Văn học nước ngoài

Người Giúp Việc

Nguoi giup viec - Kathryn Stockett1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Kathryn Stockett

Download sách Người Giúp Việc ebook PDF/PRC/EPUB/MOBI. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI

Đọc thử Xem giá bán

2.DOWNLOAD

Định dạng EPUB            Download

Định dạng MOBI            Download

Định dạng PDF               Download

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Trích đoạn

MAE MOBLEY chào đời vào một sáng sớm Chủ nhật hồi tháng Tám năm 1960. Trẻ con nhà thờ, chúng tôi hay gọi thế đấy. Chăm nom trẻ con da trắng, ấy là nghề của tôi, ngoài việc nấu nướng và dọn dẹp. Có tới mười bảy đứa đã từng qua tay tôi coi sóc. Tôi biết cách ru chúng ngủ, dỗ chúng nín khóc, và cho chúng ị vào bô trước cả khi mẹ chúng ra khỏi giường mỗi sáng.

Nhưng cả đời tôi chưa từng thấy đứa bé nào lại gào thét như Mae Mobley Leefolt. Cái ngày đầu tiên tôi bước chân vào nhà, con bé ở đó, đỏ lựng và khóc ngằn ngặt vì cơn đau bụng, nó cào cấu bình sữa như thể đó là một cây củ cải thối. Cô Leefolt ấy, cô ta nhìn chòng chọc chính đứa con rứt ruột của mình bằng vẻ mặt khủng khiếp. “Tôi đã làm gì sai kia chứ? Sao tôi không dỗ nó được?”

Nó? Dấu hiệu đầu tiên tôi nhận thấy: cảnh này có gì đó không ổn.

Vậy là tôi ẵm đứa trẻ đỏ hỏn đang kêu gào thảm thiết ấy trên tay mình. Ép chặt nó lên hông cho hơi thở được thông và chỉ chưa đầy hai phút sau Bé Con đã nín khóc, nhoẻn miệng cười hớn hở với tôi giống hệt bây giờ. Nhưng cô Leefolt ấy, cô ta chẳng thèm động đến con mình suốt cả ngày hôm đó. Tôi đã thấy nhiều phụ nữ mắc chứng trầm cảm sau sinh. Tôi đồ là lại bệnh đấy chứ gì.

Cô Leefolt có vài đặc điểm thế này: không chỉ cau có suốt ngày, cô ta còn gầy nhẳng cù nheo nữa. Hai chân khẳng khiu bé tí, như thể vừa hết lớn mới tuần trước thôi. Hai mươi ba tuổi đầu mà trông cô lỏng không chẳng khác nào một thằng bé mười bốn tuổi. Cả tóc cô cũng mỏng dính, nâu nâu, thưa thớt. Cô ta cố đánh cho bồng lên nhưng nom càng mỏng hơn. Khuôn mặt cô hệt như hình con quỷ đỏ in trên hộp kẹo cay, cằm nhọn hoắt cũng na ná thế. Thật ra, cả thân hình cô ta chỉ toàn những cục với góc đầy xương xẩu, chẳng trách cô không dỗ được con bé. Trẻ con thích béo cơ. Thích rúc mặt vào nách mình mà ngủ ấy. Chúng thích cả những cẳng chân nung núc thịt. Tôi biết quá đi chứ.

Đến khi đầy tuổi, Mae Mobley đã lẽo đẽo bám đuôi tôi khắp nơi cùng chốn rồi. Cứ tầm năm giờ chiều là nó bám lấy chiếc giày Dr. Scholl của tôi, rồi lê đi khắp nhà, khóc thổn khóc thức cứ như tôi sẽ chẳng bao giờ quay trở lại nữa. Cô Leefolt ấy, cô ta nheo nheo mắt lườm tôi cứ như tôi đã làm gì sai không bằng khi tôi cố gỡ con bé đang lu loa ầm ĩ khỏi chân mình. Tôi đồ rằng đã để người khác nuôi con mình rồi thì phải chịu vậy thôi.

Giờ Mae Mobley đã lên hai. Con bé có đôi mắt nâu to tròn và những lọn tóc loăn xoăn màu mật ong. Nhưng cái chấm hói phía sau đầu con bé phá hỏng hết cả. Nó cũng có cả nếp nhăn giữa hai chân mày mỗi lúc lo lắng, giống hệt mẹ nó. Các nét đều được, mỗi tội Mae Mobley béo quá. Rồi nó sẽ chẳng thành hoa khôi nọ kia được đâu. Tôi nghĩ cô Leefolt lấy thế làm khó chịu, nhưng Mae Mobley vẫn là đứa trẻ đặc biệt của tôi.

 

Tôi đã mẤt đỨa con trai cỦa mình, thằng Treelore, ngay trước khi bắt đầu giúp việc cho cô Leefolt. Nó mới hai tư tuổi. Đang độ đẹp nhất của đời người. Sống bao nhiêu ngày trên mặt đất này tưởng cũng chưa đủ.

Nó đã tậu được một căn hộ xinh xinh mạn phố Foley. Nó đang cặp với một cô bé rất dễ thương tên Frances mà tôi chắc là hai đứa rồi sẽ cưới thôi, nhưng cứ động mấy chuyện kiểu này thì thằng bé chậm chạp lắm. Chẳng phải nó đang kiếm mối tốt hơn đâu, chỉ tại nó là đứa hay nghĩ ngợi. Nó thường đeo cái kính to đùng và chúi mũi vào đọc sách suốt ngày đêm. Nó còn đang bắt tay vào viết hẳn một cuốn sách riêng, kể chuyện một người da màu sinh sống và làm việc ở Mississippi. Trời thần ạ, tôi hãnh diện lắm. Nhưng đến một đêm nó nán lại xưởng Scanlon-Taylor để làm việc đến khuya, kéo lê mấy tấm cốp pha hai nhân bốn ra xe tải, vụn gỗ đâm xuyên cả bao tay. Nó quá nhỏ thó để làm loại công việc ấy, quá gầy gò, nhưng nó cần việc này.

Nó mệt. Trời thì mưa. Nó trượt chân ngã xuống cầu dỡ hàng, rơi vào đúng đường xe đi. Người tài xế lái máy kéo không nhìn thấy nên đã cán dập phổi nó trước khi thằng bé kịp trở mình. Đến khi tôi kịp hay tin, thì nó đã chết rồi.

Ngày hôm đó cả thế giới quanh tôi biến thành một màu đen sì. Không khí đen sì, mặt trời đen sì. Tôi nằm bẹp trên giường và nhìn chòng chọc lên bốn bức tường đen sì ở nhà. Ngày nào Minny cũng đến để xem tôi còn thở không. Mất ba tháng nữa tôi mới chịu hé mắt nhìn ra cửa sổ, để xem thế giới có còn ở đó chăng. Tôi đã ngạc nhiên biết bao khi thấy trái đất này chẳng ngừng quay chỉ vì con tôi đã ngừng thở.

Năm tháng sau đám tang, tôi lê mình khỏi giường. Tôi mặc bộ đồng phục trắng và đeo sợi dây vàng mảnh lên cổ và đến phụ việc cho cô Leefolt vì cô vừa mới sinh con. Song chẳng bao lâu sau, tôi nhận ra trong mình có gì đó đã đổi khác. Một hạt giống đắng cay đã gieo vào lòng tôi. Tôi thấy mình chẳng còn cởi mở như trước nữa.

 

“THU DỌN NHÀ CỬA cho gọn gàng rồi vào trộn ít salad gà ngay đi,” cô Leefolt sai.

Hôm nay là ngày họp hội chơi bài bridge. Đúng ngày thứ Tư thứ tư hàng tháng. Dĩ nhiên tôi đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy rồi – trộn salad gà mới buổi sáng nay, ủi khăn trải bàn từ hôm qua. Chính mắt cô Leefolt đã thấy tôi làm chứ đâu. Cô ta bất quá cũng chỉ hai mươi ba tuổi đầu chứ mấy, nhưng cô thích được nghe thấy chính giọng mình ra lệnh cho tôi phải làm gì.

Cô diện cái váy xanh lơ tôi vừa ủi sáng nay, cái váy có tới sáu mươi lăm đường li chạy quanh eo, nhỏ tí xíu đến độ tôi phải trợn đến lồi cả mắt để soi qua cặp kính mới ủi nổi. Đời tôi chẳng thù ghét mấy thứ đâu, song tôi và cái váy đó thật chả ưa nhau tí nào.

“Mà vú nhớ trông chừng con Mae Mobley cẩn thận vào, đừng để nó phá rối bọn tôi nghe chưa. Nói cho vú hay, nó làm tôi phát điên lên được đây – nó xé tan chỗ phong bì đẹp của tôi thành cả năm ngàn mảnh ấy, mà tôi vẫn còn mười lăm lá thư cảm ơn phải làm cho Hội Phụ nữ nữa chứ…”

Tôi sắp sảnh đủ thứ linh tinh cho mấy bà bạn cô. Trưng mấy món đồ pha lê đẹp lên, bày bộ muỗng nĩa ăn ra. Cô Leefolt không đặt riêng một bàn chơi bài xinh xắn như những người khác thường làm. Chúng tôi dùng luôn chiếc bàn trong phòng ăn. Chỉ việc phủ một tấm khăn lên trên đề che đi vết nứt hình chữ L to tướng, dời bình hoa đỏ từ giữa bàn sang tủ buýp phê để ngụy trang mấy chỗ gỗ bị xước chằng xước chịt là xong. Cô Leefolt thích nhà cửa phải choáng lộn mỗi lần thết khách bữa trưa. Có lẽ cô đang cô gỡ gạc lại cái nhà chật. Nhà họ chả giàu có gì, tôi biết chứ. Nhà giàu đã chẳng phải cố quá thế.

Tôi đã có đận giúp việc cho nhiều đôi vợ chồng trẻ, nhưng tôi đồ rằng đây là ngôi nhà bé nhất mà tôi từng làm. Nó chỉ có độc một tầng. Phòng của cô ta và ông Leefolt ở mé trong cũng thoáng, nhưng phòng của Bé Con thì chỉ bằng cái lỗ mũi. Phòng ăn và phòng khách gần như hợp làm một. Chỉ có hai phòng tắm, càng đỡ, vì tôi đã làm việc ở những nhà có tới năm, sáu phòng tắm. Nguyên cọ toilet đã mất đứt một ngày. Cô Leefolt trả có chín nhăm xu một giờ, không hơn, thấp hơn mức tôi vẫn nhận bao nhiêu năm nay. Nhưng sau ngày thằng Treelore mất, cho bao nhiêu thì tôi nhận bấy nhiêu. Chủ nhà thuê không đợi lâu được. Và dù nhà bé tí, nhưng cô Leefolt cũng ráng bày biện tươm tất hết mức có thể. Cô dùng máy may khéo lắm. Phàm cái gì không mua mới được, cô kiếm một mảnh vải xanh rồi may một tấm khăn phủ lên trên.

 


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button