Văn học nước ngoài

Dòng Thác Cuốn

1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Nguyễn Vạn Lý

Download sách Dòng Thác Cuốn ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục :  VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng EPUB                 Download

Định dạng MOBI                 Download

Định dạng PDF                    Download

Bạn không tải được sách ?  Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Ðầu thế kỷ hai mươi là một giai đoạn đại loạn tại Trung Hoa với một nếp sống hàng ngàn năm đang bị nhổ rễ bởi một cuộc cách mạng cực đoan. Dòng Thác Cuốn, một trong những tiểu thuyết nổi tiếng thời ấy, đã linh động phản ảnh cái giai đoạn đen tối ấy và có công dụng làm căn bản để hiểu những gì xảy ra sau đó.

Dòng Thác Cuốn là câu chuyện trong cái dinh cơ giầu có của nhà họ Cao tại Thành Ðô tỉnh Tứ Xuyên. Trong cái gia đình Tứ đại đồng đường này bốn thế hệ sống chung với nhau, cùng với rất nhiều gia nhân nô tỳ. Ðó là một hình ảnh tương phản giữa nước Trung Hoa cổ và những đợt sóng mới trào dâng lên để hủy diệt cái xã hội cổ ấy, được biểu thị trong đời sống hàng ngày của nhà họ Cao, và đặc biệt là ba anh em nhà họ Cao còn trẻ là Cao Giác Tân, Cao Giác Dân và Cao Giác Tuệ. Tất cả là những xung đột: xung đột giữa các thế hệ và giai cấp, những mối tình tan vỡ đau thương vì bị gia đình ngăn cấm, hoạt động của học sinh sinh viên chống lại chính quyền áp bức, và cuộc chiến đấu giải phóng phụ nữ. Dòng Thác Cuốn nói lên những nỗi đau thương tuyệt thảm nhân sầu của kiếp người.

Những xúc cảm mạnh mẽ phức tạp mà Dòng Thác Cuốn tạo ra cho độc giả là một báo hiệu cho tính chất phổ quát của kinh nghiệm nhân loại. Cuốn tiểu thuyết này một lần nữa minh chứng sự hữu hiệu của tiểu thuyết như là một phương tiện để chuyển dịch kinh nghiệm của một văn hoá sang một nền văn hoá khác.
Gió thổi mạnh; những bông tuyết trôi như bông gòn từ một chiếc mền bị xé rách, vật vờ rơi xuống. Từng lớp tuyết trắng chất đống tại chân tường hai bên đường, tạo ra một lề đường rộng cho lòng đường lầy lội tối tăm.

Khách bộ hành và phu khiêng kiệu phấn đấu với gió và tuyết mà không có kết quả gì. Tất cả đều mệt mỏi trong khi tuyết đổ xuống mỗi lúc một nặng hơn. Tuyết tràn ngập bầu trời, tuôn xuống khắp nơi – trên dù, trên kiệu, trên áo choàng của phu khiêng kiệu, và trên mặt khách bộ hành.

Gió thổi vùi dập những cây dù về mọi phía; một vài cái tuột khỏi tay người. Tiếng gió hú thê thảm, nhập với tiếng bước chân trên tuyết để làm thành một thứ âm thanh kỳ lạ khó chịu. Trận bão tuyết này sẽ ngự trị thế giới một thời gian thật lâu dài; dường như nó cảnh cáo mọi người ngoài đường rằng mặt trời ấm áp của mùa xuân sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Lúc đó gần tối rồi, nhưng đèn đường chưa thắp. Mọi vật dần dần biến mất vào một màn đêm màu xám. Nước và bùn ngập đường phố trong không khí lạnh giá buốt. Chỉ một ý nghĩ khuyến khích những người đi bộ đang phấn đấu giữa cái quang cảnh u ám này – rằng họ sắp được trở về với sự ấm áp và sáng sủa trong nhà.

Một thanh niên 18 tuổi giục em, “Bước mau lên, Giác Tuệ, nếu không chúng ta sẽ về trễ bữa ăn tối.” Chàng một tay cầm dù, tay kia kéo cao mép chiếc áo bông. Bộ mặt tròn của chàng đỏ ửng vì lạnh trong khi chàng quay lại nói với người em; đôi kính gọng vàng nằm trên đầu mũi chàng.

Giác Tuệ, người thanh niên bước phía sau, tuy cùng một khổ người và mặc cùng một thứ y phục, có vẻ trẻ hơn. Mặt chàng gầy hơn, hai mắt rất tinh anh.

“Ðừng lo, chúng ta về gần tới nhà rồi. Anh ơi, trong buổi tập diễn hôm nay anh đóng xuất sắc nhất, tiếng Anh của anh tuôn ra tự nhiên trôi chảy. Anh đóng vai người bác sĩ thật là đúng; lời đối thoại và diễn xuất của anh rất hay.”

Giác Tuệ nói một cách hứng khởi trong lúc chân bước mau hơn. Bùn bắn lên, hai ống quần của chàng đã lấm tấm vương bùn rồi.

Người anh, Cao Giác Dân hơi chậm bước để chờ người em bắt kịp và nói một cách hãnh diện hài lòng: “Có gì đâu, chỉ vì tại anh bạo dạn hơn em thôi. Em quá nhút nhát, và vai Hắc Cẩu của em không đúng lắm. Hôm qua em đã học thuộc lòng vai ấy rồi mà? Tại sao em không nói được trong lúc tập diễn? Nếu không có giáo sư Chu nhắc thì em không thể đóng hết được màn đó.”

Tuy người anh nói hết sức dịu dàng, không ngầm một ý chê trách, nhưng Giác Tuệ cũng mắc cở, máu dồn lên má trong lúc chàng nói một cách bối rối, như thể để tự hồi phục. “Em không biết tại sao, mỗi khi em lên sân khấu là em lại hoảng sợ; em cảm thấy như đứng trước rất đông người đang chăm chú nhìn em. Em cố gắng hết sức, em muốn nói lời đối thoại trơn chu…”

Một cơn gió thổi cây dù của chàng quay tít, cắt ngang lời chàng trong lúc chàng cố nắm cán dù mà không được. Nhưng cơn gió cũng ngưng lại ngay. Mặt đường phủ đầy tuyết chưa tan, từng mảnh trắng trên khắp lối đi, có những vết bước chân, bước này chồng lên bước kia, những lớp mới trùm phủ lên những lớp cũ. Giác Tuệ tiếp tục nói tiếp:
“Em muốn đọc tất cả phần đối thoại không một lần ngập ngừng, nhưng một khi em mở miệng thì lại quên hết, ngay cả những mẩu em thuộc lòng nhất cũng biến mất lúc đó. Mãi khi giáo sư Chu nhắc một hai chữ thì em nhớ lại và tiếp tục. Nếu cứ giống như buổi tập dượt hiện nay, em lo sợ không biết em sẽ như thế nào trong lần trình diễn đầu tiên. Nếu cứ như vậy thì thực xấu hổ quá!”

Trên khuôn mặt trẻ trung ngây thơ của chàng có một vẻ nghiêm trọng và ảm đạm, và lời nói của chàng là một giọng tự trách. Những bước chân của chàng tạo ra những âm thanh kẽo kẹt đều đặn trên mặt tuyết, mỗi bước là một âm thanh, đánh dấu nhịp bước của chàng.


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button