Văn học nước ngoài

Freddy Và Kẻ Mặt Mịt

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Walter R. Brooks

Download sách Freddy Và Kẻ Mặt Mịt ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục :  VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng EPUB                 Download

Định dạng MOBI                 Download

Định dạng PDF                    Download

Bạn không tải được sách ?  Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Ngược lên con đường nhỏ phía sau khu chuồng trại nhà ông Bean, bạn sẽ gặp một cây cầu nhỏ băng qua một con suối. Và nếu rẽ trái rồi men theo con suối hướng lên trên, bạn sẽ gặp một cái ao, nơi hai con vịt Alice và Emma sinh sống. Qua cái ao rồi băng tiếp qua bãi cỏ chăn thả, xong men theo bìa rừng, bạn sẽ lọt vào giữa khu rừng, nơi mọi thứ đều ui ui, lạnh lạnh, chỉ có tiếng cười lặng lẽ của dòng nước chảy và thỉnh thoảng tiếng hót của một con chim te te phá tan sự yên lặng. Đi thêm vài phút bạn sẽ gặp một cái hồ nhỏ. Một bên bờ hồ dốc đứng và đầy đá, với đám cây len lỏi bộ rễ ngay bên dưới những tảng đá, thò cả vào trong nước. Nhưng bờ bên kia lại là một bãi cỏ êm thoai thoải. Hầu như ngày nào cũng vậy, nếu đến, bạn sẽ chẳng gặp ai ngoài một con ếch có tên Theodore sống ngay tại đó. Nhưng nếu đến vào một ngày hè cực nóng, nhiều khả năng bạn sẽ gặp thêm cả heo Freddy nằm ngửa trên bờ cỏ, đắm mình trong sáng tác thi ca.

Nếu định làm thơ, bạn sẽ cần hai thứ. Bạn cần yên tĩnh và bạn cần mát mẻ. Bạn không thể để nhiều kẻ đến tán chuyện mình, và càng không thể để quá nóng nực với nhớp nháp. Dĩ nhiên cũng cần cả giấy với bút chì nữa, thế nên Freddy luôn mang theo mấy thứ đó; và chú thường nằm trên bờ mà viết một tí, rồi lại nghĩ một lúc thật lâu, rồi lại viết thêm một tí. Đôi khi chú nghĩ quá nhiều mà viết lại quá ít đến nỗi Theodore tưởng rằng chú đang ngủ. Nhưng Freddy nói không, chú đang nghĩ rất ghê đấy chứ.

“Nhưng nếu đang nghĩ thì cậu đâu có ngáy,” Theodore nói.

“Thỉnh thoảng tôi thế đấy,” Freddy trả lời. “Thỉnh thoảng tôi thế đấy. Khi nào nghĩ cực kỳ lung là tôi ngáy ghê lắm.”

Theodore rất lịch sự và vì thế không nói gì nữa.

Thế đấy, một ngày kia, Freddy lại ngồi bên bờ hồ cố nặn ra một bài thơ về kiến. Bài thơ là một phần của một cuốn sách cho bọn súc vật – chắc chắn đây là cuốn sách đầu tiên được viết cho súc vật. Dĩ nhiên đa phần súc vật không đọc được, thế nên đây phải là một cuốn sách vỡ lòng, dạy chúng các mẫu tự. Thoạt tiên, Freddy dự tính viết chương đầu bằng toàn những từ bắt đầu bằng vần A, chương hai chỉ toàn những từ bắt đầu bằng vần B, và cứ thế. Nhưng Freddy nhận thấy làm vậy khó quá, thế nên chú quyết định chỉ viết một dòng với tất cả các từ bắt đầu bằng cùng một mẫu tự, rồi viết một bài thơ về mẫu tự đó. Chú đã có dòng đầu tiên: Kiến Khùng Kinh Khủng[1]. Và giờ chú đang nghĩ tiếp.

Tôi đoán rằng Freddy đang nghĩ không căng cho lắm, vì hai mắt chú vẫn đang mở. Và chẳng mấy chốc, chú nhìn thấy ngay một cái gì đó vừa bé vừa trắng đang nhảy lóc chóc dọc theo lối mòn về hướng mình. Trông cái vật ấy tựa như một quả banh tennis. Nhưng khi nó tới gần, chú nhận ra ngay là một con thỏ.

“Này này!” Freddy gọi, giọng rất cáu. “Cái gì mà nhặng cả lên thế?”

Con thỏ dừng ngay lại, thở hồng hộc, rồi chạy ào đến.

“Ối, ông Freddy ơi,” nó hổn hển. “Tôi… tôi sợ quá!”

Trong trang trại ông Bean có rất nhiều thỏ, khi Freddy bước vào nghề thám tử, chú đã thuê bọn chúng điều tra tội ác và theo dõi những kẻ đáng ngờ… Ở bang New York thời này, có lẽ chú là kẻ sử dụng nhiều thỏ làm công nhất. Hầu hết bọn thỏ đều không có tên, và chú phải đánh số chúng để tiện theo dõi.

“Chà, chà,” Freddy nói. “Nào, để coi, mi là Thỏ Số Hai Mốt, đúng chưa? Rồi. Ta nhớ rồi. Mi đã giúp ta vài vụ. Nào, mi sợ cái gì?”

Thế là Số Hai Mốt kể Freddy nghe, rằng nó mới vào trong Rừng Lớn cùng thằng anh để tìm cải xoong, thứ mà bọn thỏ rất ưa chuộng. Và có cái gì ấy làm nó sợ quá đi mất. Nó không rõ lắm là cái gì, nhưng Freddy không lấy đó làm ngạc nhiên. Những kẻ sợ hãi thường không rõ lắm cái gì đã làm mình sợ. Freddy bảo Số Hai Mốt thế. “Nếu mi biết cái gì làm mi sợ thì chắc chắn mi sẽ không sợ nữa. Bởi mi càng biết rõ về một thứ nào đó, thứ ấy càng bớt đáng sợ. Và nếu mi đã biết nó thật tỏ tường, mi sẽ thấy nó hoàn toàn chẳng có gì đáng sợ cả,” Freddy nói. “Ta cho là mi đã nghe có cái gì đó sột soạt trong bụi cây.”

“Có cái gì đó sột soạt và gây ra một tiếng động kỳ lắm,” con thỏ nói, “rồi nó đi theo tôi.”

“Có lẽ là gió thôi,” Freddy nói. “Hoặc một con chuột. Và ta đoán rằng bà cô của mi đã dặn mi đừng bao giờ đi vào Rừng Lớn, có phải không?”

“Vâng,” con thỏ đáp lời. “Bà nói ở đó có cái kia kìa ăn thịt thỏ. Bà nói ông cố tụi tôi có lần đi vào Rừng Lớn và chẳng bao giờ nghe tăm hơi ông nữa. Trước giờ tụi tôi chẳng quan tâm lắm; tụi tôi nghĩ đó chỉ là một câu chuyện bà bịa ra để tụi tôi khỏi vào đấy và đi lạc thôi. Nhưng trời ạ, tụi tôi sẽ không bao giờ vào đó nữa đâu.”


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button