Văn học nước ngoài

Húng Nhại

Hung nhai - Suzanne Collins1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Suzanne Collins

Download sách Húng Nhại ebook PDF/PRC/EPUB/MOBI. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng ebook               

File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Giới thiệu

Khoảnh khắc Katniss làm nổ tung trường lực tại Huyết trường Tứ phân, một “Đấu trường” khác đã được mở ra, cuộc chiến khốc liệt giữa các quận và Capitol.

 

Nhưng Katniss không sẵn sàng. Bị tổn thương cả thể chất lẫn tinh thần, tận mắt nhìn thấy quê nhà tan hoang, bặt tin Peeta, Katniss hoàn toàn mất phương hướng. Chỉ khi thấy Peeta xuất hiện trên truyền hình Capitol, cô mới có động lực trở thành Húng nhại – biểu tượng của cuộc nổi dậy – để bảo vệ những người mình yêu thương. Tiếp tục dấn thân vào một “Đấu trường” khác dữ dội hơn nhiều, Katniss cũng phải nhận thêm nhiều mất mát. Peeta có còn như xưa? Bao nhiêu người nữa phải hy sinh cho cuộc chiến? Snow có bị lật đổ?

Trích đoạn

Tôi nhìn trân trân xuống giày, săm soi lớp tro mỏng đậu xuống nền da sờn rách. Chiếc giường mà tôi dùng chung với em gái Prim từng được đặt tại chỗ này. Đằng kia là bàn bếp. Những viên gạch ống khói bị thiêu rụi thành tro trở thành điểm tham chiếu cho phần còn lại của ngôi nhà. Tôi còn có thể xác định phương hướng cho mình giữa biển màu xám xịt này dựa vào cái gì khác nữa đây?

 

Quận 12 gần như chẳng còn gì. Một tháng trước, trận bom lửa do Capitol gây ra đã phá hủy hoàn toàn nhà cửa của những thợ mỏ nghèo khu Vỉa than, các cửa hàng trong thị trấn và kể cả Tòa Tư pháp. Nơi duy nhất thoát khỏi sự tàn phá của bà hỏa là Làng Chiến thắng. Tôi không biết chính xác tại sao. Có lẽ như thế thì những ai buộc phải tới đây lo liệu công việc cho Capitol mới có chỗ nghỉ ngơi tử tế. Tay phóng viên kỳ quặc, Ủy ban đánh giá tình trạng mỏ than. Đội Trị an kiểm soát đám dân tị nạn quay về.

 

Nhưng không ai quay về trừ tôi. Và đấy chỉ là một chuyến thăm chóng vánh. Chính quyền Quận 13 phản đối tôi quay lại. Họ nhìn nhận đó là một hành động mạo hiểm vừa tốn kém vừa vô ích, xét đến việc có ít nhất một tá tàu bay vô hình lượn tròn trên đầu để bảo vệ tôi trong khi chẳng thu thập được tin tức tình báo nào. Dù vậy tôi vẫn phải thăm nơi ấy. Thôi thúc đó lớn đến mức tôi coi nó là điều kiện để hợp tác với bất kỳ kế hoạch nào của họ.

 

Cuối cùng, Plutarch Heavensbee, Trưởng Ban Đấu trường Sinh tử, người tổ chức cuộc nổi dậy ở Capitol giơ tay lên. “Để cô ấy đi đi. Thà phí một ngày còn hơn mất một tháng. Có lẽ cô ấy phải đảo qua thăm Quận 12 thì mới tin được chúng ta cùng phe.”

 

Cùng phe. Thái dương trái bỗng nhói đau khiến tôi phải ấn tay lên. Ngay ở chỗ Johanna Mason dùng lõi cuộn dây đánh tôi. Ký ức cuồng quay khi tôi cố phân tích đúng sai. Hàng loạt sự kiện nào đã dẫn tôi tới đứng tại nơi thành phố đổ nát của mình? Thật khó trả lời bởi ảnh hưởng của cơn chấn động não mà cô ta gây ra cho tôi vẫn chưa thuyên giảm và suy nghĩ của tôi vẫn có xu hướng rối tinh rối mù. Ngoài ra, loại thuốc họ dùng để kiểm soát cơn đau cũng như tâm trạng của tôi đôi khi vẫn khiến tôi bị ảo giác. Tôi đoán vậy. Tôi vẫn chưa hoàn toàn tin rằng cái đêm sàn phòng bệnh biến thành tấm thảm rắn uốn éo ấy chỉ là do tôi tự hoang tưởng mà ra.

 

Tôi áp dụng kỹ năng do một bác sĩ gợi ý. Tôi khởi động với những điều đơn giản nhất mà tôi biết là đúng, sau đó hướng tới những thứ phức tạp hơn. Danh sách này dần hiện lên trong đầu tôi…

 

Tôi tên là Katniss Everdeen. Tôi mười bảy tuổi. Nhà tôi ở Quận 12. Tôi đã tham gia Đấu trường Sinh tử. Tôi đã trốn thoát. Capitol căm ghét tôi. Peeta đã bị bắt làm tù binh. Người ta cho rằng cậu ấy đã chết. Nhiều khả năng là cậu ấy đã chết. Cậu ấy mà chết có khi lại là tốt nhất…

 

“Katniss. Anh xuống nhé.” Giọng người bạn thân Gale vang lên qua cái tai nghe mà phiến quân nhất quyết bắt tôi đeo. Anh đang ở trên tàu bay, chăm chú quan sát tôi, sẵn sàng nhào xuống nếu có gì bất ổn. Tôi nhận ra mình đang khom người, khuỷu tay chống lên đùi, đầu gục giữa hai tay. Trông tôi chắc như sắp gục đến nơi. Điều này không thể xảy ra được. Nhất là khi cuối cùng họ cũng cho tôi ngưng dùng thuốc.

 

Tôi đứng thẳng lên, vẫy tay từ chối lời đề nghị của anh. “Không. Em ổn mà.” Để chứng tỏ thêm, tôi rời khỏi ngôi nhà cũ tiến vào thị trấn. Gale muốn được hạ cánh xuống Quận 12 cùng tôi, nhưng anh cũng không ép khi tôi từ chối song hành với anh. Anh hiểu hôm nay tôi không muốn ở cùng ai. Kể cả anh. Có những hành trình ta phải độc bước.

 

Mùa hè vẫn nóng thiêu đốt và khô như rang. Hầu như không có giọt mưa nào nhỏ xuống cuốn trôi đống tro tàn còn lại sau cuộc tấn công. Tro cứ bay đây đó theo từng bước chân tôi. Chẳng có gió tản mát chúng đi. Tôi cứ nhìn chằm chằm xuống nơi mà tôi nhớ từng là đường, vì lúc mới đặt chân lên Đồng cỏ, tôi sơ ý giẫm thẳng vào đá. Chỉ có điều đó chẳng phải đá mà là sọ người. Nó lăn lông lốc, mặt ngửa lên, và mãi hồi lâu tôi không thể rời mắt khỏi hàm răng, tự hỏi nó thuộc về ai, rồi lại nghĩ nếu chẳng may rơi vào cảnh tương tự thì cái sọ của mình trông cũng giống hệt thế thôi.

 


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button