Văn học nước ngoài

Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất

Nhung cau chuyen hoi hop nhat - Paul Jennings1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Paul Jennings

Download sách Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất ebook PDF/PRC/EPUB/MOBI. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng PDF               Download

Định dạng EPUB            Download

Định dạng MOBI            Download

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

 

Trích đoạn

Thầy Bush đảo mắt nhìn cả cả lớp rồi nói:

 

– Brian Bell, em là người đầu tiên được kể về lai lịch của mình.

 

Tim tôi đập thình thịch. Tôi cảm thấy nhộn nhạo khó chịu trong người. Thật là một cơn ác mộng đối với tôi khi phải đứng kể chuyện trước lớp.

 

Tôi nói:

 

– Thưa thầy, không có áo!

 

Sue Feathersone (con gái ông chủ tịch) cười rúc rích. Tôi đi từ từ lên bảng. Tôi nghĩ, mình chết mất. Miệng tôi khô và đắng ngắt.

 

– Thưa thầy em xin kể về cụ nội em. Cụ vốn là thủy thủ chuyên đưa thực phẩm bằng tàu biển tới Warmambooe, không có áo.

 

Ba chục đôi mắt nhìn tôi chòng chọc. Sue Feathernene lại cười. Nó hỏi:

 

– Tại sao cụ không có áo?

 

Nó biết tất câu trả lời của tôi sẽ như thế nào song nó muốn nghe tôi nói xem sao.

 

– Cụ tên là Byron. Mọi người gọi cụ là “cụ Ben Byron, không có áo”

 

Sue hỏi với cái cười đầy chế giễu:

 

– Tại sao họ lại gọi cụ là cụ Ben Byron không có áo, tên gì mà buồn cười thế?

 

Thầy giáo nói:

 

– Em đừng có kich bạn như thế, bạn ấy rất cố gắng đấy.

 

Sue là một đưa con gái đáng ghét, một đứa hết sức tồi tệ. Nó thừa biết là tôi không thể không nói: “Không có áo”. Hễ mở miệng, bao giờ tôi cũng phải thêm vào mấy từ “không có áo”. Suốt từ nhỏ đến giờ tôi đều nói như thế. Xin đừng hỏi tôi, tại sao. Tôi cũng không hiểu nữa, chỉ biết rằng tôi không thể làm khác được. Tôi đã nhờ hàng chục bác sĩ nhưng không ai tìm được nguyên nhân và chẳng ai chữa được cái tật đó cho tôi. Thật là kinh khủng. Mọi người chế nhạo và cho rằng tôi bị ấm đầu.

 

Tôi nhìn Sue và nói:

 

– Mày đểu vừa thôi, đừng có trêu chọc tao. Mày thừa biết bao giờ tôi cũng phải chêm vào mấy từ “không có áo”. Không có áo.

 

Tất cả cười như vỡ lớp ra, nhiều đứa cố gắng bụm miệng nhưng không sao nhịn nổi. Mặt tôi đỏ như gấc. Giá như tôi có thể chết được, và cả con Sue nữa. Nó là đứa nanh đọc nhất và luôn luôn tìm cách chọc ghẹo tôi.

 

Thầy Bush nói:

 

– Thôi được, Brian, thứ tư tới em trình bày tiếp. Chắc rằng hôm đó em sẽ nói khá hơn.

 

Tôi ngồi vào chỗ của mình. Thầy giáo thương cảm tôi, mọi người thương cảm tôi, mọi người, trừ Sue. Nó thì không. Nó là đứa không bao giờ nghĩ tới người khác mà chỉ nghĩ đến mình.

 

2

 

Tôi cùng với Shovel[1] từ trường về nhà. Shovel là tên con chó của tôi. Nó tên như vậy vì nó có thói hay cào đất. Nó bới đủ mọi thứ rác rưởi rồi tha về để ngay ở bậu cửa.

 

Một hôm có ông hàng xóm đi câu. Ông mang theo một túi sò, hến làm mồi. Khi về nhà ông để quên trong cốp xe ô tô. Hai tuần sau ông đã tìm thấy túi sò, hến đó hay nói đúng hơn túi sò hến đó đã tìm thấy ông ta. Nó thối kinh khủng. Ông ta chôn nó ở phía sân sau. Ngày hôm sau con Shoved lại tha túi sò về nhà. Hồi ấy tôi không nở mắng vì nó có ý tốt với tôi. Tôi xoa đầu con Shovel, vỗ nhẹ vào gáy nó và khen “Mày ngoan lăm, không có áo”. Shovel là một con chó tuyệt vời – nó đúng loại siêu. Đành rằng, tôi thừa nhận Shovel không được đẹp mã. Nó chột mắt, lại mất một nửa cái tai. Shoved lúc nào cũng gãi, nhưng đó không phải lỗi của nó mà vì mấy con rận. Nó không tài nào thoát không khỏi mấy con rận. Tôi mua cho nó vòng cổ chống rận nhưng cũng không ăn thua. Cũng có thể vì Shovel hay thích vây chỗ có phân bò.

 

Trừ những chuyện vặt đó ra, khó có thể kiếm có một con chó như Shovel. Nó rất quý chủ, khi mừng nó nhảy cẩng lên và liếm mặt tôi. Mẹ tôi và tôi có lẽ không thể rời được nó. Shovel còn là kỉ vật mà bố để lại cho chúng tôi. Trước kia Shovel là của bố. Ông mất trong một vụ tai nạn giao thông. Cũng chính vì thế mà chúng tôi, con Shovel, mẹ và tôi, càng gắn bó khăng khít với nhau hơn.

 

Khi về đến nhà, tôi nhốt Shovel ở sân sau. Giờ ở đây không có vẻ gì là một cái sân nữa mà là một bãi chiến trường. Shovel đào bới loạn cả lên. Nếu có lấp thì ngay sau đó nó lại bới tung ngay.

 

Tôi vào bếp lấy nước uống. Bỗng nghe tiếng mẹ đang nói chuyện với ai đó ở phòng khách. Đó là bà Featherstone (vợ ông chủ tịch). Ngôi nhà chúng tôi đang ở là thuê của bà ta. Bà cao nhăng nhẳng, gầy và có mái tóc màu xanh. Bà đeo chuỗi hạt ngọc dài (ngọc thật) và có giọng nói rất đài các. Bà ta nói:

 

– Thưa bà, tôi e rằng bà phải tìm một chỗ ở khác. Quả thật không thể tiếp tục mãi như thế này được nữa. Cái con chó này đào bới lung tung khắp mọi nơi. Sân sau trông nham nhở như mặt trăng. Hoặc là bà cho con chó đi hoặc bà hãy rời ngôi nhà này.

 

Mẹ tôi nói:

 

– Thưa bà, chúng tôi không thể làm như vậy. Thằng cháu Brian rất quý nó. Nó làm cho cháu nhớ tới bố cháu. Không, thưa bà, chúng tôi không thể cho ai con Shovel cả.

 

Đúng lúc đó Shovel xuất hiện ở cửa sổ. Nó ngoạm cái gì đó. Bà Featherstone nói:

 

– Cái con khốn ấy đây rồi, mà nó tha cái gì trong mõm thế kia?

 

Tôi chạy vội vào nhà mà nói:

 

– Xin bà đừng sợ, đó là Tibby, không có áo.

 

Bà Featherstone rít lên:

 

– Tibby? Tibby là cái gì?

 

Tôi nói:

 

– Con mèo nhà cháu. Nó chết cách đây sáu tháng và cháu đã chôn nó ở sân sau, không có áo.

 

Mặt bà ta bỗng trắng bệch ra, bà lảo đảo và khuỵu xuống. Tôi không hiểu vì chuyện gì mà bà ta lại có thể ngất xỉu được. Chẳng qua chỉ là một con mèo chết. Thôi thì trông Tibby lúc này cũng không được như khi nó còn sống, nhưng chằng lẽ đấy là lí do làm bà ta đến nỗi bị ngất xỉu.

 

Có điều, chính vì những chuyện đó mà mẹ con tôi bị tống cổ ra khỏi nhà và phải ra nghĩa trang để ở.


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button