Văn học nước ngoài

Ulysses Moore Tập 5: Những Người Gác Đá

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Pierdominico Baccalario

Download sách Ulysses Moore Tập 5: Những Người Gác Đá ebook PDF/PRC/EPUB/MOBI. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

ĐỘC GIẢ THÂN MẾN

Sau khi gửi cho chúng tôi bản dịch tập nhật ký thứ năm của Ulysses Moore, cộng tác viên của chúng tôi – anh Pierdomenico Baccalario – đã biến mất. Nội dung e-mail cuối cùng của anh ấy từ Cornovaglia rất lạ lùng:

Tôi gửi cho các bạn quyển nhật ký mới nhất mà tôi đã giải mã. Giờ chỉ còn thiếu một quyển nữa thôi. Tôi tin là có rất nhiều thông tin mới. Tôi đã gặp một người đàn ông có thể giúp tôi tới Kilmore Cove. Vì đã hứa nên tôi không thể tiết lộ tên ông. Nhưng tôi đã cho ông ấy xem chiếc rương và chúng tôi đã khám phá ra một bức vẽ bản đồ những con đường mòn của Cornovaglia. Đặc biệt, một con đường mòn trong đó có thể là lối duy nhất dẫn tới Kilmore Cove.

Ngày mai tôi sẽ thử đến đó.

Thật tuyệt vời phải không? Tôi tin là mình sắp khám phá ra bí mật của ngài Ulysses Moore! Các bạn đừng lo lắng. Tôi sẽ sớm liên lạc khi có thêm thông tin.

Pierdomenico

Tuy nhiên, hơn một tháng trôi qua kể từ khi nhận được e-mail này và chúng tôi bắt đầu lo lắng…

Pierdomenico không trả lời cả điện thoại lẫn e-mail. Chúng tôi đã gọi điện đến khách sạn B&B nơi anh ấy trọ lại nhưng họ cũng không có tin tức gì.

Pierdomenico cũng chưa trả xe ở chỗ thuê. Anh ấy đã hoàn toàn biến mất.

Nếu ai có thông tin gì về anh ấy xin hãy liên lạc với chúng tôi càng sớm càng tốt. Cảm ơn các bạn!

Ban biên tập

Tái bút: Với những ai chưa từng gặp Pierdomenico, thì đây là ảnh của anh ấy.

ĐỌC THỬ

Chương 1 TIẾNG GỌI

Đã nhiều năm nay không còn ai nhìn thấy cá voi ở vùng Kilmore Cove. Nhưng tên gọi của vịnh biển lớn nhất làng vẫn vẹn nguyên trong ký ức: Whales Call – tiếng gọi của những chú cá voi. Bờ vịnh hé mở ở phía đông bến cảng, là một bãi cát dài kết thúc giữa những mỏm đá của vách Salton Cliff lởm chởm và sắc nhọn. Ở đó, trên dẻo đất cao nhất, nhô lên khu vườn của Biệt thự Argo và ngọn tháp của ngôi nhà cổ với những khung cửa sổ lớn im lìm. Phía dưới là biển cả gầm gào, tung bọt cao trắng xoá.

Tối hôm đó, như bao tối ngày lẻ trong tháng, cô thợ làm đầu Gwendaline Mainoff chạy bộ trên cát để giữ dáng. Cô chìm đắm trong dòng suy nghĩ và tiếng nhạc giao hưởng qua bộ tai nghe cũ kỹ của mình. Mặt trời đã lặn được nửa tiếng, nhưng bầu trời vẫn vương lại chút ánh sáng mơ hồ. Không khí tinh khôi, trong trẻo và bầu trời không một gợn mây.

Gwendaline không nhận ra ngay bóng đen đổ dài trên cát đó, cô vẫn chìm đắm vào bản nhạc và chạy lại gần.

Chỉ sau khi băng qua bãi biển tới vách đá đầu tiên, chạm tới mỏm đá của đích đến và quay người để trở về Kilmore Cove, Gwendaline mới dừng lại, hơi nhăn trán và tháo tai nghe ra.

“Cái đó là gì vậy nhỉ?” Cô thốt lên. “Một chú cá voi bị mắc cạn ư?”

Cô tiến vài bước trên bờ cát ẩm ướt, tìm nút điều khiển máy nghe nhạc và vặn nhỏ âm thanh xuống, nhưng thay vì trấn tĩnh, cô lại trở nên lo lắng hơn.

Nằm dài trên bãi cát là một người đàn ông, tay chân dang rộng như thể đã mệt lử sau một chặng bơi dài, quần bò yếm sờn cũ dính chặt vào cơ thể. Trông giống một xác chết bị sóng đánh dạt vào bờ. Gwendaline nhớn nhác nhìn ra biển để tìm kiếm sự trợ giúp nhưng cô chỉ thấy đường chân trời tối tăm đang chìm dần vào màn đêm. Kilmore Cove chờ đợi trong im lặng. Những người dân làng tụ tập trước đó bên quán hàng duy nhất còn mở giờ cũng đã về nhà, ánh đèn đã được nhen lên giữa những mái nhà xám xịt. Và chỉ lát nữa thôi, vài ngọn đèn đường hiếm hoi ven biển cũng sẽ được thắp sáng.

Gwendaline chờ một vài phút trước khi quyết định lại gần. Bước chân cô ngập ngừng trên cát như thể muốn trì hoãn.

Vừa lúc đó, có hai việc xảy ra gần như đồng thời: đầu tiên là ngọn hải đăng của Leonard Minaxo từ phía bên kia vịnh bật sáng đánh bụp một cái, như âm thanh của những chiếc máy ảnh cổ và phát ra xung quanh một quầng sáng trắng. Việc thứ hai xảy ra chỉ sau đó một tích tắc: người đàn ông nằm dài trên cát bật ho.

“Vậy là anh ta chưa chết…” Cô thợ làm đầu lẩm bẩm, bất giác chỉnh lại tai nghe quanh cổ.

Cô ngước nhìn ngọn hải đăng rồi tiến lên, rút ngắn khoảng cách giữa cô và người đàn ông lạ.

Anh ta bật ho lần thứ hai và làm một động tác kỳ quặc, như thể muốn sải tay bơi vì ngỡ mình vẫn đang trên biển.

“Anh ổn chứ?” Gwendaline cất tiếng hỏi khi còn cách người đàn ông chưa đầy một bước. Người anh ta ướt sũng và phủ đầy rong rêu, da tái nhợt không khác gì màu trứng thối, hai bàn chân khua khoắng trên không, tiếp tục bơi trong vô thức. “Xin lỗi? Anh có sao không?” Gwendaline quỳ xuống, tiếp tục hỏi.

Người đàn ông lại bất động. Rồi trong cơn ho không dứt, anh ta quay về phía Gwendaline, cô nhận ra mình đã từng thấy anh ta. Người đàn ông nhắm nghiền mắt, có một vết sẹo chạy dài trên cổ và biến mất sau lớp áo.

“Này, anh cần giúp gì không?” Cô gặng hỏi trong lúc đặt một tay lên vai anh ta.

Người đàn ông yếu ớt gật đầu, mở miệng thì thào. “Tôi nghĩ… là… có.”

“Anh đi được không? Cố lên nào, tôi sẽ giúp anh đứng dậy…” Cô tìm cách đỡ anh ta đứng lên trong đống quần áo ướt sũng.

Người đàn ông mắt vẫn nhắm nghiền, ngoan ngoãn nghe theo những lời chỉ dẫn của cô cho đến khi, bằng cách nào đó, tựa vào cô và đứng dậy được.

“Đi nào, lại đằng này…” Gwendaline vừa nói vừa lảo đảo bước về phía làng.

“Vâng…” Manfred lẩm bẩm, gắng gượng giữ thăng bằng.

Khi hé mở mắt, hắn mơ hồ nhận ra ánh đèn, rồi quay lại cố gắng nhận diện người đang giúp mình.

Vừa nhìn thấy Gwendaline, hắn liền nhắm mắt lại ngay lập tức.

“Cô ấy là một nàng tiên cá…” Hắn thầm nghĩ. “Ta đã được một nàng tiên cá cứu sống.”

Chương 2 RẮC RỐI THỰC SỰ

Jason chờ ô tô của bố biến mất sau khúc cua, rồi quay phắt về phía cô chị song sinh, tuyên bố:

“Em đi đây. Nói đỡ hộ em nhé.”

“Còn lâu!” Julia phản đối. “Em nghĩ gì vậy!”

Cậu bé lo lắng nhìn ngó xung quanh và nài nỉ. “Em đi nhanh thôi, chỉ mười lăm phút là cùng!”

“Jason…” Cô chị thở dài. “Em không thể tới đó trong mười lăm phút được. Ngọn hải đăng tận ở ngoài làng. Xa lắm. Mà em lại đi bộ.”

“Nhưng chỉ là lúc đi. Khi tới đó, em sẽ lấy lại chiếc xe đạp và trở về nhanh thôi.” Cậu giải thích. “Em phải lấy lại nó. Ngay bây giờ.”

“Em có thể làm việc đó sau khi tan học mà!”

Jason lắc đầu, hai chiếc lông chim màu trắng bé tẹo còn sót lại một cách bí ẩn sau những nỗ lực tắm gội bay ra khỏi tóc. Vài vệt nhựa than đen sì cùng vô số vết trầy xước trên bụng là sản phẩm của những ngày phiêu lưu vừa qua.

Julia vẫn cố thuyết phục cậu em nghĩ lại. Cô bé chỉ cho Jason cánh cửa của ngôi trường làng Kilmore Cove đang mở và những bậc thang dẫn vào phía bên trong, rồi nhắc cậu chỉ vài phút nữa thôi chuông báo hiệu giờ học sẽ vang lên.

“Chị phải nói gì với cô Stella đây?”

“Thì chị cứ bịa ra bất kỳ lý do nào đó!” Jason chống chế. “Sau tất cả những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua, đừng nói với em là chị sợ bà giáo đấy nhé! Em chỉ muốn…”

“Em muốn cái gì?” Julia công kích, cố đẩy Jason vào thế bí. Cô biết rõ khi nào cậu em song sinh có những suy nghĩ kỳ quái trong đầu. Và cô đã suy luận xa hàng cây số rằng Jason đâu chỉ đơn giản muốn tới ngọn hải đăng của ông Leonard Minaxo để lấy lại xe đạp. Vả lại, Jason ghét chiếc xe đó, chiếc xe màu hồng ông bà Bowen cho mượn có ghi đông hình cánh bướm, rõ là của con gái.

Nhưng có cố gắng tưởng tượng những thứ diễn ra trong đầu Jason tới đâu thì Julia vẫn không thể hiểu nổi cậu em trai.

“Julia… chị phải giúp em.” Jason nhìn chị, đôi mắt long lanh và khẩn khoản.

“Chỉ cần nói cho chị lý do. Tại sao em không thể làm việc đó sau giờ học?”

Cậu bé thở dài. Rồi đếm ngón tay và giải thích:

“Thứ nhất là vì bố sẽ đến đón, thứ hai là bố sẽ đưa chị em mình về nhà, thứ ba, bố mẹ sẽ hỏi han, và thứ tư là sẽ để mắt đến chúng ta. Chị nói xem, làm thế nào giải quyết được tất cả mọi việc của chúng ta đây?”

Julia cắn môi. Chức danh Kỵ sĩ Kilmore Cove mà chúng vừa được ban tặng cũng kéo theo không ít trách nhiệm.

“Bố mẹ cứ quanh quẩn ở nhà xem ra thật là một rắc rối…”

“Chị còn quên cả quý ông chuyển đồ mà bố mẹ đưa từ London về…”

“Chúng ta nên tạm xa Cánh cửa Thời gian một vài ngày vậy.”

Jason giơ phắt một ngón tay lên.

“Không! Việc này không được! Chúng ta không thể cho phép mình làm vậy. Nhất là khi chúng ta vừa biết tới Chiếc chìa khoá đầu tiên!”

“Nhưng nếu chúng ta lại gần cánh cửa, mẹ sẽ phát hiện ra ngay!”

“Phải liều thôi và phải hành động ngay bây giờ, chị Julia.”

“Nghĩa là sao?”

“Nghĩa là em sẽ đi tới chỗ ông Leonard Minaxo.” Jason rút từ túi quần ra một tấm ảnh cũ kỹ đã cháy sém một nửa và chỉ vào khuôn mặt người gác ngọn hải đăng. “Và em sẽ hỏi xem liệu ông ấy có phải là ngài Ulysses Moore hay không.”

Julia ngó chiếc chuông đồng trong trường, ánh mắt lo lắng. “Và em tin ông Leonard Minaxo sẽ nói với em điều đó ư? Ông ấy sẽ nói rằng ‘Phải, ta là Ulysses Moore’ hay sao?”

Jason nhớ lại ngày hôm trước, lúc ông Leonard nắm chặt bánh lái con tàu Metis, vượt biển thời gian và chèo lái trong cơn bão như một vị thuyền trưởng thực thụ.

“Một thuyền trưởng sẽ không bao giờ nói dối thuỷ thủ của mình,” cậu bé đáp. “Có thể chẳng là toàn bộ sự thật nhưng sẽ không bao giờ nói dối.”

Hai chị em song sinh nhìn nhau lần nữa trước khi Julia nhún vai. “Mười lăm phút thôi nhé?”

Jason gật đầu, quay đi tức thì và bắt đầu chạy dọc theo con đường dẫn ra biển.

Julia chờ cho cậu em đi khuất rồi chuẩn bị tinh thần đối phó với bà giáo Stella. Ngay khi cô bé bước lên cầu thang, chiếc chuông đồng bắt đầu điểm.

Ba lô trên vai, Jason chạy tới con đường chính. Cậu bé nép mình vào bức tường gạch và nheo mắt nhìn ra con đường ven biển. Những sạp bán cá xếp san sát nhau, ngay dưới bóng Quán Gió – nhà trọ duy nhất trong làng. Jason ngó quanh tìm kiếm xe của bố và khi không thấy nó, cậu bé dần trấn tĩnh lại.

Định đi ngược lên con đường ven biển hướng về ngọn hải đăng, bỗng cậu dừng lại. Một hương thơm quyến rũ đang lan toả trong không khí như một sự cám dỗ.

Jason hít hà không ngừng: bánh brioche[1] nhân kem và bánh scone[2] vị táo vừa mới ra lò. Không khó để biết mùi thơm khó cưỡng đó bay ra từ cửa hàng bánh ngọt Chubber.

“Tại sao lại không nhỉ?” Jason tự nhủ khi cân nhắc trong giây lát tính cấp bách của nhiệm vụ lúc này.

Cậu cho tay vào túi đầy hy vọng và sau vài giây nhọc công tìm kiếm, cậu lôi ra được một đồng bảng tròn và sáng choang.

“Tuyệt!” Jason thốt lên sung sướng.

Cậu băng qua đường, cố đẩy lùi nỗi lo sợ bị phát hiện xuống dưới đáy dạ dày, đẩy cửa bước vào tiệm bánh ngọt.

Bên trong không khí đượm hương thơm. Trứng đánh bông, kem, cacao, vani, đường xay và nho sultana[3] là những thứ dễ nhận thấy nhất, đang khoe mình trên tủ bày.

Jason như người mộng du băng qua sàn gỗ màu đen ngăn cách giữa cậu và những chiếc bánh ngọt, đặt đồng xu một bảng lên quầy đá hoa cương, không rời mắt khỏi chiếc nơ trên tạp dề màu xanh da trời của người đối diện, cất giọng gọi hai chiếc brioche nhân kem to bự.

“Một cái cho cháu, còn một cái cho chị gái cháu.” Jason nói dối, như để tự thanh minh. Cậu đâu có ý để dành chiếc bánh thứ hai cho đến lúc quay lại lớp học.

“E rằng hơi nóng một chút nhé cháu!” Người bán bánh hỏi.


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button