Văn học nước ngoài

Người Đàn Bà Mộng Du

Nguoi dan ba mong du - James H. Chase1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả :   James H. Chase

Download sách Người Đàn Bà Mộng Du ebook PDF/PRC/EPUB/MOBI. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : SÁCH VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng EPUB:            Download

Định dạng MOBI:            Download

Định dạng PDF:               Download

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Cái hang chuột dùng làm văn phòng của tôi nằm tận trên tầng lầu 6 của tòa nhà tàn tạ, nơi con đường đi ra thành phố San Luis Beach. Suốt sáng sớm đến tối, tiếng xe cộ ồn ào, tiếng trẻ kêu khóc từ khu nhà cho mướn rẻ tiền bên kia đường vọng vào cửa sổ nghe chói tai.

Ban ngày, thật khó mà để trí óc suy nghĩ được gì nên tôi có thói quen làm việc về đêm. Cả năm đêm rồi, tôi nghĩ nát nước mà vẫn không tìm ra lối thoát. Còn có hai đêm hoạt động của chất xám trong đầu nữa thôi, nếu không xong chỉ còn nước dẹp tiệm.

Tôi quyết định như thế vào lúc 10 giờ 10, một tối nóng bức tháng Bảy, mười tám tháng sau khi tôi bỏ neo ở San Luis Beach này. Nghĩ ra một điều cao siêu như vậy thì phải tự khao một chầu. Nhưng rượu trên bàn đã hết, túi nhẵn xìn.[1] Đúng lúc đó có tiếng bước chân bên ngoài.

Các văn phòng nằm trong cao ốc đều đã đóng kín từ 6 giờ chiều hôm trước đến 9 giờ sáng hôm sau. Ban đêm chỉ có tôi với lũ chuột ở đây mà thôi. Khách tới tháng trước là dân cớm. Lúc này cũng có thể là Chánh thanh tra Redfern. Biết đâu đấy! Lão hay có “sáng kiến” bất tử và chắc đã tìm ra được cớ tống tôi đi. Lão yêu tôi theo kiểu con rắn hổ mang yêu con chuột và nếu có cách nào đá tôi ra khỏi thành phố thì dù 12 giờ đêm, lão cũng không từ.

Tiếng bước chân trong hành lang chậm chạp, nặng nề tiến lại gần. Tôi rút vội mẩu thuốc cuối cùng và quẹt diêm. Cây đèn để bàn chiếu một vùng ánh sáng tròn xuống tờ giấy thấm, còn cả cái hang chuột của tôi nằm trong bóng tối hoàn toàn. Có tiếng gõ vào khung gỗ, nắm cửa xoay tròn, cửa mở, trong lúc tôi xoay ngọn đèn ra phía người khách.

Con người đứng ở đấy trông to như một chiếc xe cam nhông hai tấn. Mặt lão tròn giống trái banh, da căng bóng trên lớp mỡ dày đặn màu hồng. Hàm ria đen mảnh như sợi chỉ vắt dưới cái mũi khoằm khoặm, đôi mắt đen liếc nhìn tôi dưới hai ụ mi mắt căng mờ. Trông lão khoảng 50, không hơn. Chóp mũ chạm trần cửa, khiến lão phải hơi khòm xuống mới vào được. Áo quần, giày vớ sang trọng hết chỗ chê.

– Ông Jackson phải không?

Giọng nói ồ ề nhưng gắt, không phải thứ giọng người ta chờ đợi, phát ra từ một thân hình dựng trên hai cái cẳng to như hai thân cây. Tôi ngẩng đầu lên, lão hỏi tiếp:

– Ông Floyd Jackson?

Tôi gật đầu. Lão “À” một tiếng rồi bước thêm vào, với tay khép cửa lại.

– Đây là danh thiếp của tôi, thưa ông Jackson.

Tôi nhìn tấm thiếp, vẫn không nhúc nhích. Không có gì ngoài cái tên, không địa chỉ, không có gì, chỉ vẻn vẹn dòng chữ: Cornelius Gorman.

Lão đàng hoàng kéo ghế ngồi. Chiếc ghế vững chãi như vậy mà phải oằn xuống dưới thân hình đồ sộ của lão. Khoảng không trong phòng bỗng như chật hẳn đi, không đủ cho hơi gió thoảng. Bàn tay nắm chiếc can[2] lóe lên một chiếc nhẫn kim cương nhỏ chưa bằng cái nút bấm gắn ở cửa. Cornelius Gorman thuộc dân có xìn. Mũi tôi rất thính khi ở đâu đó bốc lên mùi tiền. Lão nhìn tôi, mắt dò xét:

– Tôi đã tìm hiểu về ông, ông Jackson ạ. Hình như ông thật kỳ kỳ…

Lần tới thăm trước, Chánh Thanh tra Redfern cũng nói như vậy nhưng dùng chữ thậm tệ hơn. Tôi không nói gì, trong đầu cứ đoán không biết lão rõ gì về tôi.

– Người ta nói ông thuộc loại quái, rất ma mãnh, quá ư là ranh. Và ông hành động thật êm thấm, thông minh và không được sạch sẽ cho lắm. Ấy là theo người ta nói thôi. Ông Jackson ạ, ông là một người không dè dặt, can đảm, vững vàng và đeo đuổi công việc đến tận cùng.

Lão mỉm cười nhìn tôi. Không hiểu sao trần nhà bỗng cao hơn, đêm trở nên lặng lẽ và trống vắng hơn. Tôi chợt nghĩ đến một con rắn hổ mang ngóc đầu trong bụi rậm, con rắn béo mập, trông lờ đờ nhưng đầy quỷ quyệt, nguy hiểm.

– Hình như ông đã ở San Luis Beach được 18 tháng rồi – Lão nói tiếp – Trước kia ông làm thám tử của Hãng cho vay tương trợ ở New York. Một việc làm như vậy thật thích hợp cho các cơ hội tống tiền. Chắc vì vậy mà họ cho ông thôi việc. Chẳng có chứng cứ nào ra hồn nhưng do người ta thấy ông sống phủ phê nên phải nghi. Trong một cái hãng như vậy, cẩn thận quá không phải là điều chẳng nên, phải không thưa ông Jackson?


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button