Văn học nước ngoài

Ngày 4 tháng 7

Ngay 4 thang 7 - James Patterson, Maxine Paetro1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : James Patterson, Maxine Paetro

Download sách Ngày 4 tháng 7 ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục :  SÁCH VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng EPUB                Download

Định dạng MOBI                Download

Định dạng PDF                   Download

Bạn không tải được sách ?  Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

PHẦN I: KHÔNG AI QUAN TÂM

 

Chưa đầy 4 giờ sáng. Tôi tỉnh như sáo từ trước cả khi Jacobi cho xe đậu trước Lorenzo, một khách sạn cho thuê phòng theo giờ ở Quận Tenderloin của San Francisco. Lorenzo nằm trên một con đường nom kinh khủng đến mức những tia nắng của mặt trời chắc cũng không dám rọi qua đây.

Ba chiếc xe cảnh sát đỗ bên lề đường, Conklin, viên cảnh sát đầu tiên có mặt tại hiện trường đang cùng Les Arou, một viên cảnh sát khác chăng dây đóng toàn bộ khu vực.

— Các anh đã tìm thấy gì chưa? – Tôi hỏi Conklin và Arou.

— Một thanh niên da trắng Trung úy ạ. Chưa đến 20 tuổi, mắt lồi, bị nướng chín rồi – Conklin nói. – Phòng 21. Không có dấu vết phá cửa. Nạn nhân nằm trong bồn tắm, giống như lần vừa rồi.

Mùi nước đái và mùi những bãi nôn ộc ra khi Jacobi và tôi bước vào khách sạn. Không nhân viên phục vụ, không thang máy cũng không có dịch vụ dọn phòng. Những công dân của màn đêm lại chìm vào bóng tối, trừ một ả điếm trẻ da tái xám kéo Jacobi vào một góc.

— Cho tôi 20 đô – tôi nghe ả nói, tôi có giấy đăng ký xe của anh ta.

Jacobi rút một tờ 10 đô để đổi lấy mảnh giấy đăng ký xe, rồi quay trở lại gặp nhân viên lễ tân để hỏi về nạn nhân: Có thuê phòng cùng ai không, có dùng thẻ tín dụng, có thói quen bất thường nào không?

Tôi lách qua một tay nghiện xì ke ở cầu thang để lên tầng hai, cửa phòng 21 để ngỏ, một tay cảnh sát non choẹt đang đứng canh cửa.

— Chào buổi tối, Trung uý Boxer.

— Sáng rồi Keresty ạ.

— Vâng, sáng rồi – cậu ta nói, ghi tên tôi rồi đưa tờ giấy cho tôi ký để có thể vào bên trong.

Bên trong căn phòng 44 mét vuông còn tối hơn ngoài hành lang, cầu chì bị nổ và những bức rèm trông chẳng khác nào những hồn ma lơ lửng trên khung cửa sổ trước ánh đèn đường rọi vào. Tôi cố gắng nhận biết cái gì là bằng chứng, cái gì không, cố không giam lên bất kỳ vật gì. Có quá nhiều thứ và quá ít ánh sáng.

Tôi bật đèn pin rọi xuống mấy cái lọ nhỏ đã vỡ, tấm đệm có vấy vết máu khô, vài đống rác và quần áo tung toé khắp nơi. Trong góc phòng có lẽ là một khu bếp, bếp điện vẫn còn ấm, vài món đồ dùng để chích hút lăn lóc trong bồn rửa bát.

Không khí trong phòng nặng nề, gần như là ngạt thở. Tôi quét đèn pin dọc theo đường dây điện chạy từ bồn rửa bát, qua cái xí bệt bị tắc, đến bồn tắm.

Ruột gan tôi thắt lại khi nhìn thấy xác cậu bé dưới ánh sáng đèn pin. Cậu bé trần truồng, gầy gò, tóc vàng, ngực còn chưa có lông, nửa nằm nửa ngồi trong bồn tắm, mắt lồi, bọt sùi ra từ miệng và mũi. Sợi dây điện dừng lại ở máy nướng bánh mỳ đời cũ đang chập chờn loé lên qua làn nước tắm.

— Khỉ ạ – tôi nói khi Jacobi bước vào phòng tắm. – Lại một vụ nữa rồi.

— Thằng bé bị nướng chín rồi – Jacobi nói.

Với tư cách là một sĩ quan chỉ huy của Đội điều tra các vụ giết người, tôi không còn phải làm phần việc của một thanh tra. Nhưng vào những lúc như thế này, tôi không thể đứng yên.

Lại thêm một đứa trẻ bị điện giật, nhưng tại sao chuyện này lại xảy ra? Cậu bé này là nạn nhân vô tình của một vụ bạo loạn hay đây là một vụ trả thù cá nhân? Trong tâm trí tôi chỉ có hình ảnh cậu bé quằn quại đau đớn khi dòng điện chạy qua người làm trái tim nó ngừng đập.

Nước dưới sàn nhà lát đá nứt nẻ dâng lên ướt ống quần tôi. Tôi nhấc chân lên và lấy chân đóng cửa buồng tắm, biết quá rõ tôi sắp sửa nhìn thấy điều gì. Bản lề cánh cửa rít lên vì có lẽ chưa bao giờ được tra dầu.

Một dòng chữ được xịt bằng sơn lên cánh cửa. Lần thứ hai trong vòng vài tuần qua tôi lại tự hỏi dòng chữ này muốn nói lên điều gì:

”KHÔNG AI QUAN TÂM”

Trông chẳng khác nào một vụ tự sát rùng rợn, ngoại trừ bình xịt sơn không thấy có tại hiện trường. Tôi nghe tiếng Charlie Clapper và đội khám nghiệm hiện trường vụ án vừa có mặt ở phòng ngoài đang bắt đầu lôi các dụng cụ pháp y ra. Tôi lùi lại để người ta chụp ảnh nạn nhân, rồi giật mạnh sợi dây điện ra khỏi tường.

Charlie thay cầu chì. – Ơn Chúa – anh ta nói khi ánh sáng tràn ngập căn phòng kinh khủng.

Tôi đang lục trong đống quần áo của nạn nhân mà không thấy chứng minh thư thì Claire Washbum, người bạn thân nhất của tôi và là bác sỹ pháp y trưởng của San Francisco bước vào.

— Khủng khiếp – tôi nói với Claire khi chúng tôi đi vào phòng tắm. Claire là chỗ dựa của cuộc đời tôi, cô ấy với tôi còn thân thiết hơn chị em ruột. – Mình như muốn nổ tung đến nơi.

— Có để làm gì đâu – Claire nói nhẹ nhàng.

Tôi cố nén, nuốt cơn giận đang trào lên trong cổ họng. Đã quá quen với nhiều thứ nhưng tôi sẽ không thể quen được với việc nhìn thấy những đứa trẻ bị giết hại.

— Mình chỉ muốn chấm dứt những việc này.

Dưới ánh đèn nạn nhân trông còn thảm hại hơn. Claire cúi xuống cạnh bồn tắm, cái thân hình khổng lồ của cô ấy choán một góc căn phòng tí hon.

— Phổi bị phù – cô ấy nói về đám bọt sùi ra từ miệng và mũi cậu bé. Cô lần theo vết bầm tím trên môi, xung quanh mắt. Thằng bé bị đánh trước khi bị điện giật.

Tôi chỉ vào vết rạch chạy dọc trên má. – Cậu nghĩ đây là gì?

— Mình đoán đó là thanh ấn trên máy nướng bánh mỳ. Có thể chúng đã dùng máy nướng bánh mỳ đánh vào mặt thằng bé trước khi chúng quẳng nó vào bồn tắm.

Cánh tay thằng bé đặt trên thành bồn tắm. Claire dịu dàng cầm nó lên lật sang bên. – Không bị cứng. Cơ thể vẫn còn ấm và đang tái dần. Thằng bé chết chưa đầy 12 tiếng đồng hồ, có lẽ còn chưa đầy 6 tiếng. Không nhìn thấy dấu vết gì. Cô ấy đưa tay vuốt mái tóc bết của cậu bé, nhấc môi trên bị bầm tím bằng những ngón tay đeo găng. Thằng bé lâu lắm rồi chưa được đưa đi nha sỹ. Chắc nó trốn nhà.

— Ừ – tôi nói. Rồi tôi lặng người đi một lát.

— Cậu nghĩ sao hả cưng? – Mình lại gặp phải một John Doe nữa rồi.

Tôi nhớ lại một đứa trẻ khác với cái tên John Doe, một đứa trẻ lang thang đã bị ám hại ở một nơi cũng giống thế này khi tôi mới bắt đầu vào nghề. Đó là một trong những vụ án khủng khiếp nhất mà tôi từng gặp và mười năm sau cái chết của cậu bé vẫn ám ảnh tôi.

— Phải đưa thằng bé về chỗ mình để khám nghiệm thì mới biết thêm được – Claire đang nói thì Jacobi thò đầu vào.

— Người cung cấp tin tức cho biết có thoáng thấy một góc biển số chiếc Mercedes chúng ta cần tìm – anh ta nói – Màu đen.

Tại vụ án mạng bằng điện giật lần trước, người ta cũng đã thấy một chiếc Mercedes đen xuất hiện. Tôi ngoác miệng cười vì cảm thấy có tia hi vọng. Vâng, tôi đã biến việc này thành việc của riêng tôi. Tôi sẽ tìm được thằng khốn đã giết những đứa trẻ này và không để hắn kịp tiếp tục hành động.

Đã một tuần trôi qua kể từ cơn ác mộng ở Khách sạn Lorenzo. Phòng xét nghiệm vụ án vẫn đang xem xét hàng loạt những bằng chứng thu thập được ở phòng 21, và ba con số trên biển số xe mà người cung cấp thông tin nhìn thấy một là không đúng hai là chỉ là đoán mò. Còn tôi, sáng nào cũng tỉnh dậy cáu kỉnh và buồn bã vì vụ án này chẳng đi đến đâu.


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button