Văn học nước ngoài

Đốt Cháy Băng Giá

dot-chay-bang-gia-tim-bowler1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Tim Bowler

Download sách Đốt Cháy Băng Giá ebook PDF/PRC/EPUB/MOBI. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : SÁCH VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng EPUB               Download

Định dạng MOBI               Download

Định dạng PDF                  Download

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Chuông điện thoại réo
Vào giữa đêm khuya
Và đầu dây bên kia
Một người đang muốn chết
Kết liễu đời mình…
Bằng những viên thuốc ngủ
Bạn có đủ dũng cảm, để nhắm mắt lại, và…

Nếu bạn là cô gái Dusty, nghe tiếng con trai lạ mặt tự nhận là người anh trai Josh mất tích bấy lâu của mình, bạn sẽ hoảng loạn và gọi điện cho cảnh sát? Bạn sẽ khóc òa và chạy vào phòng bố? Bạn sẽ cố ngủ vùi để quên đi giọng nói đầy ám ảnh? Bạn sẽ chạy thẳng vào trong cơn bão tuyết để rồi bị nhấn chìm trong màn đêm đen thẳm? Hay là…

Đợi chờ tới đêm mai
Giữa màn đêm mịt mùng, khi bão tuyết gào rú
Chuông điện thoại lại reo…
Và người con trai lạ mặt ấy, vẫn đợi bạn…!

Sự xuất hiện của cậu bé kì lạ với cuộc điện thoại mỗi đêm khuya đã làm thay đổi cuộc đời Dusty. Những nghi ngờ và rượt đuổi, những bí mật kinh khủng được giấu kín, những sự thật không ai muốn phơi bày, sự sống dậy của một linh hồn tội lỗi… Tất cả cùng cuốn theo mạch câu chuyện để rồi ẩn số tưởng chừng không thể được giải mã dần hé lộ trong ánh sáng ảm đạm của buổi sáng mùa đông sau cơn bão tuyết điên cuồng…

“Tôi sắp chết rồi!” Giọng nói lạ cất lên.

 

Dusty siết chặt điện thoại. Cô không biết người này là ai. Một tên con trai trạc tuổi cô, căn cứ vào giọng nói của hắn ta – khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, có lẽ lớn hơn một chút.

 

“Có ai ở đầu dây không?” Hắn ta thì thào.

 

Giọng hắn líu nhíu giận dữ. Cô liếc nhìn đồng hồ. Hai mươi phút nữa là tới nửa đêm. Cô đã trả lời điện thoại ngay lập tức khi nghĩ rằng cha gọi về báo ông bị kẹt vì tuyết rơi nhưng đang trên đường về. Cô không ngờ lại là tên con trai này.

 

“Có ai ở đó không?” Hắn hỏi.

 

“Anh là ai?”

 

Chỉ có tiếng ho khan đáp lại.

 

“Làm thế nào anh có số điện thoại này?” Cô hỏi. “Chúng tôi không nằm trong danh bạ.”

 

Lại một tiếng ho nữa nhưng lần này hắn trả lời.

 

“Tôi chỉ nghĩ đại ra một số điện thoại và quay số thôi.”

 

Cô nhăn mặt. Đây hẳn là một trò chơi khăm rồi. Tối thứ Sáu, đêm giao thừa. Một tên con trai nào đó đang chọc phá bạn bè. Nếu lắng nghe thật kỹ, có lẽ cô sẽ nghe thấy được cả tiếng cười thầm bị nén lại ở đầu dây bên kia. Nhưng tất cả âm thanh cô nghe thấy là hơi thở khò khè nặng nhọc của hắn.

 

Cô nghĩ đến cuộc hẹn hò của cha ở Beckdale. Cô đang ở nhà một mình lần đầu tiên sau nhiều tuần lễ, đặc biệt sau tất cả những rắc rối mà cô đã bày ra khiến cha cô phải đi đến cuộc hẹn, nhưng giờ cô ước gì ông mau chóng về nhà.

 

“Cô có nghe tôi nói không?” Hắn luống cuống hỏi. “Tôi đã nói tôi sắp chết mà.”

 

Cô biết đó không phải sự thật. Nếu tên này thật sự gặp nguy hiểm thì hắn ta không thể nào nghĩ đại ra một con số rồi gọi. Hắn sẽ gọi 999.

 

“Anh nên gọi cảnh sát.” Cô nói.

 

“Tôi không muốn cảnh sát.”

 

“Thế thì xe cứu thương.”

 

“Tôi không muốn xe cứu thương.”

 

“Nhưng anh nói là anh sắp chết mà.”

 

“Tôi sắp chết đây.”

 

“Thế thì anh cần gọi…”

 

“Tôi không cần gọi bất cứ ai cả. Tôi đã nói tôi sắp chết mà. Tôi không nói là tôi muốn sống.”

 

Một khoảng im lặng nặng nề mà cô chẳng thích thú gì.

 

“Tôi vừa mới dùng thuốc quá liều.” Hắn nói.

 

Cô cắn môi, không chắc chắn phải tin vào điều gì nữa và miễn cưỡng bị lôi kéo sâu hơn vào thế giới của tên con trai này. Có thể hắn đang nói thật, có thể không, nhưng cho dù rắc rối của hắn là gì đi nữa thì đó cũng không phải là chuyện người khác có thể giải quyết được.

“Tôi không thể giúp anh.” Cô nói.

 

“Cô có thể. Tôi chỉ muốn nghe một giọng nói thân thiện thôi. Ai đó để nói chuyện trong khi tôi lịm dần đi.”

 

“Anh cần thành viên của hội bác ái chứ không phải tôi. Tôi sẽ cho anh số của họ.”

 

“Tôi không cần hội bác ái.” Hắn nói. “Tôi cần cô.”

 

Chuyện này đang bắt đầu sởn gai ốc rồi đây. Tất cả bản năng mách bảo cô hãy dập điện thoại ngay. Nhưng trước khi cô kịp làm vậy hắn lại nói.

 

“Cô bao nhiêu tuổi?”

 

“Không phải chuyện của anh.”

 

“Cô nghe chừng khoảng mười lăm.”

 

Cô không nói gì. Hắn ta đã đoán trúng, có lẽ chỉ là ăn may nhưng nó vẫn khiến cô lúng túng.

 

“Cô tên gì?” Hắn hỏi.

 

“Đây cũng không phải chuyện của anh.”

 

“Sao cô không cho tôi biết nhỉ?”

 

“Bởi vì nó không liên quan đến anh.”

 

“Tên tôi là Josh.”

 

Cô siết chặt điện thoại. Josh – trong tất cả những cái tên, nó đã được chọn. Hắn lại nói.

 

“Tôi đã nói tôi tên Josh mà.”

 

“Không, đó không phải tên anh.” Cô đáp.

 

Cô thầm cầu nguyện là mình đúng. Cô không muốn bất cứ ai tên là Josh cả. Một khoảng im lặng, rồi hắn nói: “Cô nói đúng. Nó không phải tên tôi. Nhưng cô có thể gọi tôi là Josh nếu cô muốn. Ý tôi là chỉ cần cho tôi một cái tên là được.”


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button