Văn học nước ngoài

Điệp Vụ Thành Bát Đa

Diep vu thanh Bat da - Agatha Christie1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Agatha Christie

Download sách Điệp Vụ Thành Bát Đa ebook PDF/PRC/EPUB/MOBI. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : SÁCH VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

Định dạng EPUB            Download

Định dạng MOBI            Download

Định dạng PDF               Download

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Đại úy Crosbie vẻ đắc ý vừa trả tấm séc, nhìn lại chỉ còn một ít tiền ngoài dự kiến.

Ông sống với một tâm trạng lúc nào cũng tự hài lòng với chính mình, tính ông là vậy đó. Nhìn bề ngoài ông có một vóc dáng thấp đậm, vẻ mặt hồng hào để bộ ria mép râm theo lối nhà binh. Bước đi của ông có vẻ vênh váo. Bộ đồ quân phục láng cón, ông thích nghe kể chuyện vui. Tuy vậy, ông rất được cấp dưới khâm phục. Đó là một sĩ quan độc thân vui tính, thích hòa mình, và sống tử tế với mọi người. Nhìn chung ông không có nét gì nổi bật và ở các xứ phương Đông mẫu người như ông Crosbie thì thiếu gì.

Đại úy Crosbie vừa rời khu phố có tên gọi là phố nhà Băng, bởi lý do dễ hiểu là các nhà băng trung tâm thành phố đều quy tụ về đó. Bên trong nhà băng không khí lạnh lẽo, tối tăm và có phần cũ kỹ. Duy chỉ có tiếng gõ bàn phím máy đánh chữ cồn nghe rõ từng tiếng một vọng ra từ phía dãy nhà cuối.

Bên ngoài khu phố nhà Băng trời sáng khá sủa, nhưng bụi tung ngộp trời. Xen lẫn đủ thứ âm thanh khó mà phân biệt ra được. Nào là tiếng còi xe ô−tô, tiếng người rao hàng. Rồi đến những cuộc tranh cãi kịch kiệt giữa từng nhóm nhỏ khoảng vài người giống như họ đang chực chờ giết nhau cho bằng được. Nhưng rồi mọi chuyện đều êm suôi, hết giận rồi họ lại làm lành với nhau. Nhìn đâu cũng thấy tấp nập người lớn, trẻ con tay bê cái mâm bày đủ thứ nào là bánh kẹo, trái cây, khăn mặt, lược chải đầu, dao cạo vừa đi vừa rao hàng len qua khắp mọi ngã đường. Tệ hại hơn là ta còn nghe ra những tiếng khạc nhổ lặp đi lặp lại một cách tanh tởm. Giữa những thứ bát nháo ấy ta lại nghe được một thứ chất giọng buồn xa xăm của những người chăn dắt lừa và ngựa chen vào giữa dòng xe ô−tô và đám khách bộ hành, mồm rao mãi hai chữ “Balek − Balek.”

Tất cả mọi thứ vừa diễn ra, đó là một góc sinh hoạt ở thành phố Bát Đa lúc mười một giờ trưa.

Đại úy Crosbie gọi đứa bé bán báo dạo, ông mua giúp nó một tờ. Đến ngã ba ông rẽ qua phố Rashid Street, một dãy phố chính của thành Bát Đa chạy dài hơn bảy cây số cặp theo bờ sông Tigris.

Đại úy Crosbie liếc nhìn mấy dòng tít lớn trên trang báo, xong rồi kẹp dưới nách áo, rảo bước thêm một đoạn đường rẽ vào ngõ hẹp đến trước ngôi nhà khách đồ sộ. Ông bước tới chỗ cuối dãy nhà, tay vặn núm cửa, trước mắt ông là một văn phòng làm việc.

Ngước nhìn thấy ông, người thư ký trẻ tuổi rời bàn máy đánh chữ bước tới cung kính tươi cười chào đón ông.

“Chào Đại úy Crosbie. Ngài cần việc gì ạ?”

“Tôi cần gặp ngài Dakin. Ông ấy có trên phòng chứ?”

Không đợi người thư ký trả lời, ông lách qua cánh cửa lước vào trong, leo qua mấy bậc thang gác dốc đứng rời đi dọc theo lối hành lang bụi bặm. Ông gõ cửa căn phòng và nghe tiếng nói bên trong vọng ra “Mời vào.”

Trước mắt ông là một gian phòng rộng lớn cao ráo, nhưng chỉ bày biện sơ sài. Bên trong đặt một bếp dầu nấu nước, một chiếc ghế đệm thấp khá dài, phía trước đặt cái bàn nhỏ ngồi uống cà phê, một cái bàn giấy cũ kỹ, tồi tàn. Đèn điện bật sáng chỉ còn nhìn thấy lờ mờ ánh sáng mặt trời. Ngồi sau chiếc bàn cũ kỹ là một người quần áo xốc xếch vẻ mặt bơ phờ − vẻ mặt của một người bất cần đời.

Quả là hai con người đối lập nhau trong gian phòng rộng lớn, u ám này. Một bên là Crosbie vẻ mặt tự tin, yêu đời, và một bên là Dakin trông ra vẻ lừ đừ rã rời, họ đang nhìn nhau.

Dakin cất tiếng “Ô kìa, Crosbie, mới từ Kirkuk về đấy hả?”

Ông gật, rồi đưa tay khẽ khép cửa lại. Ngay cả cánh cửa cũng gần muốn bỏ, nước sơn mốc thếch, nhưng nhìn rõ hơn cũng còn chỗ tốt, cửa khép kín mít, không vết nứt, bên dưới khổng có khe hở.

Dù sao cùng còn ngăn được tiếng ồn.

Cửa vừa khép lại, nhìn nét mặt của hai người dường như có dấu hiệu biến đổi. Vẻ hung hăng trên gương mặt Crosbie lắng dịu. Ông Dakin ngồi đó không còn ra vẻ ủ rũ, trong ông tự tin hơn. Giá lúc đó, có một người thứ ba chắc phải tỏ ra kinh ngạc trước một ông Dakin còn đủ thế lực.

“Thưa ngài, có tin tức gì mới không?” − Crosbie mở lời.

“Có đấy.” Dakin thở một tiếng dài. Trước mặt ông là một trang giấy vừa mới giải mã xong. Ông còn đánh dấu thêm hai trang giấy nữa.

“Nó phải được lưu lại Bát Đa.”

Ông đánh một que diêm quẹt, tiêu hủy trang giấy ngồi chờ cho đến khi chỉ còn là một nhúm tro, ông thổi cho tro tàn bay đi hết.

“Thế đấy,” “Tất cả ta chuyển đến cho Bát Đa. Đúng ngày hai mươi tháng tới. Ta phải tuyệt đối giữ bí mật.”

“Từ ba bữa nay ở vùng Sug ta bàn tán cũng nhiều,” Crosbie lạng lùng đáp.

Một nụ cười mệt mỏi thoáng hiện trên môi ông.

“Tối mật đấy! Ở phương Đông, không ai biết là có chuyện tối mật hay sao, Crosbie?”

“Dạ thưa không. Nếu ngài hỏi tôi thì xin thưa rằng là không hề có chuyện tối mật. Hồi còn ở bên London trong suốt cuộc chiến tranh, tôi biết một ông thợ hớt tóc nắm vững tình hình còn hơn cả Bộ chỉ huy tối cao.”

“Chuyện đó chẳng có gì đáng nói. Nếu cuộc họp diễn ra ở Bát Đa thì phải nên công khai. Đến đây sẽ diễn ra một câu chuyện khôi hài − khôi hài thật đấy.”

“Ngài nghĩ là có chuyện đó sao?” − Crosbie vội hỏi lại nửa tin nửa ngờ. “Nhà Độc tài vĩ đại” − đại úy Crosbie vừa thốt ra một câu phạm thượng ám chỉ lãnh tụ một cường quốc châu Âu sẽ đến dự cuộc họp.

“Lần này thì phải đến thôi, Crosbie ạ.” − Ngài Dakin vừa nghĩ ngợi vừa nói. “Thật mà, ta nghĩ sao nói vậy. Nếu cuộc họp diễn ra suôn sẻ − ờ phải, thì sẽ cứu vãn được − mọi chuyện. Và nếu có một sự chia sẻ hiểu biết lẫn nhau thì…” ông bỏ lửng giữa chừng.

Crosbie còn ra vẻ lưỡng lự. “Có thật là − ngài bỏ qua cho tôi − có một sự thông cảm lẫn nhau được sao.”

“Này, Crosbie, theo như ông nghĩ làm gì có chuyện đó. Nếu có một chuyện xích lại gần nhau giữa hai dối thủ không cùng chính kiến thì mọi việc sẽ kết thúc như lần trước − cứ mãi nghi kỵ lẫn nhau. Vậy mà còn một nhân tố thứ ba nữa. Nếu câu chuyện ly kỳ về nhân vật Carmichael là có thật…”


Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button