Văn học nước ngoài

Kiến – Bernard Werber

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Bernard Werber

Download sách Kiến – Bernard Werber ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Download ebook                      

File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

1. Người thức tỉnh

Anh sẽ thấy, không hoàn toàn như anh mong đợi đâu. Công chứng viên giải thích rằng tòa nhà được xếp hạng di tích lịch sử và nhiều nhà hiền triết thời Phục hưng đã từng sống ở đây, nhưng ông không nhớ là những ai.

Họ xuống cầu thang, bước vào một hành lang tối om nơi công chứng viên dò dẫm hồi lâu, uổng công bật một cái nút trước khi thở dài:

– Ái chà! Nó không chạy nữa.

Họ tiến trong bóng tối, lộp cộp lần theo các bức tường. Khi cuối cùng công chứng viên tìm thấy cái cửa, mở nó và nhấn, lần này thì thành công, trúng cái công tắc, ông thấy khách hàng của mình mặt mày biến sắc.

– Không ổn à, ông Wells?

– Một chứng sợ thôi. Không sao đâu.

– Sợ bóng tối?

– Vâng. Nhưng đã khá hơn rồi.

Họ xem xét mọi ngóc ngách. Đó là tầng hầm rộng hai trăm mét vuông. Dù nó chỉ mở ra phía ngoài bằng vài ô cửa tầng hầm hiếm hoi, bé xíu và sát trần, Jonathan vẫn hài lòng về căn hộ. Các bức tường được dán giấy xám đơn điệu, và bụi phủ khắp nơi… Nhưng anh sẽ không tỏ ra khó tính hơn.

Căn hộ của anh hiện nay chỉ rộng bằng một phần năm căn hộ này. Hơn nữa, anh không còn khả năng để trả tiền thuê; nhà máy khóa nơi anh làm mới đây đã quyết định bỏ qua công đoạn của anh.

Món thừa kế của bác Edmond đúng là của trời cho không tin được.

Hai ngày sau, anh dọn đến số 3, phố Sybarites với vợ mình là Lucie, cậu con trai Nicolas và con chó bông lùn cụt đuôi Ouarzazate của họ.

– Mấy bức tường xám này không làm em ngại đâu, Lucie vừa nói vừa lấy tay nâng mái tóc đỏ dày của cô. Chúng mình có thể trang trí như chúng mình muốn. Mọi thứ ở đây đều phải làm lại hết. Như kiểu mình biến nhà tù thành khách sạn đấy.

– Phòng của con ở đâu ạ? Nicolas hỏi.

– Phía cuối, bên phải.

– Ẳng ẳng, con chó sủa, và nó bắt đầu nhay nhay bắp chân Lucie mà không biết là cô đang bưng chồng bát đĩa đám cưới trong tay.

Kết cục, nó nhanh chóng bị nhốt vào nhà vệ sinh; khóa hẳn hoi, vì nó biết nhảy tới tận tay nắm cửa và biết xoay để mở cửa.

– Anh có biết rõ ông bác hào phóng của anh không? Lucie tiếp tục.

– Bác Edmond? Thực ra, tất cả những gì anh nhớ, chỉ là bác nhấc anh lên giả làm máy bay, lúc anh còn rất nhỏ. Một lần anh sợ đến nỗi anh đã tè dầm lên bác ấy.

Họ cười.

– Đã nhát gan thế cơ à? Lucie trêu.

Jonathan làm ra vẻ không nghe thấy gì.

– Bác ấy không trách anh về chuyện đó. Bác chỉ nói với mẹ anh: “Được rồi, chúng ta biết là sẽ không cho nó thành phi công…” Sau đó, mẹ nói rằng bác theo sát suốt cuộc đời anh, nhưng anh không gặp lại bác từ ấy.

– Bác làm nghề gì?

– Đó là một nhà bác học. Một nhà sinh học, hình như thế.

Jonathan trở nên trầm tư. Cuối cùng, thậm chí anh cũng không biết ân nhân của mình.

Cách đó

6 km:

BEL-O-KAN,

Cao một mét.

50 tầng dưới lòng đất.

50 tầng trên mặt đất.

Thành phố lớn nhất của vùng.

Dân số ước tính: 18 triệu.

Sản lượng hàng năm:

– 50 lít mật rệp.

– 10 lít mật sâu yên chi.

– 4 kilô nấm mũ.

– Đá được dũi: 1 tấn.

– Số km hành lang đi lại được: 120.

– Diện tích trên mặt đất: 2m2.

Một tia sáng vụt qua. Một cái chân vừa nhúc nhích. Cử động đầu tiên từ đợt bắt đầu ngủ đông, cách đây ba tháng. Một cái chân khác từ từ tiến, kết thúc là hai cái chân dần dần tách ra. Một cái chân khác duỗi ra. Rồi đến bộ ngực. Rồi một cái thân. Rồi mười hai cái thân.

Chúng rùng mình để giúp dòng máu trong suốt lưu thông trong các động mạch của mình. Máu chuyển từ trạng thái sền sệt sang nhão rồi lỏng. Dần dần van tim bắt đầu hoạt động trở lại. Nó đẩy máu tới tận cuối các chi. Các cơ sinh học nóng dần lên. Các khớp siêu phức tạp xoay từ từ. Khắp nơi, xương bánh chè với các mảng bảo vệ cố tìm thấy cực điểm xoắn của chúng.

Chúng tỉnh dậy. Cơ thể lấy lại hơi. Các động tác của chúng rời rạc. Như vũ điệu quay chậm. Chúng lắc nhè nhẹ, vẩy vẩy. Chân trước chúng chập lại trước miệng như kiểu đang cầu nguyện, nhưng không phải, chúng làm ướt các chân của mình để đánh bóng râu.

Mười hai con vừa thức dậy xoa cho nhau. Sau đó chúng tìm cách đánh thức những con bên cạnh. Nhưng chúng mới chỉ có đủ sức để nhúc nhích mỗi cơ thể mình, chúng không còn năng lượng để cho đi. Chúng bỏ cuộc.

Rồi chúng khó nhọc tiến đến giữa những cơ thể cứng như tượng của các chị em mình. Chúng hướng về bên Ngoài rộng lớn. Toàn bộ cơ thể máu lạnh của chúng cần phải hứng lấy năng lượng mặt trời.

Chúng tiếp tục tiến lên, mệt nhoài. Mỗi bước đi là cả một sự đau đớn. Chúng muốn nằm lại đến chừng nào và muốn được yên tĩnh như hàng triệu bạn đồng loại của chúng! Nhưng không. Chúng là những người đầu tiên thức tỉnh. Bây giờ chúng phải đánh thức toàn thành phố.

Chúng qua thành phố. Ánh sáng mặt trời làm chúng chói mắt, nhưng tiếp xúc với năng lượng trong lành sảng khoái đến nhường nào.

Mặt trời rọi chiếu trên cơ thể gầy của chúng ta,

Lay tỉnh những cơ bắp đau nhức

Và hợp nhất các suy nghĩ tản mát.

Đó là một khúc ca ban mai cổ xưa của loài kiến đỏ hung từ hàng trăm nghìn năm nay. Từ thời đó, chúng đã muốn lẩm nhẩm hát trong đầu ngay lần đầu tiếp xúc với nắng ấm.

Khi đã ở ngoài, chúng bắt đầu vệ sinh một cách bài bản. Chúng tiết ra một thứ nước dãi trắng rồi dùng nó thoa đều các hàm và chân chúng.

Chúng chải chuốt. Đó là nghi lễ bất di bất dịch. Đầu tiên là mắt. Một nghìn ba trăm ô nhỏ tạo thành con mắt lồi được phủi bụi, làm ẩm, sấy khô. Chúng cũng làm như thế với râu, chi dưới, chi giữa, và chi trước. Cuối cùng, chúng đánh bóng thân hình bóng đỏ đẹp đẽ của mình cho tới khi lấp lánh như những tia lửa.

Trong số mười hai con tỉnh dậy, có một con đực giống. Nó nhỏ hơn một chút so với kích cỡ trung bình dân Bel-o-kan. Nó có hàm trên hẹp và nó được lên kế hoạch để không sống quá vài tháng, nhưng nó cũng được hưởng những lợi thế mà đồng loại không biết.

Lợi thế đầu tiên về đẳng cấp: với tư cách là động vật sinh sản hữu tính, nó có năm mắt. Hai mắt lớn hình cầu giúp nó nhìn tận 180°. Ba mắt nhỏ hơn xếp thành hình tam giác trên trán. Những con mắt dư thừa này thực ra là bộ phận tiếp nhận tia hồng ngoại cho phép phát hiện bất kỳ nguồn nhiệt nào từ xa, dù có ở trong bóng tối hoàn toàn.

Một đặc trưng quý giá biết bao đối với dân cư các thành phố lớn có từ hàng trăm nghìn thiên niên kỷ, hoàn toàn bị mù do phải sống dưới lòng đất.

Nhưng nó không chỉ có đặc điểm này. Nó cũng có cánh (như những con cái) để có thể bay đi giao phối.

Ngực của nó được bảo vệ bởi một tấm chắn đặc biệt: lá chắn ngực.

Râu của nó dài hơn và thính hơn những dân cư khác.

Con đực giống trẻ này dừng lại một hồi lâu trên mái, ních căng bụng ánh sáng mặt trời. Sau đó, khi đã được sưởi ấm no nê, nó quay vào thành phố. Tạm thời nó thuộc về đẳng cấp kiến “sứ giả truyền nhiệt”.

Nó di chuyển trong hành lang tầng thứ ba dưới lòng đất. Ở đây, mọi người còn đang say sưa ngủ. Những cơ thể đông cứng bất động. Râu bị bỏ phí.

Những con kiến vẫn còn say giấc nồng.

Chàng kiến đực trẻ tiến về phía một con kiến thợ mà nó muốn đánh thức dậy bằng nhiệt cơ thể mình. Sự tiếp xúc ấm áp giữa hai cơ thể khiến nó có cảm giác tê tê dễ chịu.

Tiếng bước chân nhẹ vang lên ngay hồi chuông thứ hai. Cửa mở, dừng một chút khi bà Augusta tháo dây xích an toàn ở cửa ra.

Từ khi hai con mất, bà sống tách biệt trong căn hộ nhỏ ba mươi mét vuông này, ôn lại những kỷ niệm cũ. Điều đó chẳng thể khiến bà thấy tốt hơn, nhưng cũng không làm giảm lòng tốt của bà về bất cứ mặt nào.

– Bà biết là buồn cười, nhưng đi đôi dép vải này vào. Bà mới đánh xi sàn nhà.

Jonathan nghe lời. Bà lon ton đi trước anh, dẫn anh vào phòng khách, rất nhiều đồ gỗ trong phòng còn phủ khăn. Ngồi ở mép tràng kỷ lớn, Jonathan không tài nào tránh khỏi làm cái vỏ bọc bằng nhựa kêu sột soạt.

– Bà mừng là cháu tới… Có lẽ cháu không tin, nhưng bà định gọi cho cháu mấy ngày nay.

– Thế ạ?

– Nhớ là Edmond để lại một thứ cho cháu. Một bức thư. Bác ấy nói là: nếu con chết, bằng mọi giá mẹ phải đưa thư này cho Jonathan.

– Một bức thư ạ?

– Một bức thư, ừ, một bức thư… Ừm, bà cũng chẳng biết để nó ở đâu nữa. Chờ bà chút… Bác ấy đưa cho bà bức thư, bà nói với bác ấy là bà sẽ cất nó, bà cất nó trong một cái hộp. Có lẽ là một trong mấy cái hộp sắt trắng ở cái tủ tường lớn.

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button