Văn học nước ngoài

Đường Đến Đám Cưới

Duong den dam cuoi - Julia Quinn1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Julia Quinn

Download sách Đường Đến Đám Cưới ebook PDF/PRC/EPUB/MOBI. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : SÁCH VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng EPUB               Download

Định dạng MOBI               Download

Định dạng PDF                  Download

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

 

Trích đoạn

London, không xa đường St’ George, Quảng trường Hanover mùa hè, 1827.

 

Phổi anh bốc cháy.

 

Gregory Bridgerton đang chạy. Băng qua những con đường ở London, không quan tâm đến những cái nhìn tò mò của người đi đường, anh vẫn đang chạy.

 

Một nhịp điệu kỳ lạ, mạnh mẽ trong những chuyển động cùa anh – một hai ba bốn, một hai ba bốn – đẩy anh đi về phía trước trong khi toàn bộ tâm trí anh chỉ tập trung vào một điều và chỉ một điều duy nhất.

 

Nhà thờ.

 

Anh phải đến nhà thờ.

 

Anh phải dừng đám cưới lại.

 

Anh đã chạy được bao lâu rồi? Một phút? Năm phút? Anh chẳng thể biết được, mà cũng không thể nào tập trung được vào cái gì khác ngoài đích đến của anh.

 

Nhà thờ. Anh phải đến nhà thờ.

 

Nó hẳn đã bắt đầu lúc mười một giờ. Điều này. Sự kiện này. Điều này lẽ ra không bao giờ nên xảy ra. Nhưng dù sao thì cô ấy cũng vẫn đã tiến hành rồi. Và anh phải dừng nó lại. Anh phải dừng cô lại. Anh không biết làm thế nào, và anh chắc chắn là không biết tại sao, nhưng cố ấy đang làm điều đó, và nó là sai trái.

 

Cô ấy phải biết rằng điều đó là sai trái.

 

Cô ấy là của anh. Họ thuộc về nhau. Và cô ấy biết điều đó. Chết tiệt, cô ấy biết điều đó.

 

Đám cưới đã diễn ra bao lâu rồi? Năm phút? Mười phút? Hai mươi? Anh chẳng bao giờ quan tâm đến trước đây, và chắc chắc là chưa bao giờ nghĩ đến việc kiểm  tra đồng hồ xem khi nào thì nó bắt đầu và kết thúc.

 

Chưa bao giờ nghĩ rằng anh cần đến cái thông tin này. Chưa bao giờ nghĩ rằng nó trở thành vấn đề nhiều đến như vậy.

 

Anh đã chạy bao lâu rồi? Hai phút? Hay mười?

 

Anh trượt chân tại góc phố rẽ qua đường Regent, càu nhàu một điều gì đó đại loại là để thay thế cho từ “Xin lỗi” khi anh va vào một quí ông ăn mặc đứng đắn và làm cái cặp của ông ta rớt xuống đất.

 

Thông thường, Gregory sẽ dừng lại để giúp người đàn ông, cố gắng sữa chữa lỗi lầm, nhưng không phải hôm nay, không phải sáng nay…

 

Không phải bây giờ.

 

Nhà thờ. Anh phải đến nhà thờ. Anh chẳng thể suy nghĩ gì khác. Anh không cần phải. Anh phải …

 

Chết tiệt. Anh trượt chân dừng lại bởi một cỗ xe cắt ngang trước mặt anh. Tay anh để  thõng xuống bắp đùi – Không phải bởi vì anh muốn, mà vì cơ thể tuyệt vọng của anh yêu cầu như vậy. – Anh hợp một ngụm lớn không khí, cố gắng để làm giảm áp lực của tiếng hét trong cổ họng, cảm giác đốt cháy khủng khiếp, xé tan ra như là …

 

Cỗ xe đã di chuyển về phía sau và anh lại tiếp tục lần nữa. Bây giờ anh đã đến gần. Anh có thể làm điều đó. Không thể nhiều hơn năm phút kể từ khi anh rời khỏi nhà. Có thể là sáu. Cảm giác như là ba mươi phút, nhưng không thể nào quá bảy phút.

 

Anh phải dừng điều đó lại. Nó không đúng. Anh phải dừng nó lại. Anh sẽ dừng nó lại.

 

Anh có thể nhìn thấy nhà thờ. Ở phía xa, cái tháp chuông màu xám nhô lên trên nền trời màu xanh sáng. Ai đó đã treo những bông hoa lên chiếc đèn lồng. Anh không thể nói nó – là màu vàng hay trắng, chủ yếu màu vàng. Chúng tràn ra phía trước một cách tự do, bung ra từ chiếc giỏ. Có vẻ là một sự kiện vui vẻ, phấn khởi, và tất cà là sai. Đây không phải là một ngày phấn khởi. Nó không phải là một sự kiện đáng để chúc mừng.

 

Và anh sẽ dừng nó lại.

 

Anh chậm lại vừa đủ để không ngã dập mặt khi leo lên các bậc thang, và sau đó giật mạnh cánh cửa, mở rộng ra, rộng hơn nữa, hầu như không nghe tiếng đóng sầm lại khi nó va vào bờ tường. Có lẽ anh nên dừng lại để thở. Có lẽ anh nên đi vào một cách yên lặng, cho anh một khoảng thời gian để đánh giá tình hình, để đánh giá xem họ đang ở bao xa.

 

Nhà thờ hầu như yên lặng. Vị linh mục ngưng nói, và tất cả mọi người ngồi ở các hàng ghế đều xoay lại cho đến khi mặt họ đều nhìn về phía sau.

 

Nhìn vào anh.

 

“Đừng”, Gregory hổn hển, nhưng anh đang hít thở gấp gáp, anh hầu như không nghe thấy từ nào.

 

“Đừng”, anh nói, lần này to hơn, nắm chặt lấy cạnh của những chiếc ghế khi anh đi loạng choạng đi về phía trước. “Đừng làm điều đó”.

 

Cô không nói gì, nhưng anh nhìn cô. Anh nhìn cô, miệng cô mở to với cơn sốc. Anh nhìn thấy bó hoa rơi xuống từ tay cô, và anh biết – vì Chúa, anh biết rằng cô đã ngưng thở.

 

Cô trông đẹp tuyệt. Mái tóc vàng óng dường như bắt lấy ánh sáng, và nó sáng lên lộng lẫy đã lấp đầy trong anh với một sức mạnh. Anh đi thẳng đến, vẫn còn hít thở khó khăn, nhưng anh đã có thể đi mà không cần sự trợ giúp, đi ra khỏi những hàng ghế.

 

“Đừng làm điều đó”, anh nói lại lần nữa, di chuyển về phía cô với vẻ duyên dáng ngầm của một người đàn ông biết rõ những gì anh ta muốn.

 

Không ai biết phải làm gì.

 

Cô vẫn chẳng nói gì. Không ai nói gì cả. Điều đó thật kỳ lạ. Ba trăm con người bận rộn nhất London, tụ họp lại trong một tòa nhà, mà không ai có thể thốt ra một từ nào. Không ai có thể dứt cặp mắt khỏi anh khi anh đi vào lối đi chính giữa.

 

“Anh yêu em”, anh nói, ngay tại đây, ngay trước mặt tất cả mọi người. Ai quan tâm chứ? Anh sẽ không giữ nó trong bí mật. Anh sẽ không để cho cô cưới bất kỳ ai khác mà không chắc chắc rằng cả thế giờ biết cô nắm giữ trái tim anh.

 

“Anh yêu em”, anh nói lại lần nữa, và qua khóe mắt anh có thể thấy mẹ và em gái anh, ngồi im trên ghế, miệng họ há ra với cú sốc.

 

Anh vẫn bước. Dọc theo lối đi, mỗi bước thêm tự tin, thêm chắc chắn.

 

“Đừng làm điều này”, anh nói, bước ra khỏi lối đi và đi vào nơi hành lễ. “Đừng cưới anh ta”.

 

“Gregory”, cô thì thầm. “Tại sao anh làm điều này?”

 

“Anh yêu em”, anh nói, bởi vì đó là thứ duy nhất để nói. Nó là thứ duy nhất đáng bàn.

 

Mắt cô lấp lánh, và anh có thể thấy hơi thở đã trở lại trong cổ họng cô. Cô nhìn lên người đàn ông cô đang chuẩn bị cưới. Trán anh ta nhướng lên khi anh ta trao cho cô một cái nhún vai rất nhẹ, như thể muốn nói, đó là lựa chọn của cô.

 

Gregory quỳ một gối xuống. “Hãy lấy anh”, anh nói, dồn tất cả tâm hồn vào lời nói. “Hãy lấy anh”.

 

Anh ngừng thở. Toàn bộ nhà thờ ngừng thở.

 

Cô quay mắt lại nhìn anh. Chúng mở lớn và rõ ràng và tất cả những gì anh đã từng nghĩ đều thật tốt đẹp và tử tế và có thật.

 

“Hãy lấy anh”, anh thì thầm, lần cuối.

 

Môi cô run run, nhưng giọng cô rõ rang khi cô nói —


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button