Văn học nước ngoài

Mặc Khải Thứ Mười

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : James Redfield

Download sách Mặc Khải Thứ Mười ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng EPUB                      Download

Định dạng MOBI                      Download

Định dạng PDF                         Download

Bạn không tải được sách ?  Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Tôi tiến đến mép vách đá cheo leo và nhìn về hướng Bắc Dưới mắt tôi là một cảnh quan tuyệt đẹp. Nằm gọn trong khối núi Appalaches là một thung lũng dài khoảng mười kilômét và ngang tám kilômét. Một dòng nước quanh co qua những đồng cỏ và khu rừng già, với những cây xanh cao đến vài chục mét.

 

Tôi nhìn bản đồ. Mọi chi tiết của thung lùng rất khớp với hình vẽ: mép vực thẳm nơi tôi đang đứng, con đường đi xuống, dòng sông, và xa hơn là những dãy núi đâm ngang. Hẳn đây là cảnh quan mà Charlène đã vẽ trên một mẩu giấy mà người ta tìm thấy trên bàn của cô. Tại sao Charlène đã phác hoạ cảnh này? Và tại sao nàng biến mất?

 

Như vậy là Charlène đã mất tích hơn một tháng, và trung tâm nghiên cứu, nơi tuyển dụng Charlène, đã không nhận được tin gì của nàng. Khi Frank Simons, một đồng nghiệp của Charlène, gọi diện cho tôi, giọng nói của anh có vẻ lo âu.

 

Anh giải thích:

 

–                  Charlène thường biến mất, nhưng chưa lần nào lâu thế. Cô ấy có hẹn với các thân chủ, vậy mà đã thất hứa, một điều chưa từng xảy ra. Hẳn có điều gì đó không ổn.

 

Tôi hỏi:

 

– Sao anh biết số điện thoại của tôi?

 

Ở bàn giấy của Charlène, Simons đã tìm thấy lá thư mà tôi viết cho

 

Charlène cách nay vài tháng, kể về chuyến du hành và những trải nghiệm

 

 

 

của tôi tại Peru. Cạnh lá thư đó, trên một mẩu giấy, cô ghi vội tên và điện thoại của tôi.

 

Simons nói:

 

– Tôi đang gọi cho những người mà Charlène quen. Cho đến nay, chẳng ai biết lý do khiến Charlène mất tích. Anh là một trong số những người bạn thân của cô ấy. Tôi nghĩ có lẽ cô ấy đã liên lạc với anh.

 

– Từ bốn tháng nay, chúng tôi đã không liên lạc với nhau.

 

Khi nói câu đó, tôi nhận ra rằng thời gian trôi quá nhanh. Một thời gian ngắn sau khi nhận được thư của Charlène đã để lại cho tôi một lời nhắn trên hộp thư thoại của tôi, và cho biết rất phấn khởi bởi những mặc khải cùng sự lan toả một cách nhanh chóng những lời hướng dẫn đó. Tôi nhớ mình đã nhiều lần nghe thông báo này, nhưng cảm thấy chưa sẵn sàng để nói chuyện Charlène, tôi quyết định gọi cho nàng sau. Nếu không, tôi đã nhớ lại mọi chi tiết của Bản Sách Cổ Chép Tay và cung cấp cho nàng những giải thích. Tôi cần đôi chút thời gian để suy nghĩ và rút ra những bài học.

 

Thật ra, tôi vẫn chưa nắm rõ ý nghĩa của một số phần của Lời Tiên Tri. Hẳn nhiên, tôi đã biết cách kết nối với năng lượng tâm linh bên trong mình, điều đã giúp tôi rất nhiều, bởi những dự án của tôi với Marjorie đã thất bại, và giờ đây tôi phảiqua những thời khắc cô đơn. Và, hơn lúc nào hết, giờ đây tôi chú ý nhiều đến những ý tưởng trực giác và những giấc mơ, đến sự ngập tràn ánh sáng của một căn phòng hoặc một cảnh quan. Nhưng, đồng thời tính chất lẻ tẻ của những trùng hợp ngẫu nhiên làm tôi thất vọng.

 

Chẳng hạn, tôi cảm thấy mình có khả năng nhận biết những vấn đề chủ yếu của đời mình, và thông thường, tôi có một trực giác khá rõ về điều tôi

 

phải làm để tìm được lời đáp. Tuy vậy, sau bước mở đầu, thường thì không có sự kiện quan trọng nào xảy ra. Tôi chẳng nhận được một thông điệp nào, cũng như chẳng thấy một sự trùng hợp ngẫu nhiên nào.

 

Điều đó đặc biệt đúng khi trực giác gợi ý tôi đến gặp một người mà tôi mới quen, hoặc một người mà tôi đã thường xuyên cộng tác. Đôi khi, tôi và người ấy tìm thấy một mối quan tâm chung, nhưng thường thì trực giác của tôi chẳng dẫn đưa về đâu. Dẫu tôi đã dồn mọi nỗ lực để phóng chiếu năng lượng, người kia vẫn không ưa tôi hoặc, tệ hơn, sự gặp mặt bắt đầu với vẻ hứa hẹn, rồi tình huống trở nên không thể kiểm soát, và cuối cùng tôi ra khỏi đó, cực kỳ bối rối và bực tức.

 

Những thất bại như thế không làm tôi chán nản, nhưng tôi nhận ra rằng tôi đang thiếu sót một điều gì đó khi áp dụng những mặc khải vào trường hạn. Ở Peru, tôi đã bị lôi cuốn vào một động thái tập thể, và thường hành động một cách tự phát. Khi trở về quê nhà, trong môi trường quen thuộc của mình, được bao quanh bởi những người rất hay hoài nghi, tôi dường như đã mất hy vọng hoặc mất niềm tin rằng, những trực giác của tôi sẽ đưa tôi đến một nơi nào đó. Có vẻ như tôi đã quên một số kiến thức cần thiết… hoặc cũng có thể tôi hoàn toàn không biết chúng.

 

Đồng nghiệp của Charlène nói với tôi:

 

– Giờ đây, tôi không biết phải làm gì. Charlène có một bà chị ở New York, nhưng tôi không biết địa chỉ. Anh có thể liên lạc với bà ấy chứ? Liệu bà ấy, hoặc bất cứ ai có thế cho tôi biết Charlène hiện ở đâu không?

 

– Rất tiếc, tôi không có cách nào để giúp anh. Charlène và tôi vừa gặp lại nhau. Tôi không biết gia đình cũng như bạn bè hiện nay của cô ấy.

 

– Thế thì tôi phải nhờ cảnh sát tìm, trừ khi anh có ý kiến nào khác.

 

– Đúng, anh có lý. Anh có manh mối về sự mất tích của Charlène?

 

– Chỉ có một bức vẽ lạ về một nơi mà tôi không biết.


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button