Văn học nước ngoài

Đồng Tiền Thấm Máu

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Pierre Rey

Download sách Đồng Tiền Thấm Máu ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục :  VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng EPUB                 Download

Định dạng MOBI                 Download

Định dạng PDF                    Download

Bạn không tải được sách ?  Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Trước mặt vợ, không bao giờ Moóctimơ Ô Broi làm trọn cử chỉ của mình, Giuđích khiến ông khiếp đảm.

Bà có một nếp nhăn chua chát cay cay ở khoé miệng mà không một điểm trang nào che nổi. Giọng chao chát của bà khiến Moóctimơ muốn được tan biến đi, nhưng kinh hoàng hơn nữa là những im lặng của Giuđích, chúng nặng trịch những miệt thị chất lèn lại hoặc một yêu sách về cơn nhức đầu mà chỉ riêng cái uy của nó không thôi cũng mang lại được cho bà những sự trân trọng cần thiết đối với một người đàn bà đau ốm.

Từ nhiều năm rồi, Moóctimơ đã từ bỏ việc nối lại một cuộc đối thoại mà hàng bao tháng ngày ngủ riêng, không có qua một sự ăn nằm nào, thậm chí không cả tâm sự đã đánh sụt nó xuống thành một cuộc trao đổi gớm ghiếc những âm tiết, trong đó thường hay trở đi trở lại nhất là từ “nhức đầu”, tính từ “lố bịch” động từ “trả tiền”; trạng từ “bao nhiêu”. Vậy mà vào thời đầu cuộc hôn nhân của họ, Moóctimơ đã hi vọng thấy Giuđích quan tâm đến công việc và thành công của mình ! Ông nhận thấy bà chỉ bêu riếu các thất bại của ông, không bao giờ bình luận các thắng lợi của ông, coi chúng tựa hồ là cái sự dĩ nhiên vậy. Một thứ thù nghịch âm ỉ và câm lặng đã được nhanh chóng thiết lập, mỗi người cố thủ ở bên trong ý nghĩ của mình, Giuđích thì chẳng thiết tha ca cẩm nữa – trừ bằng điệu bộ. Moóctimơ thì thận trọng giữ riêng cho mình các thành đạt nghề nghiệp, mà có lẽ bà vợ sẽ sung sướng lắm, nếu biến được chúng thành con số không, chỉ bằng một câu nói ác độc hay một cái bĩu môi khinh bỉ. Bốn năm trước, khi đã là một trọng những luật sư tài chính nổi tiếng nhất của New York, suýt nữa ông đã mừng hét lên vì ước muốn tháo gỡ một số vụ việc của Công đoàn ([1]).

Đến phút chót, ông đã chối từ, nhờ một dự cảm mách bảo.

Dẫu thế cái khoản tiền tuột khỏi tay ông đó cũng chẳng làm thay đổi – nhất thời – đời sống của Giuđích chút nào.

Các tủ áo của bà chật cứng những lông thú đắt tiền, các ngăn kéo của bà đầy phè những đồ nữ trang, tựa hồ những tặng phẩm nhiều cơ man đó có thể bù lại được cái sự thiếu giao lưu lời lẽ gậm nhấm lứa đôi họ, tựa hồ có thể ném một cây cầu mỏng manh vào giữa hai bờ im lặng của họ.

Bà châm hút điếu thuốc lá thứ hai mươi trong buổi sáng, dụi lửa que diêm vào tách cà phê đặt trên cái khay đựng bữa điểm tâm mà bà chỉ dùng qua. Moocti kiểm tra cái khoá ngăn kéo của chiếc va li nhỏ, nhẹ của ông.

– Anh đi à ?

– Đi.

– Nhưng anh vừa ở Naxau về mà! Trời, nhức đầu.

– Em uống thuốc đi.

– Anh đi đâu ?

Sửng sốt, ông đứng thẳng dậy. Vờ thờ ơ trước mọi hành vi của ông, bà không đặt ra những câu hỏi loại này với ông bao giờ. Ông suýt buột miệng trả lời : “Đi đâu thì dính dáng quái gì đến bà cơ chứ”, nhưng kìm lại được và đành làu bàu :

– Đi Naxau.

Như cái máy, bà đổ chỗ thừa của tách cà phê đầy mẩu que diêm vào trong cái cốc còn đến một nửa nước bưởi rồi ném điếu thuốc lá bà vừa châm vào trong thứ nước hổ lốn đó.

– Anh may đấy… !

Ông lo lắng tìm ánh mắt bà và nhẹ người khi chỉ đọc thấy ở đó vẻ ngán ngẩm tẻ nhạt quen thuộc.

Ông nói giễu :

– Nếu em xong xuôi được trong năm phút thì anh đưa em đi với anh.

– Lố bịch. Nhức đầu mà!

Nếu như bà có thể biết được nhỉ ? Ông, con người bà đã thấy lớn lên, bà luôn luôn coi như viên luật sư bé bỏng thảm hại lúc ban đầu, cái lúc thật tình ông đã phải nài van để được vào làm chân tập sự trong một văn phòng luật. Ông, con người bà ngỡ đã làm cho liệt dương vì nhờ bằng ấy tháng năm bà ra sức thiến hoạn ? Cho dù ông thú nhận hết với bà thì liệu bà có thể quan niệm nổi được cái việc ông sắp sửa thực hiện không đấy ? Ông khẽ ho.

– Thôi nhé, nào…

Cúi xuống định làm cử chỉ vĩnh biệt nhưng giữa chừng ông lại ngừng…

– Anh phải đi đến đấy…

Thói thường lẽ ra ông phải xúc động. Có những tình cảm sắt đá và đau thương như những tình cảm vẫn bủa vây lấy các nhân vật chính trong tiểu thuyết khi họ gạch một đường kẻ dứt khoát vào một cuộc hôn phối hai chục năm ròng. Nhưng không, ông không thể xúc động nữa.

Ông bình thản, tựa như ngay tối nay ông lại về nhà ăn cơm vậy. Ý nghĩ về việc hai người không có con cái chợt làm cho ông mừng quýnh! Họ chưa xây dựng gì hết và ông không phá bỏ cái gì hết. Để bà ở lại thế này, xét cho cùng, ông chỉ có vứt bỏ đi một phần của chính ông, một cái mẩu nhớp nhúa của cuộc đời mà nhớ lại chỉ thấy tủi nhục, bởi lẽ đã chờ mòn chờ mỏi mới có được can đảm chạy trốn.

Chưa tới bốn mươi tám tiếng đồng hồ nữa, ông đã ở nơi khác, với người kia, ở một nơi chốn mộng tưởng không thể ngờ là có được. Và ông, Moóctimơ Ô Broi, sẽ trở thành người giàu nhất hành tinh, giàu như chưa từng ai giàu được như thế, giàu vượt xa cái mức mà bộ óc điên loạn nhất có thể tưởng tượng ra. Ông đã đứng ở cách cửa hai bước, va li trong tay, bà bỗng nói :


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button