Văn học nước ngoài

Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử – Kẻ Chiêu Hồn

Ke chieu hon - Michael Scott1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả :  Michael Scott

Download sách Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử – Kẻ Chiêu Hồn ebook PDF/PRC/EPUB/MOBI. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : SÁCH VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Tôi thấy sợ. Không phải cho bản thân tôi, nhưng cho những người tôi để lại sau lưng mình: Perenelle và cặp song sinh. Tôi cam đành chấp nhận rằng chúng tôi sẽ không thể nào giành lại kịp cuốn Codex để cứu vợ tôi. Có lẽ tôi chỉ còn đúng một tuần lễ, chắc chắn không thể hơn hai tuần được, rồi thì tuổi già sẽ đến đòi mạng tôi; còn Perenelle khả năng có thể sẽ kéo dài được gần hai tuần. Tôi không muốn chết. Tôi đã sống trên trái đất này sáu trăm bảy mươi sáu năm, và vẫn còn quá nhiều việc tôi chưa từng làm, quá nhiều việc tôi ước ao mình vẫn còn thời gian để thực hiện. Dù vậy, tôi thấy mình được an ủi, vì tôi đã sống đủ lâu để tìm được cặp song sinh huyền thoại, và tự hào rằng tôi đã khởi đầu việc huấn luyện hai đứa những pháp thuật cơ bản, Sophie đã tinh thông được ba, Josh chỉ mới có một, nhưng nó lại bộc lộ các kỹ năng khác, và lòng can đảm của nó thật là phi thường. Chúng tôi đã trở về tới San Francisco, đã bỏ Dee lại ngay giữa Lodon. Tôi hy vọng đó là lần cuối cùng chúng tôi gặp hắn. Tuy nhiên, tôi thật lo lắng vì Machiavelli đang ở đây, trong thành phố này. Perenelle đã đánh bẫy y và tên bạn đồng hành của y trên Alcatraz cùng với những con quái thú khác, nhưng tôi không rõ hòn đảo Đá ấy có thể cầm giữ trong bao lâu một kẻ như tay người Ý bất tử kia. Và cả tôi lẫn Perenelle đều đồng ý rằng Alcatraz là một mối đe dọa mà chúng tôi phải đương đầu bao lâu chúng tôi còn có thể. Chỉ mỗi việc ý thức rằng các xà lim đang chứa đầy những bọn quỷ sứ cũng đủ làm người ta thấy kinh khiếp. Mặc dù vậy, lo lắng hơn nữa là tin tức cho biết Scathach và Joan Arc đã biến đâu mất. Lẽ ra cổng tuyến ở Notre Dame phải đưa họ đến ngọn Mount Tamalpais, nhưng họ chưa bao giờ đặt chân lên đến đó. Francis điên cuồng vì lo lắng, nhưng tôi có nhắc cậu ấy rằng Scathach đã trên hai ngàn rưỡi tuổi, và cô ấy là chiến binh tối thượng. Mối quan tâm thật sự của tôi nằm ở hai đứa nhỏ sinh đôi. Tôi không rõ bọn trẻ suy nghĩ thế nào về tôi nữa. Tôi luôn ý thức rằng Josh đang chất chứa trong lòng nó những nghi ngại về tôi, nhưng bây giờ tôi lại đang có cảm giác là bọn trẻ vừa sợ hãi vừa mất lòng tin cậy khi hai đứa đã khám phá ra những phần nhỏ trong lịch sử cuộc đời tôi mà tôi thích được che giấu đi thì hơn. Tôi không tự hào về một số việc tôi đã làm, nhưng tôi không tiếc gì cả. Tôi làm những gì phải làm để bảo đảm sự sống còn của toàn nhân loại, và nếu được chọn lựa, tôi sẵn sàng lặp lại tất cả những điều ấy một lần nữa. Hai đứa nhỏ song sinh đã trở về nhà dì tụi nó ở Pacific Heights. Tôi sẽ để cho bọn trẻ một hoặc hai ngày nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe. Rồi chúng tôi sẽ lại bắt đầu. Việc huấn luyện cần phải được hoàn tất; hai đứa nhỏ cần phải được chuẩn bị sẵn sàng khi các Elder Đen tối quay lại. Bởi vì ngày đó hầu như đang lơ lửng lưng chừng ngay trên mỗi người chúng tôi.

THỨ BA, NGÀY 5 THÁNG 6 Chương một, “Chị chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ được nhìn thấy lại nơi này,” Sophie Newman nói

“Em chẳng bao giờ nghĩ khi nhìn thấy nó mình lại mừng dữ vậy,” Josh nói thêm. “Nó trông… Em không biết nữa. Trông khang khác.” “Nó cũng vẫn y chang vậy thôi,” cô chị sinh đôi của cậu nói. “Tụi mình mới là những người đã thay đổi nè.” Sophie và Josh Newman đang thả bộ xuống đường Scott ở Pacific Heights, hướng đến nhà dì Agnes trên góc đường Sacramento. Năm ngày trước – thứ Năm, 31 tháng Năm – hai đứa đã rời chỗ làm, Sophie ở tiệm cà-phê, Josh ở tiệm sách. Đó chỉ là một ngày bình thường… song đó lại là ngày bình thường cuối cùng mà hai đứa được trải nghiệm. Từ ngày đó thế giới của hai đứa đã thay đổi vĩnh viện; bản thân hai đứa cũng thay đổi, cả thể chất lẫn tinh thần. “Tụi mình nói thế nào với dì?” Josh hỏi với vẻ bồn chồn. Dì Agnes đã tám mươi bốn tuổi, và dù hai đứa gọi là dì, nhưng thật ra bà ấy không có quan hệ huyết thống gì với hai chị em. Sophie nghĩ có lẽ bà là chị của bà ngoại… hoặc là họ hàng, hoặc có thể chỉ là một người bạn, nhưng cô bé cũng không chắc lắm. Bà là người rất tử tế tốt bụng nhưng hay nóng nảy, lúc nào cũng làm om sòm nhặng xị và rất lo lắng nếu cặp sinh đôi về trễ và bà sẵn sàng báo cáo lại cho ba mẹ hai đứa nhỏ về từng việc một mà chúng đã làm. “Tụi mình cứ nói đơn giản thôi,” Sophie nói. “Tụi mình dựa vào câu chuyện đã kể với ba mẹ ấy – trước tiên là tiệm sách đóng cửa vì Perenelle không khỏe, và rồi, khi cô ấy đi bệnh viện về, nhà Flamel – ” “Nhà ,” Josh chữa lại. “Nhà mời tụi mình ở lại chơi trong căn nhà ở vùng sa mạc của họ.” “Vậy tại sao tiệm sách đóng cửa?” “Rò rỉ khí gas.” Josh gật đầu. “Rò rỉ khí gas. Mà ngôi nhà trong vùng sa mạc ở đâu?” “Joshua Tree.” “OK, em hiểu rồi.” Cậu cười toe. “Chị biết đó, tụi mình sẽ có một buổi tra hỏi cho coi.” “Chị biết mà. Thậm chí khi tụi mình chưa kịp nói chuyện với Ba Mẹ nữa kìa.” Josh gật đầu. “Em đang nghĩ,” cậu nói từ từ. “Có lẽ tụi mình nên kể sự thật.” Cặp song sinh đi bộ qua bên kia đường Jackson. Hai đứa có thể nhìn thấy ngôi nhà gỗ màu trắng cầu kỳ thời nữ hoàng Victoria cách đó ba khối nhà. Sophie gật đầu. “Để chị sắp xếp chuyện này lại nhé. Em muốn nói với ba mẹ rằngcông trình cả đời của ba mẹ chẳng là gì cả. Rằng mọi thứ ba mẹ từng học – sử học, khảo cổ học và cả sinh vật học – là sai lầm.” Cô bé cười nhăn răng. “Ý tưởng tuyệt lắm. Cứ đi mà nói đi. Chị sẽ canh chừng cho.” Josh nhún vai với vẻ khó chịu. “Được rồi, được rồi, vậy thì tụi mình sẽ không kể gì với ba mẹ hết.” “Ngay bây giờ thì chưa, bất luận thế nào.” “Nhất trí, nhưng sớm muộn gì cũng lộ ra thôi. Chị biết giữ bí mật với ba mẹ là điều không thể mà.” Chiếc limousine thon dài màu đen kiểu dáng đẹp với những khung cửa sổ sẫm màu lái chầm chậm ngang qua hai đứa, người tài xế chồm người ra phía trước, kiểm tra số nhà trên con đường có hai hàng cây, Chiếc xe bật đèn hiệu và chạy xuống xa hơn. Josh hất cằm chỉ vào chiếc limo. “Có vẻ như chiếc xe kia muốn dừng lại bên ngoài nhà dì Agnes.” Sophie thờ ơ nhìn lên. “Chị chỉ mong sao có ai đó mà tụi mình có thể nói chuyện được,” cô bé nói. “Một người nào như Gilgamesh ấy.” Nước mắt côi bé ứa ra. “Hy vọng ông ấy ổn.” Lần cuối cùng cô


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button