Văn học nước ngoài

Lều Số 13

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Benno Perluderra

Download sách Lều Số 13 ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục :  VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng EPUB                 Download

Định dạng MOBI                 Download

Định dạng PDF                    Download

Bạn không tải được sách ?  Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Tất cả đều phải thay đổi lại hết, chị ấy đã nói thế.
Chị ấy định sẽ chỉnh đốn lại chi đội chúng tôi.
Được tin này, Pô-le rất phấn khởi. Cậu ta quên cả đau chân, lăn đi lăn lại trên giường, chân thì múa, mồm thì reo mãi những tiếng “à á a”.
Còn tôi, lúc này tôi đang ngồi một mình viết nhật kí ở đây.
Đó cũng là việc mà chị ấy bảo làm.
Chị ấy bảo chúng tôi nên viết nhật kí. Bấy giờ, bọn tôi có mấy đứa không thông. Chúng nó chối đây đẩy bảo là đi nghỉ hè thì ngoài cái việc gửi bưu ảnh thăm bạn ra, không phải làm gì sất.
Việc này chị ấy đã có hỏi ý Li-pu-li-pu, vì cậu ta lớn tuổi nhất.
Chị ấy bảo:
– Em có thể làm công tác ghi nhật kí cho chi đội được đấy.
Li-pu-li-pu liền nói luôn một thôi dài để từ chối. Chúng tôi ai cũng phải ngạc nhiên là ông tướng đó, không ngờ lại nói nhiều câu trống rỗng đến thế. Oan-tơ cũng không chịu làm, nó làm chi đội trưởng. Han-si nói là viết lách rất kém, không có khả năng, Pi-tơ cũng chối như thế một hồi. Thế là cả bốn cậu không ai chịu nhận. Biết tìm ai bây giờ? Li-pu-li-pu, Oan-tơ, Han-si và Pi-tơ là những cậu khá nhất trong lều chi đội chúng tôi. Còn những cậu khác tất nhiên là càng không làm gì được cả.
Thế là tôi đành phải xung phong nhận cái công việc đó. Bấy giờ, cả bọn đều đứng ngây ra mà nhìn tôi, chúng làm như không nhận ra tôi ấy.
Việc này làm cho chị Hai-ga rất ưng ý.
Viết đến đây, tôi cần phải giải thích lại cho rõ thì các bạn mới hiểu. Nguyên nhân là vì gần đây ở chi đội tôi mới xảy ra một chuyện bất ngờ: anh Mích rời bỏ chúng tôi.
Trước đây anh Mích là người phụ trách chi đội tôi. Khi chúng tôi mới tới trại hè, chính anh là người ra đón tiếp. Lúc đầu anh ở chung với chúng tôi. Như thế được vài ngày, chúng tôi nhận ra anh chỉ là một người hay nói suông, nên được đằng chân lân đằng đầu, chúng tôi càng bừa phứa thêm. Thế là anh đâm khó chịu, anh không nói rõ là chúng tôi sai lầm ra sao, và cũng không bảo chúng tôi phải làm thế nào cho đúng. Có khi chỉ một việc cỏn con, anh cũng gắt mãi không thôi.
Chúng tôi thật không hiểu anh ra sao.
Dù sao thì chúng tôi vẫn còn là trẻ con, mà hơn nữa lại đang vào kì nghỉ hè. Ấy thế mà hôm qua anh ấy lại cáu đấy. Chuyện này chỉ là tại Măm-phơ-lê thôi. Nó đánh đổ nước cà phê sôi vào chân Pô-le, làm cậu này kêu váng lên. Anh Mích cũng kêu lên ầm ĩ, và còn quát tháo mãi.
Sau đó, anh ấy đi hẳn. Trước khi đi, anh ấy óc càu nhàu nói là từ này trở đi anh ấy không bao giờ còn nhìn mặt chúng tôi nữa.
Anh ấy đi, chúng tôi đều mừng. Vì một người phụ trách mà chỉ quen hò hét quát tháo, không biết cách khắc phục khó khăn và giải quyết công việc như anh ấy, thì chúng tôi không cần.
Đó là chuyện hôm qua.
Tối nay, người phụ trách mới đã đến. Đó là một cô gái. Lúc đầu, chúng tôi còn cho là mình đoán sai, vì tất cả trại hè ai cũng biết là đến anh Mích cũng không kham nổi, nữa là bây giờ ở trên lại cho một cô gái về.
Trước bữa cơm tối, quá nửa đội viên chúng tôi còn nằm ở trong lều. Một số ở ngoài xem bóng chuyền. Li-pu-li-pu và Pi-tơ đang đào một cái hố nuôi các động vật bò sát ở sau lều.
Pô-le nằm ngửa. Cậu ta vắt chiếc chân bị bỏng lên đầu gối chân kia rồi ngắm nghía bông băng một cách lo lắng. Mấu ngón chân cậu đã thò cả ra ngoài băng, ngọ ngoạy cho đỡ buồn. Lúc ấy, Hen-mu đang ngồi xổm ở cửa lều nhìn thấy Pô-le như vậy, liền lo lắng hỏi:
– Có còn đau không?
– Không. – Pô-le đáp.
Chính tên cậu ta là Pôn-man cơ, nhưng chúng tôi ở đây đều gọi là Pô-le. Cậu ta có đôi mắt nâu mở to tròn trông như hai hòn bi ve. Tóc trên đầu cậu ta không bao giờ chịu xẹp xuống, mà cứ dựng ngược lên.
– Đau gì mà đau. – Măm-phơ-lê từ sau lều nói vọng ra. – Có vài giọt cà phê thế mà đau à?
– Thế thử giội cho cậu bỏng xem nhé, để xem cậu kêu đến thế nào? – Pô-le bình tĩnh nói.
Măm-phơ-lê thò đầu ra, giơ tay lên vuốt lại mái tóc trắng như bạc của mình rồi nói:
– Tớ nhất định không kêu một tiếng nhỏ nào, cũng không xuýt xoa nữa, cậu có tin không?
Pô-le mỉm cười. Hen-mu hếch mũi lên nhìn cái thằng tóc bạch kim đó, rồi bảo:
– Thế thì chỉ có cậu thôi. Cậu có biết cậu là một thằng ngớ ngẩn nhất… nhất đấy không? – Ấy, cứ lúc nào nói vội là Hen-mu lại nói lắp mãi như thế.
Măm-phơ-lê chỉ cười nhạt đáp:
– Thì cũng ngớ ngẩn như cậu ấy chứ gì?
– Á à, giỏi! Cậu có cút… cút đi không! Cút đi! – Hen-mu không biết nói gì thêm.
Khơ-lao vẫn nằm im bên cạnh tôi, bây giờ cũng lên tiếng:
– Phải đấy. Thằng tóc trắng kia cút đi! Đã đánh đổ nước cà phê vào chân Pô-le rồi, giờ còn loé xoé cái gì?
– Hứ, ai đánh đổ cà phê? – Măm-phơ-lê cáu lên. – Nếu Li-pu-li-pu nó không vung tay chạm vào người ta thì việc gì mà đổ!
– Cậu nói thế mà Li-pu-li-pu nghe thấy, nó không để yên cho cậu đâu!
– Ha ha! – Măm-phơ-lê cười nhạt một tiếng. – Cậu tưởng tớ sợ nó đấy hẳn?
– Không sợ, nhưng mà… co… co cẳng chạy ấy chứ gì! – Hen-mu nói xong nhảy cỡn lên. – Để tao đi tìm Li-pu-li-pu, xem… xem thế nào?
Thật ra thì chẳng phải tìm đâu cả, vì ngay lúc đó có một cậu vén tấm vải bạt dày ở sau lều lên, một món tóc lởm chởm lộ ra, đứng sát ngay trươc mặt Măm-phơ-lê.


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button