Văn học nước ngoài

Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Phần 4: Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương

Don tan cong cua quy vuong - Joseph Delaney1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Joseph Delaney

Download sách Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Phần 4: Đòn Tấn Công Của Quỷ Vương ebook PDF/PRC/MOBI/EPUB. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục :  SÁCH VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.

Bạn không tải được sách ?  Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Ả phù thủy đang rượt tôi chạy xuyên qua khu rừng tối om, mỗi giây một tiến đến gần sát hơn.

Tôi chạy thục mạng, cuống cuồng cố thoát đi, tuyệt vọng len qua lỏi lại, các cành cây quất vào mặt tôi còn những bụi mâm xôi trì níu đôi chân đã mỏi mệt. Hơi thở khản đặc khò khè trong cổ họng khi tôi mỗi lúc một dốc sức dấn mình về phía bìa rừng. Bên ngoài bìa rừng ấy là sườn đồi dẫn đến khu vườn phía tây của Thầy Trừ Tà. Giá như có thể chạy đến nơi trú thân ấy, tôi sẽ được an toàn!

Không phải là tôi không có thứ gì để tự vệ. Tay phải tôi đang nắm chặt thanh trượng gỗ thanh hương trà, loại gỗ hữu hiệu vô cùng khi đối đầu với phù thủy; bên tay trái là sợi xích bạc cuộn quanh cổ tay, sẵn sàng vung ra. Nhưng liệu tôi có lấy phân nửa cơ hội để sử dụng một trong hai món ấy không? Để tung xích, cần phải có chút khoảng cách giữa hai chúng tôi, nhưng ả phù thủy đã đuổi đến sát gót tôi rồi.

Đột nhiên tiếng bước chân sau lưng tôi ngừng lại. Ả ta đã bỏ cuộc chăng? Tôi chạy tiếp, mặt trăng mờ nhạt giờ đây đang lấp ló qua vòm lá trên kia, phủ lớp ánh sáng bàng bạc xuống mặt đất dưới chân. Rừng cây đang thưa dần. Tôi gần như đã đến được bìa rừng.

Thế rồi, ngay khi tôi chạy vụt qua rặng cây cuối cùng, bỗng đâu ả ta hiện ra và nhào đến chỗ tôi từ bên trái, hàm răng lóe sáng dưới ánh trăng, hai cánh tay rướn hết cỡ như thể sẵn sàng móc mắt tôi ra. Vẫn đương co giò chạy thục mạng, tôi đảo mình lách đi, phẩy cổ tay trái quăng sợi xích lao vun vút về phía ả. Trong tích tắc tôi ngỡ mình đã quất trúng, nhưng ả đột ngột đổi hướng làm sợi xích rơi phịch xuống cỏ. Tích tắc tiếp theo ả ta đã lao sầm vào, hất tung thanh trượng khỏi tay tôi.

Tôi té đánh uỵch xuống đất, đau đến nỗi bao hơi thở còn sót lại trong tôi bị ép hết ra ngoài, và trong chớp mắt ả đã leo lên người tôi, sức nặng cả người ả đè mạnh lên tôi. Tôi vùng vẫy một đỗi, nhưng tôi đã hết hơi, đã kiệt sức, còn ả thì mạnh vô cùng. Ả ngồi lên ngực tôi và ghìm hai tay tôi xuống hai bên đầu. Đoạn ả tì người tới trước sao cho mặt chúng tôi sém chút là chạm vào nhau, tóc ả như một tấm vải đen chạm vào hai má tôi, che kín trời sao. Hơi thở của ả phả vào mặt tôi nhưng không tanh hôi như hơi thở của một mụ phù thủy sử dụng cốt hay huyết thuật, mà lại dịu ngọt như hoa cỏ mùa xuân.

“Tớ bắt được cậu rồi Tom!” Alice reo lên đắc thắng. “Lần này cậu không giỏi lắm đâu. Cậu sẽ phải làm tốt hơn khi ở Pendle đấy!”

Dứt lời, cô cười phá lên rồi lăn khỏi người tôi, còn tôi ngồi dậy, vẫn còn ngáp ngáp lấy hơi. Một chập sau tôi mới thấy đủ sức bước qua bên kia nhặt thanh trượng và sợi xích bạc lên. Dù là cháu gái một mụ phù thủy, nhưng Alice là bạn tôi và trong một năm rồi đã cứu mạng tôi không chỉ một lần. Tối nay tôi đang luyện tập các kỹ năng sinh tồn, Alice đóng vai phù thủy lùng lấy mạng tôi. Lý ra phải biết ơn thì tôi lại thấy khó chịu. Đây là đêm thứ ba liên tiếp cô thắng tôi rồi.

Khi tôi khập khiễng leo lên sườn dốc đi về phía khu vườn phía tây của Thầy Trừ Tà, Alice chạy đến và sóng bước bên tôi.

“Không cần phải dỗi thế đâu Tom!” cô dịu dàng bảo. “Đêm nay là một đêm mùa hè dịu mát. Chúng ta phải tận dụng tối đa khi còn có thể nào. Rồi chẳng mấy chốc tụi mình sẽ phải lên đường, và cả hai chúng ta đều rất mong được quay trở lại đây mà.”

Alice nói phải. Đầu tháng Tám tôi sẽ được mười bốn tuổi và tính đến nay tôi đã là chân học việc cho Thầy Trừ Tà tròn một năm. Mặc dù thầy trò tôi đã cùng nhau đối mặt với nhiều hiểm nguy tột độ, tuy nhiên, có thứ gì đó ghê gớm hơn vẫn còn đang chờn vờn. Dạo gần đây Thầy Trừ Tà nghe thấy các báo cáo rằng mối đe dọa từ các phù thủy vùng Pendle đang ngày một lớn dần; thầy bảo tôi rằng chúng tôi sẽ sớm đi đến đấy để cố xử lý chuyện này. Nhưng ở đấy có hàng tá phù thủy và có lẽ là hàng trăm kẻ ủng hộ chúng, vì vậy tôi không biết làm cách nào chúng tôi có thể chiến thắng với tỷ lệ chọi như thế. Dù gì thì chúng tôi cũng chỉ có ba người thôi: Thầy Trừ Tà, Alice và tôi.

“Tớ nào phải đang dỗi,” tôi đáp.

“Có đấy. Cằm cậu gần xệ xuống tận mặt cỏ rồi kìa.”

Chúng tôi tiếp tục bước đi trong im lặng cho đến khi vào vườn và trông thấy ngôi nhà của Thầy Trừ Tà qua mấy rặng cây.

“Ông ấy vẫn chưa nói khi nào chúng ta sẽ lên đường đến Pendle phải không?” Alice hỏi.

“Chưa nói gì sất.”

“Thế cậu không hỏi à? Không hỏi han thì chẳng tìm hiểu được gì đâu!”

“Tất nhiên là tớ có hỏi thầy chứ,” tôi bảo Alice. “Thầy chỉ vỗ vỗ lên mũi mình rồi bảo đến khi nào đi tớ sẽ khắc biết. Tớ đoán thầy đang chờ đợi điều gì đấy nhưng tớ không biết là gì.”

“Còn tớ, tớ chỉ mong sao ông ấy cứ lên đường cho rồi. Chờ đợi thế này làm tớ bồn chồn quá.”

“Thật à?” tôi bảo. “Tớ chẳng vội gì phải đi vì tớ không nghĩ cậu lại muốn quay trở về đấy.”

“Tớ không muốn đâu. Đấy là một nơi kinh khủng, Pendle ấy, và cũng rộng lớn nữa – cả một quận to với bao làng mạc xóm chòi cùng đồi Pendle to đùng xấu xí ngay chính giữa. Tớ lại chỉ có một gia đình vô cùng độc ác ở đấy mà tớ thà quên phứt đi còn hơn. Nhưng nếu chúng ta buộc phải đến đó thì tớ muốn dứt điểm cho rồi. Hiện tại ban đêm tớ chẳng thể ngủ được khi phải lo lắng về việc này.”

Khi chúng tôi bước vào bếp, Thầy Trừ Tà đang ngồi bên bàn viết viết gì đấy vào sổ ghi chép, ánh nến lung linh bên cạnh thầy. Thầy liếc nhìn lên nhưng chẳng nói chẳng rằng vì đang bận tập trung. Chúng tôi ngồi xuống hai chiếc ghế đẩu được kéo gần đến lò sưởi. Vì còn là mùa hè, lửa trong lò chỉ be bé thôi, nhưng vẫn đủ sức tỏa ra ánh sáng ấm áp dịu nhẹ lên gương mặt hai đứa.


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button