Văn học nước ngoài

Kẻ Gây Hấn

ke-gay-han-maurice-ellabert1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Maurice Ellabert

Download sách Kẻ Gây Hấn ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục :  VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng EPUB                 Download

Định dạng MOBI                 Download

Định dạng PDF                    Download

Bạn không tải được sách ?  Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Người chủ khách sạn của tôi đang chăm chú làm việc tựa hồ cố tính toán để dùng số tiền dành dụm mua lại nhà hàng Ritz hoặc Crillon. Tuy nhiên ông ta vẫn ngẩng đầu lên khi tôi đi qua và cất tiếng gọi tôi:

– Ông Charmoy! Sáng nay có người đến thăm dò tôi về ông.

Tôi quay bước trở lui, có vẻ thú vị.

– Một ký giả chứ gì?

– Chắc không phải. Một người muốn biết rõ tư cách của ông.

Tôi liền bảo:

– Tôi hết lòng tin cậy ở ông. Vì thanh danh khách sạn của ông, lẽ ra ông nên nhờ một tên giết mướn thanh toán bọn nghèo đói như tôi.

– Ông ta cũng đặc biệt lưu ý đến hoạt động kịch nghệ của ông.

– Chắc ông đã hết lời khai ra rằng hiện giờ tôi vô cùng nhàn rỗi?

Viên chủ khách sạn cằn nhằn:

– Đâu có phải vì tôi mà lúc này ông không có việc làm? Người đó đã hỏi tôi hiện giờ ông có bận tập một vở kịch gì hay đang quay một cuốn phim nào không. Tôi đã ngầm nói cho ông ta hiểu rằng ông không đến nỗi bận rộn lắm.

– Như thế thì kỳ lạ thật. Không lẽ ông ta đi thăm dò để lập gánh hát?

– Ông sẽ hiểu rõ nếu người ta đề nghị với ông một giao kèo đóng phim với Brigitte Bardot.

Tôi trở về phòng và cố suy đoán nguyên do chính xác về vụ xâm phạm đời tư của tôi một cách kỳ lạ này. Giả thuyết cho rằng đây là một cuộc điều tra để tìm diễn viên sân khấu hoặc màn ảnh tôi thấy không hẳn là vô lý.

Thật tình tôi có một bản chất lạc quan và tôi sẵn sàng đón nhận những thất vọng của cuộc đời với tất cả bình tĩnh, kể từ khi ban giám khảo Trường Quốc Gia Kịch Nghệ cấp cho tôi một giấy ban khen, đúng với lời ông thầy tử vi đã tiên đoán tôi sẽ đoạt Giải Nhất về ngành hài kịch.

Tôi đã để lại hình và địa chỉ cho khá nhiều nhà sản xuất điện ảnh và các vị giám đốc đoàn ca kịch nên rất có thể một người nào đó vì không tin, vì thận trọng hoặc vì theo một thủ tục bắt buộc, đã đi thăm dò kỹ về tôi trước khi ký hợp đồng với tôi.

Tôi ngủ thiếp đi với những nhận định này. Ngày hôm sau, những tư tưởng đó bỗng trở về trong tâm trí tôi khi tôi nghe nói có ai điện thoại. Tôi vội vàng chạy xuống chiếc tủ được ngụy trang thành một buồng điện thoại.

Tôi nói vào máy bằng một giọng ung dung của kẻ không chờ một ai cả.

– Tôi là Pierre Charmoy, đang nghe đây.

– Tôi muốn nhờ ông giúp một việc.

Tôi không hy vọng lạc quan của mình thành sự thật một cách nhanh chóng như thế.

Tôi bảo:

– Mình sẽ cùng nhau bàn tính. Xin lỗi ông là ai?

Người ở đầu dây đằng kia trả lời ngay:

– Ông dù có biết cũng không lợi gì. Vì vậy xin ông cho tôi được giấu danh tánh,

Tôi chưa kip trình bày nỗi kinh ngạc của tôi thì người kia lại tiếp:

– Vì lẽ nghề nghiệp của ông là đóng những vở kịch vui, tôi muốn đem đến cho ông một vai trò đặc biệt và hết sức bất ngờ. Đây không phải là một màn trên sân khấu mà ở ngoài đường phố. Tôi xin giải thích: ông hãy đến lưu ngụ trong một đô thị nhỏ, suốt ngày hãy xuất hiện quan sát thiên hạ và giả vờ tò mò muốn tìm hiểu các hành vi và cử chỉ của họ để làm cho họ phải khó chịu, phải tức tối. Tôi hy vọng ông sẽ đóng được vai trò này.

Biết chắc mình đang bị một kẻ vô danh đùa cợt, tôi trả lời:

– Đó chỉ là trò trẻ con.

Người kia vẫn tiếp lời:

– Có lẽ ông đã hiểu vì sao tôi bày trò lừa phỉnh này?

Tôi thú thật không được hiểu rõ bao nhiêu.

Y liền trình bày rõ:

– Lý do rất đơn giản. Tôi có một mối ác cảm với dân chúng trong vùng đó. Tôi tưởng có thể làm thế cho bõ ghét, một lối trả thù mà chắc ông cũng công nhận là không lấy gì làm ác độc, nhưng không kém phần khôi hài.

Tôi tiếp:

– Như mọi soạn giả khác, ông không được khiêm tốn mấy. Và để trình diễn tác phẩm của ông, ông sẽ trả cho tôi bao nhiêu?

– Tùy theo điều kiện của ông. Ông muốn bao nhiêu cũng được.

Câu trả lời quả quyết làm cho tôi sửng sốt mất một lúc lâu mới nói đại một con số:

– Một ngàn quan mỗi tuần chưa kể mọi chi phí.

Người kia im lặng một lát. Tôi vội vàng nói tiếp:

– Đó là giá lương hiện lại của tôi. Lẽ tất nhiên vì đây là trường hợp đặc biệt tôi phải đầu cơ lên giá chút đỉnh. Nếu ông không quyết định ngay, không chừng tôi còn lên giá cao hơn nữa.

Gã đối thoại nặc danh đề nghị:

– Tổng cộng một ngàn quan. Các chi phí của ông chắc sẽ không nhiều lắm đâu. Ông đồng ý chứ?

Tôi la lớn:

– Ồ! Đâu có gấp như thế được! Ông phải cho tôi biết rõ các chi tiết đã chứ. Trước hết là thời gian trình diễn?

– Ít ra cũng một tuần. Có lẽ hai.

– Nơi nào?

– Gần Nancy…Foncourt.

Lại im lặng một lát, rồi người kia hỏi:

– Cái tên đó làm ông nhớ tới chuyện gì hay sao?

Tôi bảo:

– Thủy tinh.

– Đúng thế. Đó là xứ sở sản xuất nhiều loại thủy tinh nổi tiếng, ông có quen biết người nào ở nơi đó không?

– Không.

– Càng hay. Như vậy càng đỡ rắc rối. Tôi sẽ trả tiền trước. Ông có thể đi ngay được chứ?

Tuy đã quyết định chấp thuận mọi điều kiện về tiền thù lao và thời hạn, tôi vẫn không muốn tỏ ra mình đã chấp thuận một cách gấp rút tố cáo rằng mình đang túng tiền.


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button