Văn học nước ngoài

Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan Tập 10: Hồ Linh Hồn

Ho linh hon - Darren O'Shaughnessy1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Darren O’Shaughnessy

Download sách Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan Tập 10: Hồ Linh Hồn ebook PDF/PRC/EPUB/MOBI. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Mở đầu

Hôm đó cái chết đã được an bài, nhưng không biết cho chúng tôi hay cho con beo.

Những con beo đen thật sự là những con báo gấm. nếu bạn nhìn gần, sẽ thấy những đốm mờ lẩn thong lớp long của chúng. Nhưng, trừ khi là trong sở thú, đố ai dám lại gần một con beo để nhìn cho rõ, đúng không? Chúng là một trong những sát thủ to lớn nhất của thiên nhiên. Chúng di chuyển vừa tốc độ vừa êm ru. Chỉ một cú phóng chúng đã lên tới đỉnh cao nhất. bạn không thể chạy thoát, vì chúng chạy nhanh hơn. Bạn không thể leo trốn, vì chúng cũng biết leo trèo. Cách tốt nhất là tránh xa chúng hoàn toàn, trừ khi bạn là một thợ săn đại tài, dạn dày kinh nghiệm và luôn trang bị… một khẩu súng trường.

Harkat và tôi chưa bao giờ săn bắt loài beo. Vũ khí “tối tân” nhất của chúng tôi chỉ là mấy con dao bằng đá, một cây gậy dài, đầu tròn như dùi cui. Vậy mà, chúng tôi ở đó, sát miệng cái hố đào từ hôm trước, lom lom nhìn con nai chúng tôi đã bắt làm mồi nhử con beo. Suốt mấy tiếng, chúng tôi núp sau bụi rậm, rồi tay nắm chặt vũ khí thô sơ, khi nhận thấy một vật dài màu đen lấp ló sau những cây cối quanh đó. Một cái mũi đầy ria ló ra từ sau một thân cậy, đánh hơi không khí. Một con beo. Tôi thúc nhẹ Harkat. Chúng tôi nín thở nhìn, đờ người vì sợ. mấy giây sau, com beo quay đi, nhẹ nhàng tiến vào khu rừng ảm đạm.

Harkat và tôi thì thầm bàn luận. Theo tôi, con beo đã cảm thấy có bẫy và sẽ không trở lại nữa. Harkat không đồng ý. Hắn nghĩ con beo sẽ trở lại. Nếu chúng tôi lùi xa hơn, chắc chắn nó sẽ phóng tới ngay. Vì vậy chúng tôi lách tới cuối bụi rậm. từ đây chỉ lờ mờ nhìn thấy được con nai.

Chúng tôi im lặng suốt mấy tiếng nữa. khi tôi vừa định lên tiếng bảo chỉ mất thì giờ vô ích, chợt nghe tiếng di động của một con thú lớn. Con nai điên cuồng nhảy chồm chồm. có tiếng gầm gừ trong họng từ phía bên đó, nó sẽ bị lọt ngay vào bẫy và bị giết chết trong hố. Như vậy chúng tôi sẽ không phải chiến đấu với nó.

Tôi nghe tiếng cành khô gãy khi một thân thể nặng nề đạp lên lớp cành lá phủ trên hố, rồi rơi phịch lên những cọc nhọn chúng tôi đã cắm dưới đáy. Một tiếng rống dữ dội vang lên, rồi hoàn toàn yên lặng.

Harkat từ từ đứng dậy, nhìn qua bụi rậm. tôi cũng đứng theo, ngập ngừng nói:

– Được rồi.

Harkat cười:

– Cậu có vẻ… không tin tưởng lắm.

– Ồ không. Tin chứ.

Cười lớn, tôi bước lại gần hố. Harkat cảnh giác:

– Thận trọng.

Tiến lên trước tôi, anh ta di chuyển sang trái, ra dấu cho tôi đi bên phải. Nắm chặt con dao, tôi đi vòng cho tới khi chúng tôi đối diện nhau từ hai bên hố.

Harkat không nói hết câu. Từ trên những cành cây gần tôi, thấp thoáng có sự di chuyển. Một vật đen, dài bay vút xuống, móng vuốt xèo ra, hàm mở rộng… rồi con beo phóng xuống tôi, với tiếng gầm đắc thắng.

Hôm đó cái chết đã được an bài.

 

Trích đoạn

Sáu tháng trước.

Sau trận đánh của chúng tôi với ma-cà-chớp, chuyến đi ngược lên đường hầm vừa mệt mỏi vừa chậm chạp. chúng tôi đã để tro cốt của ông Crepsley lại chính trong cái hố mà ông đã ngã xuống. Tôi muốn chôn cất ông, nhưng không còn lòng dạ nào làm việc đó nữa. Điều tiết lộ của Steve: nó là Chúa tể Ma-cà-chớp, làm tôi quá bối tối. Người thầy, người bạn thân thiết nhất của tôi đã bị giết chết. Thế giới của tôi nát tan từng mảnh. Sống hay chết, với tôi chẳng còn ý nghĩa gì.

Đi bên tôi là Harkat và Debbie. Phía trước là ông Vancha và bà Alice Bufgess. Debbie từng là bạn gái của tôi, nhưng bây giờ cô ấy đã là một phụ nữ, trong khi tôi vẫn mang thân thể của một thiếu niên. Lời nguyền khi trở thành ma-cà-rồng làm tôi mỗi năm năm mới già them một tuổi. Bà Alice là trưởng thanh tra cảnh sát. Ông Vancha đã bắt cóc bà ta khi chúng tôi bị cảnh sát bao vây. Bà và Debbie đã tham gia chiến đấu rất quyết liệt chống lại ma-cà-chớp. Tiếc thay không đạt được kết quả gì.

Chúng tôi đã nói hết với bà Alice và Debbie về cuộc chiến của Những-Vết-Thẹo, về sự tồn tại của ma-cà-rồng, nhưng họ không là những quái vật sát nhân như trong truyền thuyết. chúng tôi không giết người để nuôi thân. Chính những sinh vật kia – thị tộc na-cà-chớp – đã làm chuyện đó. Chúng đã ly khai khỏi ma-cà-rồng từ sáu trăm năm trước. chúng luôn hút cạn kiệt máu nạn nhân. Da chúng trở thành màu tía, mắt và móng tay đỏ lòm.

Hòa bình giữa hai bộ tộc kéo dài suốt một thời gian, cho đến khi một chúa tể Ma-cà-chớp xuất hiện. mục đích của tên thủ lãnh này là đẫn dắt ma-cà-chớp vào cuộc chiến chống lại và tiêu diệt ma-cà-rồng chúng tôi. Nhưng nếu chúng tôi tìm ra và giết được hắn trước khi hắn thay đổi hoàn toàn trở thành một ma-cà-chớp, cục diện sẽ thay đổi.

Theo như lời lão Desmond Tí Nị đầy quyền năng nhìn thấu tương lai, thì chỉ ba ma-cà-rồng có khả năng giết được Chúa tể Ma-cà-chớp. Đó là hai ông hoàng ma-cà-rồng: Vancha March và tôi. Người nữa là ông Crepsley, ma-cà-rồng đã chuyền máu cho tôi và đã từng đối xử với tôi như một người cha. Ông đã gặp von người mà chúng tôi tưởng là Chúa tể Ma-cà-chớp và đã giết chết hắn. nhưng rồi ông bị Steve đẩy vào cái chết trong hố lửa đầy cọc nhọn, và sau đó nó cho tôi biết kẻ bị ông Crepsley giết chỉ là một nhân vật tế thần. Chính nó, Steve, mới là Chúa tể Ma-cà-chớp.

Không thể nào tin nổi ông Crepsley đã chết. Tôi cứ chờ một cái vỗ vai, và rồi ma-cà-rồng cao lớn, tóc màu cà rốt sẽ đứng ngay sau tôi khi tôi quay lại. Tay đưa cao ngọn đuốc, vết thẹo dài trên mặt sang lên, với nụ cười tinh quái, ông hỏi chúng tôi tưởng đi đâu mà thoát được ông sao. Nhưng chẳng bao giờ có được cái vỗ vai đó. Không bao giờ nữa. Ông Crepsley đã chết rồi. Chẳng bao giờ còn trở lại. nhưng lúc này tôi phải cố xua đuổi những ý nghĩ về Steve, để khóc thương ông Crepsley.

Khốn nỗi, tôi nào khóc được. Càng muốn gào lên, nức nở gọi tên ông, thì mắt tôi càng ráo hoảnh. Trong khi trong tôi nghẹn ngào, lòng tan nát, thì bên ngoài tôi lạnh lùng, bình tĩnh cứ như không chút cảm xúc gì với cái chết của ông.

 


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button