sở dĩ tôi nhỏ bé như vậy là bởi tôi lớn lên bằng sữa của một con dê yếu ớt thay vì một bà mẹ khỏe mạnh, nhưng tôi biết sự thật nằm ở cái tên của mình. Bạn không thể trưởng thành nếu như không có một cái tên đầy đủ.
Tôi cố gắng không nghĩ quá nhiều đến vận mệnh của mình, nhưng cứ đến ngày sinh nhật là tôi lại nghĩ đến nó. Lần sinh nhật thứ mười hai, tôi đã chẳng nghĩ được điều gì khác. Tôi ngồi trong khu mỏ, đãi bùn trong một cái chảo để tìm vàng. Thứ chúng tôi cần là vàng, vàng và vàng, nhưng những gì tôi thấy chỉ rặt bùn, bùn và bùn.
Những tiếng cuốc chim tạo nên những giai điệu vang vọng khắp vùng Ngọn Núi. Khắp nơi tràn ngập những âm thanh băm băm, tăm tăm. Tôi tưởng như Ngọn Núi đang ngân nga: Tăm, tăm, tăm, băm, băm, băm, Rump, Rump, Rump(2) bởi ít nhất chúng cũng có vần có điệu.
Tăm, tăm, tăm
Băm, băm, băm
Rump, Rump, Rump
“Mông! Ê này, thằng Mông!”
Tôi rên lên khi Frederick và thằng em Bruno tiến lại gần tôi với nụ cười nhăn nhở đầy đe dọa. Freedrick và Bruno là con trai của lão chủ cối xay. Chúng xấp xỉ tuổi tôi, nhưng bự con gấp đôi và xấu xí như quỷ khổng lồ.
“Chúc mừng sinh nhật Mông! Chúng tao có một món quà tặng riêng cho mày đây.” Frederick ném một cục đất vào tôi. Bàn tay ngắn ngủn của tôi cố chặn nó, nhưng nó vẫn đập thẳng vào mặt tôi và cái mùi của nó khiến tôi phát ọe. Đó không phải là một cục đất.
“Đó là món quà xứng đáng với cái tên của mày!” Bruno nói.
Những đứa trẻ khác cười rú lên.
“Để cậu ấy yên,” một cô bé tên là Red hét lên. Cô bé nhìn trừng trừng vào Frederick và Bruno, vác cái xẻng trên vai như thể một thứ vũ khí. Lũ trẻ không cười nữa.
“Ồ! Mày yêu thằng Mông à?”, Frederick nói.
“Đó không phải tên cậu ấy,” Red gằn giọng.
“Thế tên nó là gì? Tại sao nó không nói cho chúng tao?”
“Rump!” Tôi buột miệng nói mà không kịp suy nghĩ. “Tên tao là Rump!” Lũ trẻ lại cười rộ lên. Tôi đã làm đúng điều chúng muốn. “Nhưng đó không phải tên thật của tao!” Tôi nói thêm vẻ đầy tuyệt vọng.
“Không phải sao?” Frederick hỏi.
“Anh nghĩ tên thật của nó là gì?” Bruno hỏi.
Frederick giả vờ suy nghĩ rất lung. “Cái gì đó thật khác thường. Cái gì đó thật đặc biệt – Mông Bò.”
“Mông Em Bé”, Bruno phụ họa.
“Thịt Mông Nướng!”
Lũ trẻ đều cười. Frederick và Bruno nghiêng ngả vào nhau, ôm bụng cười chảy cả nước mắt. Chúng lăn lộn trên đất và ré lên eng éc như lũ lợn.
Trong tích tắc, tôi chợt thấy ghen tị với chúng. Trông chúng có vẻ rất vui, cười lăn lộn trên mặt đất. Tại sao tôi không thể làm như thế? Tại sao tôi không được nhập hội cùng bọn chúng?
Thế rồi tôi sực nhớ ra lý do khiến chúng cười.
Red vung xẻng xuống mạnh đến nỗi cây xẻng cắm phập xuống khoảng đất ngay giữa đầu hai thằng bé. Frederick và Bruno nín bặt. “Cút đi,” cô bé nói.
Bruno nuốt nước bọt, trợn mắt nhìn cây xẻng chỉ cách mũi nó vài inch(3). Frederick đứng dậy nhăn nhở cười với Red. “Phải rồi. Chúng mày muốn được ở riêng với nhau đây mà”. Nói rồi hai anh em bước đi, khịt khịt mũi và đổ dúi vào nhau.
Tôi cảm thấy Red đang nhìn mình, nhưng tôi chỉ trừng trừng nhìn vào cái chảo. Tôi nhặt mấy mẩu quà tặng của Frederick và Bruno. Tôi không muốn nhìn Red.
“Tốt hơn hết hôm nay cậu nên kiếm được ít vàng Rump ạ”, Red nói.
Tôi giận dữ nhìn cô bé. “Tôi biết. Tôi có ngốc đâu.”
Cô nhướng mày. Nhiều người thực sự nghĩ tôi ngu ngốc vì cái tên của mình và đôi lúc tôi nghĩ có thể họ đã đúng. Có lẽ nếu bạn chỉ có nửa cái tên, bạn cũng chỉ có nửa bộ não.
Tôi dán mắt vào chảo bùn, những mong Red đi đi cho khuất mắt, nhưng cô bé vẫn đứng trước mặt tôi với cây xẻng của mình, như thể đang thăm dò tôi.
“Khẩu phần ngày càng bị siết chặt”, Red nói. “Nhà vua…”
“Tôi biết, Red.”
Red giận dữ nhìn tôi. “Tốt. Vậy chúc cậu may mắn.” Cô bé đùng đùng bỏ đi, và tôi còn cảm thấy nặng nề hơn cả lúc bị Frederick và Bruno ném phân vào mặt.
Red không hẳn là bạn tôi, nhưng cô ấy là người gần với khái niệm bạn bè nhất mà tôi có. Cô không bao giờ đem tôi ra làm trò cười. Nhiều lúc cô bảo vệ tôi, và tôi biết lý do tại sao. Tên của cô cũng không đẹp đẽ gì. Trong khi người ta chế nhạo một cái tên như Red(4). Red không phải là một cái tên. Nó là một màu sắc, màu sắc ma quỷ. Nó sẽ đem lại thứ vận mệnh nào chứ?
Tôi vẫn khuấy bùn trong chảo để tìm kiếm một ánh sáng lấp lánh. Làng chúng tôi sống nhờ vào vàng ở Ngọn Núi, nhưng giờ còn lại rất ít. Người thu thuế hoàng gia đi thu tất cả chỗ vàng chúng tôi đãi được và mang nó về cho nhà vua – Vua Barf. Nếu vua Barf hài lòng với vàng của chúng tôi, ngài sẽ cấp cho chúng tôi thêm khẩu phần lương thực. Nếu ngài không hài lòng, chúng tôi sẽ bị đói.
Vua Barf thật ra không phải tên là vua Barf. Tên thật của ngài là Bartholomew Archibald Reginald Fife, một cái tên tuyệt vời, cao quý và dĩ nhiên là một cái tên mang vận mệnh vĩ đại. Nhưng tôi chẳng quan tâm cái tên ấy khiến bạn trở nên đẹp đẽ và quyền lực thế nào, mà đọc chỉ thấy mỏi mồm. Do đó, tôi gọi tắt ngài là Vua Barf, dù tôi không bao giờ dám nói to cái tên ấy ra.
Một con tiên tí hon bay vào mặt tôi, mái tóc màu hồng nhạt và đôi cánh trong mờ. Tôi cố xua nó đi nhẹ nhàng, nhưng nó chỉ vỗ cánh rồi lại tiếp tục cuộc tìm kiếm. Nó cũng đang tìm vàng, giống như tôi.
Tiên tí hon bị ám ảnh bởi vàng. Đã từng có thời chúng rất hữu ích trong các khu mỏ, bởi lẽ chúng có thể ngửi thấy các mạch vàng lớn nằm sâu dưới lòng đất từ khoảng cách vài dặm. Khi một bầy tiên tí hon bay quần thảo quanh một tảng đá nào đó, những người thợ mỏ sẽ biết đó là nơi họ nên đào.
Nhưng đã nhiều năm nay Ngọn Núi không còn vàng nữa. Chúng tôi chỉ còn tìm thấy những mẩu vàng vụn và bụi vàng cám, vì vậy lũ tiên tí hon không còn nhảy múa và kêu chiêm chiếp như trước đây. Giờ chúng chỉ có hại, những quân kẻ cắp phiền phức suốt ngày cố ăn trộm số vàng ít ỏi chúng tôi kiếm được. Chúng cắn người ta để lấy vàng. Tiên tí hon không lớn hơn ngón tay, trông chúng rất dễ thương, mỏng manh và vô hại với đôi cánh lấp lánh và mái tóc đầy màu sắc, thế nhưng vết cắn của chúng gây đau đớn tệ hại hơn cả vết ong chích, sóc cắn và thường xuân độc cộng lại. Tôi đã từng lãnh đủ rồi.
Con tiên tí hon trên cánh tay tôi cuối cùng đã kết luận rằng tôi không có vàng và bay đi. Tôi xúc thêm bùn dưới rãnh và đảo đều trong chảo. Không có vàng, chỉ rặt bùn, bùn và bùn.
Tăm, tăm, tăm
Băm, băm, băm
Rump, Rump, Rump
Tôi không tìm được thêm chút vàng nào. Chúng tôi làm việc tới khi mặt trời xuống thấp, và một con quỷ lùn chạy ngang qua khu mỏ rêu rao, “Ngày đã hết! Ngày đã hết!” bằng một chất giọng vui tươi và hân hoan đến nỗi tôi cảm thấy cái thôi thúc muốn đá văng nó ra khỏi Ngọn Núi. Nhưng rồi tôi dịu lại. Giờ tôi có thể về nhà, có lẽ Nội đã thịt một con gà. Có lẽ bà sẽ kể tôi nghe một câu chuyện giúp tôi ngừng suy nghĩ về ngày sinh, về cái tên và về vận mệnh của mình.
Tôi xếp dụng cụ đãi vàng sang một bên rồi lững thững đi bộ xuống ngọn núi để về làng. Red cũng đang bước một mình, trước tôi một đoạn. Những người làng còn lại túm tụm thành từng nhóm, một số trẻ con đi với nhau, số khác đi cùng với bố mẹ chúng. Một số người vác những bao da đầy ắp vàng. Những người kiếm được nhiều vàng hơn sẽ nhận được thêm khẩu phần lương thực. Nếu họ tìm được một lượng vàng lớn, họ có thể giữ lại một phần để đem trao đổi hàng hóa ngoài chợ. Tôi chẳng bao giờ kiếm đủ vàng dù chỉ để đổi lấy khẩu phần.
Bầy tiên tí hon đập cánh trước mặt tôi, kêu chiêm chiếp vào tai tôi còn tôi thì cố gắng đập chúng. Giá như bầy tiên có thể chỉ cho tôi một đống vàng trên mặt đất, thì cho dù tôi có nhỏ bé thế này cũng chẳng nhằm nhò gì. Nếu tôi có thật nhiều vàng, có lẽ không ai còn dám nhạo báng tôi và tên tôi cũng không trở thành trò cười nữa. Vàng sẽ giúp tôi nâng cao vị thế.