Văn học nước ngoài

Những Bông Hoa Trước Gió

Nhung bong hoa truoc gio - V. C. Andrews1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : V. C. Andrews

Download sách Những Bông Hoa Trước Gió ebook PDF/PRC/EPUB/MOBI. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : SÁCH VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng EPUB            Download

Định dạng MOBI            Download

Định dạng PDF               Download

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Vào cái ngày chạy trốn đó chúng tôi mới thơ dại làm sao. Nhưng ít nhất chúng tôi cũng cảm nhận được rằng mình đang sống khi thoát khỏi cái nơi ngột ngạt, cô đơn và ác nghiệt đó. Chúng tôi vui sướng tới mức đau đớn khi đi trên một chuyến xe buýt chậm chạp bò xuống phía Nam. Nếu cảm thấy vui sướng, chúng tôi cũng chẳng bộc lộ điều gì. Cả ba chúng tôi ngồi lặng lẽ, chăm chú ngó ra cửa sổ, hoảng sợ bởi tất cả những gì nhìn thấy.

 

Nhiều giờ trôi qua khi xe đi qua nhiều dặm đường. Thần kinh chúng tôi bị kiệt quệ vì xe thường dừng lại để cho khách lên xuống. Xe dừng lại để khách ăn sáng rồi đón một phụ nữ da đen to béo đứng một mình ở chỗ con đường đất bụi bặm giao với mốc bê tông giữa hai bang. Mãi bà ta mới vào được xe, rồi kéo lê trên xe rất nhiều gói bọc mang theo người. Khi bà ta ổn định được chỗ ngồi thì xe đã đi qua đường giao giữa bang Virginia và Nam Carolina.

 

Sang bang khác khiến chúng tôi thấy được giải thoát khỏi tình trạng bị giam cầm. Lần đầu tiên trong nhiều năm, tôi bắt đầu cảm thấy bớt chút căng thẳng.

 

Ba chúng tôi là những người trẻ nhất trên xe. Chris mười bảy tuổi và thật đẹp trai với mái tóc vàng quăn dài lượn sóng chạm tới vai. Cặp mắt màu xanh của anh ấy có thể sánh với màu của bầu trời mùa hạ. Còn tính cáhc của anh ấy thì như một ngày nắng ấm. Anh ấy luôn mang một vẻ mặt can đảm cho dù tình hình của chúng tôi thật vô vọng. Chiếc mũi thẳng và thanh tú của Chris biểu lộ sức mạnh và sự trưởng thành,  hứa hẹn có tất cả cá tính của bố chúng tôi – tuýp người đàn ông khiến trái tim của mọi phụ nữ xao xuyến khi anh ấy nhìn họ, thậm chí kể cả khi anh ấy không nhìn. Vẻ mặt Chris thật tự tin, gần như vui vẻ. Nếu không nhìn Carrie thì anh ấy vẫn còn vẻ mặt đó. Nhưng khi nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt, ốm yếu của Carrie, anh ấy chau mày và vẻ lo lắng làm mắt anh ấy sầm lại. Anh ấy bắt đầu gảy những sợi dây đàn guitar đeo trên vai. Anh ấy chơi bài Ôi, Susannah và khẽ hát bằng giọng dịu dàng u sầu khiến tôi xúc động. Chúng tôi nhìn nhau và cảm thấy buồn rầu vì những ký ức mà giai điệu đó mang lại. Tôi không dám nhìn Chris lâu vì sợ rằng mình sẽ khóc.

 

Đứa em gái bé nhỏ nằm cuộn trong lòng tôi. Trông nó không quá ba tuổi dù rằng đã tám tuổi. Nó nhỏ tới mức thật đáng thương, lại còn ốm yếu nữa. Đôi mắt xanh u sầu của nó cho thấy nhiều điều bí mật đen tối và những nỗi đau đớn hơn bọn trẻ cùng lứa phải trải qua. Đôi mắt Carrie thật già, già não vô cùng. Nó chẳng trông đợi điều gì cả, không niềm hạnh phúc, không tình yêu thương. Những điều tuyệt diệu đó trong đời nó đã bị tước mất rồi. Nó dường như sẵn lòng đi vào cõi chết. Thật đau lòng khi thấy nó cô đơn, cô đơn tới mức khủng khiếp vì giờ Cory đã chết rồi.

 

Còn tôi thì mười lăm tuổi. Đó là tháng Mười một năm 1960. Tôi muốn có tất cả mọi thứ, cần tất cả mọi thứ. Tôi vô cùng lo sợ rằng suốt đời sẽ không tìm kiếm đủ để bù đắp những gì đã mất mát. Tôi vô cùng căng thẳng, sẵn sàng kêu lên nếu có thêm một điều tồi tệ nữa xảy đến. Giống như chiếc ngòi nổ được gắn vào một quả bom hẹn giờ, tôi biết sớm muộn gì mình sẽ nổ tung và đánh bại những người sống ở Lâu đài Foxworth.

 

Chris đặt tay lên vai tôi, dường như có thể đọc được những suy nghĩ của tôi và biết tôi đã nghĩ làm thế nào để trừng phạt những người cố huỷ diệt chúng tôi. Anh ấy nói nhỏ:

 

Đừng tỏ ra như vậy, Cathy. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chúng ta sẽ vượt qua được.

 

Anh ấy vẫn là kẻ lạc quan ngớ ngẩn, cả tin, bất chấp tất cả, vẫn cho là bất cứ chuyện gì xảy ra cũng là cách tốt nhất. Chúa ơi, anh ấy đã nghĩ gì khi Cory chết? Liệu đó có thể là cách tốt nhất không?

 

– Cathy – Anh ấy thì thầm – Chúng ta phải có được tất cả những gì đã mất. Chúng ta phải chấp nhận những gì đã xảy ra và đi lên từ đó. Chúng ta phải tin vào bản thân, vào tài năng của mình và nếu làm được thế, chúng ta sẽ có được điều mình muốn. Nó sẽ diễn ra như thế, Cathy, thực sự như vậy đó. Phải như thế cơ!

 

Anh ấy muốn trở thành một bác sĩ trầm tĩnh, không cảm xúc, ngày ngày làm việc trong các phòng khám chật hẹp, xung quanh là những con người khốn khổ. Tôi muốn thứ hay hơn thế nhiều. Tôi muốn tất cả những vai diễn – những giấc mơ tràn ngập tình yêu và sự lãng mạn – trên sân khấu. Đó là nơi tôi sẽ là nữ diễn viên ba lê hàng đầu thế giới, không thể kém hơn được. Điều đó sẽ chứng tỏ cho mẹ thấy!

 

Mẹ à! Tôi hy vọng Lâu đài Foxworth sẽ cháy thành tro. Tôi hy vọng mẹ sẽ không bao giờ lại được ngủ một đêm thanh thản trên chiếc giường thiên nga lớn đó! Tôi hy vọng người chồng trẻ trung của mẹ sẽ tìm được một cô tình nhân trẻ hơn và đẹp hơn mẹ! Tôi hy vọng ông ta sẽ đem lại cho mẹ địa ngục mà mẹ đáng phải chịu!

 

Carrie quay người thì thầm.

 

– Chị Cathy, em cảm thấy không tốt. Bụng em, nó thế nào ấy… – Tôi phát hoảng lên. Khuôn mặt nhỏ của nó dường như nhợt nhạt bất thường, mái tóc đã từng bóng mượt của nó giờ xỉn và rũ xuống. Giọng của nó chỉ là lời thì thầm yếu ớt.

 

– Em yêu, em yêu – tôi vỗ về và hôn nó – Cố lên nào. Anh chị sẽ đưa em tới bác sĩ ngay thôi. Chẳng mấy nữa chúng ta sẽ tới Florida và đó là nơi chúng ta không bao giờ bị nhốt nữa.

 

Carrie sụp xuống trong tay tôi khi tôi nhìn ra những cây leo lá dài xám đung đưa cho thấy giờ chúng tôi vẫn đang ở bang Nam Carolina. Chúng tôi vẫn còn phải qua bang Georgia. Còn lâu nữa chúng tôi mới tới được Sarasota. Carrie đột ngột co người và bắt đầu oẹ ra.

 

Tôi thật sáng suốt khi nhét vào túi áo chỗ giấy ăn trong lần nghỉ trước, do đó có thể dọn cho Carrie. Chris đẩy cánh cửa sổ, cố mở nó ra để ném chỗ giấy ăn đó ra. Cánh cửa sổ không chịu nhúc nhích dù anh ấy cố kéo và đẩy. Carrie bắt đầu khóc.

 

– Nhét chỗ giấy ăn vào khe giữa ghế ngồi và thành xe đi – Chris thì thầm, nhưng người lái xe hẳn đã nhìn thấy qua kính chiếu vì ông ta gầm lên.

 

– Bọn trẻ dưới kia, vứt cái đống hôi hám đó ra chỗ khác!

 

Chẳng còn cách nào khác ngoài việc bỏ các thứ ra bao đựng máy ảnh của Chris và nhét chỗ giấy ăn đang bốc mùi vào.

 

– Em xin lỗi – Carrie thổn thức khi tuyệt vọng bám vào Chris – Em không định làm thế đâu? Giờ họ sẽ tống chúng ta vào tù chứ?

 

– Không, tất nhiên là o – Chris an ủi như một người cha – Chưa đầy hai giờ nữa chúng ta sẽ tới Florida. Cố gắng cho tới lúc đó. Nếu xuống xe bây giờ, chúng ta sẽ mất số tiền mua vé, chúng ta không có nhiều tiền để hoang phí.

 

Carrie bắt đầu thút thít và run bần bật. Tôi sờ trán nó thấy lạnh ngắt và nhớp nháp mồ hôi. Giờ khuôn mặt nó không phải tái mà trắng bệch! Giống như Cory trước khi chết.

 

Tôi cầu Chúa hãy rủ lòng thương chúng tôi một lần. Chúng tôi đã phải chịu đựng chưa đủ ư? Trong khi tôi cố chế ngự cơn buồn nôn thì Carrie lại tiếp tục nôn. Tôi không thể tin là nó vẫn còn thứ gì trong bụng. Tôi nghiêng người sang phía Chris trong khi Carrie rũ ra trong tay anh ấy và gần như bất tỉnh.

 

– Anh nghĩ nó đang bị choáng – Chris thì thầm, mặt tái nhợt như mặt Carrie.

 

Lúc này một hành khách nhẫn tâm bắt đầu kêu ca rất to đến nỗi những hành khách tốt bụng khác bối rối và không biết phải làm gì để giúp chúng tôi. Mắt Chris gặp mắt tôi. Anh ấy thầm hỏi chúng tôi phải làm gì đây?

 

Tôi cuống lên. Lúc đó người phụ nữ da đen to béo đi theo lối đi tới chỗ chúng tôi, miệng cười an ủi. Bà ta đưa cho tôi chiếc túi giấy để nhét chỗ giấy ăn bốc mùi vào. Bà không nói gì mà chỉ vỗ lên vai tôi, lắc cằm Carrie rồi đưa cho tôi một nắm vải lấy từ một trong số những túi đồ mà bà mang theo.

 

– Xin cám ơn – tôi thì thầm rồi yếu ớt mỉm cười khi đã lau sạch cho tôi. Carrie và Chris. Bà cầm chỗ vải nhét vào chiếc túi giấy rồi đứng lùi lại như để bảo vệ chúng tôi.

 

Tràn ngập lòng biết ơn, tôi mỉm cười với người phụ nữ rất mập mạp đứng chắn hết lối đi đó. Bà nháy mắt rồi mỉm cười đáp lại.

 

– Cathy, – Chris nói, vẻ lo lắng hơn trước – Chúng ta phải đưa Carrie tới bác sĩ và phải đi ngay!

 

– Nhưng chúng ta đã trả tiền tới Sarasota rồi!

 

– Anh biết, nhưng đây là trường hợp khẩn cấp.

 

Ân nhân của chúng tôi mỉm cười an ủi rồi cúi xuống Carrie. Bà đặt bàn tay to lên chiếc trán lạnh nhớp nháp mồ hôi của nó rồi bắt mạch. Bà ra hiệu bằng tay khiến tôi bối rối nhưng Chris nói.

 

– Bà ấy không thể nói được, Cathy. Những cử chỉ này người điếc thường dùng.

 

Tôi nhún vai cho bà thấy chúng tôi không hiểu ngôn ngữ của bà. Bà chau mày rồi rút trong túi áo ra một tập giấy ghi chép đủ màu sắc, viết nhanh lên một tờ rồi đưa cho tôi.

 

Tên tôi là Henrietta Beech. Có thể nghe được nhưng không nói được. Cô bé này ốm nặng và cần bác sĩ giỏi.

 

Tôi đọc mẩu giấy và nhìn bà, hy vọng có thêm thông tin.

 

– Bà biết một bác sĩ giỏi chứ? – Tôi hỏi. Bà ta gật đầu hùng hồn rồi vội viết lên một tờ giấy màu xanh.

 

Các cháu thật may vì tôi đi cùng xe buýt này và có thể đưa các cháu tới bác sĩ “con trai của tôi”, người giỏi nhất.

 

– Ơn trời, – Chris thì thầm khi tôi đưa mẩu giấy cho anh ấy – chắc chắn chúng ta được một ngôi sao may mắn chiếu vì đã có người đưa đường cho chúng ta tới một bác sĩ như thế.

 

– Này, bác tài, – người đàn ông ích kỷ nhất xe gào lên – đưa đứa trẻ đó tới một bệnh viện! Chết tiệt vì tôi đã bỏ tiền đi cái xe hôi hám này!

 

Những hành khách khác nhìn ông ta vẻ phê phán. Tôi có thể nhìn vào gương chiếu hậu và thấy khuôn mặt người lái xe đỏ bừng vì giận dữ, hay có thể là nhục nhã nữa. Cặp mắt chúng tôi gặp nhau trong gương. Ông ta nói với tôi giọng đứt quãng.

 

– Tôi rất tiếc nhưng tôi còn vợ và năm đứa con. Nếu tôi không đi kịp giờ thì vợ con tôi không có gì để ăn vì tôi sẽ bị đuổi việc.

 

Tôi van vỉ bằng ánh mắt khiến ông ta lẩm bẩm.

 

– Vứt mẹ ngày Chủ nhật đi. Những ngày khác thật bình thường, rồi lại đến ngày Chủ nhật. Vứt mẹ ngày Chủ nhật đi.

 

Lúc này dường như bà Henrietta Beech đã nghe được. Bà lại rút cây bút chì và giấy ra rồi hí hoáy viết. Bà giơ cho tôi xem mẩu giấy.

 

Được rồi, người ngồi ở chỗ ghế lái ghét những ngày Chủ nhật. Cứ lờ cô bé bị ốm kia đi rồi cha mẹ cô ta sẽ kiện những người chủ xe đòi hai triệu!

 

Chris chưa kịp liếc mẩu giấy thì bà đã lắc lư dọc theo lối đi rồi giơ mẩu giấy ra trước mặt người lái xe. Ông ta sốt ruột hất nó ra, nhưng bà cứ đẩy mẩu giấy lại và lần này người lái xe cố gắng đọc trong khi vẫn phải chú ý nhìn đường.

 

– Ôi, Chúa ơi! – tôi có thể thấy người lái xe thở dài trong gương – Bệnh viện gần nhất cách đường đi của tôi những hai mươi dặm.

 

Cả tôi và Chris bị mê hoặc khi thấy người phụ nữ da đen khổng lồ đó ra các dấu hiệu khiến người lái xe bối rối như chúng tôi lúc trước. Một lần nữa bà lại viết ra giấy và những gì bà viết khiến ông ta vội đánh xe rời khỏi đường cao tốc và đi vào một đường nhánh dẫn tới một thành phố có tên là Clairmont. Bà Henrietta Beech đứng cạnh chỗ người lái xe, hiển nhiên là chỉ đường cho ông ta, nhưng đôi lúc cũng quay lại nhìn chúng tôi và cười an ủi rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

 


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button