Văn học nước ngoài

Đại Chiến Hacker

[www.downloadsach.com] Dai chien Hacker - Cory Doctorow1. THÔNG TIN SÁCH/EBOOK

Tác giả : Cory Doctorow

Download sách Đại Chiến Hacker ebook PDF/PRC/EPUB/MOBI. Tải miễn phí, đọc online trên điện thoại, máy tính, máy tính bảng.

Danh mục : SÁCH VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI

Đọc thử Xem giá bán

2. DOWNLOAD

File ebook hiện chưa có hoặc gặp vấn đề bản quyền, Downloadsach sẽ cập nhật link tải ngay khi tìm kiếm được trên Internet.

Bạn có thể Đọc thử hoặc Xem giá bán.

Bạn không tải được sách ? Xem hướng dẫn nhé : Hướng dẫn tải sách


3. GIỚI THIỆU / REVIEW SÁCH

Chương 1

Tôi đang học năm cuối trường cấp ba Cesar Chavez ở quận Mission đầy nắng ấm của San Francisco, và điều đó khiến tôi trở thành một trong những kẻ bị giám sát kỹ lưỡng nhất trên đời. Tên tôi là Marcus Yallow, nhưng lúc câu chuyện này bắt đầu, tôi được biết đến dưới cái tên w1n5t0n. Phát âm là “Winston”.

Không phải phát âm là “Vê-kép-một-en-nờ-năm-tê- không-en-nờ” – trừ khi bạn là một viên chức kỷ luật ngớ ngẩn, quá xa vời với công nghệ mới và vẫn gọi Internet là “Siêu lộ thông tin”.

Tôi biết một người ngớ ngẩn như vậy, tên ông ta là Fred Benson, một trong ba hiệu phó của trường Cesar Chavez. Ông ta đúng là nỗi nhức nhối của nhân loại. Nhưng nếu bạn bị cai quản thì thà bị cai quản bởi một kẻ ngớ ngẩn còn hơn bởi một người thông minh.

“Marcus Yallow,” ông ta nói bằng loa vào một sáng thứ Sáu. Bản thân cái loa đã chẳng hay ho gì, và khi bạn kết hợp nó với tiếng nói lầm bầm quen thuộc của Benson, bạn sẽ thấy giống tiếng một kẻ đang đánh vật để tiêu hóa món bánh burrito dở tệ chứ không phải một thông báo của trường học. Nhưng thường thì con người rất giỏi nhận ra tên mình trong mớ âm thanh hỗn loạn – đó là đặc điểm sinh tồn.

Tôi tóm lấy cái túi và gập hờ cái laptop – tôi không muốn tắt mấy chương trình đang tải về – và chuẩn bị cho điều không tránh khỏi.

“Đến phòng quản lý trình diện ngay lập tức.”

Giáo viên môn Nghiên cứu Xã hội của tôi, cô Galvez, trừng mắt nhìn tôi và tôi cũng trừng mắt lại với cô. Thầy hiệu phó luôn thích phạt tôi chỉ vì tôi vượt qua các tường lửa của trường nhanh như chớp, đánh lừa được các phần mềm nhận dạng dáng đi, và phá được những con chip chỉ điểm mà trường dùng để theo dõi bọn tôi. Cô Galvez thuộc kiểu giáo viên gương mẫu, tuy nhiên cô không bao giờ khiển trách tôi (nhất là khi tôi đang giúp cô dùng webmail để nói chuyện với ông anh đang đóng quân ở Iraq).

Chiến hữu Darryl vỗ vào mông tôi khi tôi đi ngang qua. Tôi biết Darryl từ khi chúng tôi còn đóng bỉm và trốn khỏi trường mẫu giáo, tôi lúc nào cũng là người kéo nó vào và lôi nó ra khỏi nhiều vụ rắc rối. Tôi giơ tay lên đầu như một đấu sĩ quyền anh và ra khỏi phòng học môn Nghiên cứu Xã hội, bắt đầu cuộc diễu hành tiến về văn phòng.

Tôi đi được nửa đường thì chuông điện thoại reo. Đây lại là một thứ không-không khác – điện thoại bị cấm ở trường Chavez – nhưng làm sao điều đó có thể ngăn tôi được? Tôi lẩn vào nhà vệ sinh và trốn trong phòng giữa (phòng trong cùng luôn là phòng khủng khiếp nhất vì rất nhiều người đâm đầu vào đó hòng thoát khỏi mùi và những thứ kinh tởm – kẻ thông minh và vệ sinh sạch sẽ thường chọn phòng ở giữa). Tôi kiểm tra điện thoại – máy tính ở nhà đã gửi một e-mail thông báo rằng có chương trình mới trên Harajuku Fun Madness và đó là một trong những trò chơi hay nhất từng được phát minh ra.

Tôi nhăn mặt. Cả ngày thứ Sáu phải ở trường đã là quá lắm rồi, dù sao thì tôi cũng mừng vì có một lý do để chuồn đi.

Tôi từ từ đi tiếp tới văn phòng của thầy Benson, vừa vẫy tay chào ông vừa lướt qua cửa.

“Nếu không phải là Vê-kép-một-en-nờ-năm-tê-không- en-nờ,” ông nói. Fredrick Benson – Số an sinh xã hội 545-03-2343, sinh ngày 15 tháng Tám năm 1962, tên thời con gái của mẹ là Di Bona, quê ở Petaluma – cao hơn tôi rất nhiều. Tôi chỉ còi cọc có 1,73m trong khi ông ta cao tận 2m, và bóng dáng của những năm tháng chơi bóng rổ ở trường đại học ngày xưa đã lùi xa vào dĩ vãng, cơ ngực ông ta bây giờ chảy xệ một cách đáng thương, thấy rõ qua chiếc áo polo khuyến mại. Trông ông ta lúc nào cũng như sắp tung chưởng vào mông bạn, và ông ta thực sự thích cao giọng để tạo hiệu ứng bi kịch. Và tất cả những điều này bắt đầu mất dần hiệu quả khi bị diễn đi diễn lại quá nhiều.

“Không, em xin lỗi,” tôi nói. “Em chưa bao giờ nghe tới nhân vật R2D2 này của thầy.”

“W1n5t0n,” ông ta nói, đánh vần lại một lần nữa. Ông nhìn tôi một cách dò xét và đợi tôi đầu hàng. Tất nhiên đó là biệt danh của tôi hàng bao nhiêu năm nay. Đó là danh tính tôi sử dụng để đăng bài trên các diễn đàn mạng nơi tôi đang đóng góp cho lĩnh vực nghiên cứu bảo mật ứng dụng. Bạn biết đấy, như kiểu tìm cách chuồn khỏi trường và vô hiệu hóa bộ phận theo dõi trong điện thoại của tôi ấy mà. Nhưng ông ta không biết đó là biệt danh của tôi. Chỉ có rất ít người biết, và tôi tin tưởng tất cả bọn họ cho đến chết thì thôi.

“Ừm, nó chẳng gợi lên cái gì với em cả,” tôi nói. Tôi đã làm vài trò khá hay ho quanh trường với cái biệt danh đó – tôi rất tự hào về thành quả của mình trên mấy cái thẻ mách lẻo – và nếu ông ta có thể lần ra manh mối giữa tên tôi và cái biệt danh đó, tôi sẽ gặp rắc rối to. Chưa có ai ở trường từng gọi tôi là w1n5t0n hay thậm chí Winston hết. Ngay cả mấy đứa bạn thân cũng không. Chúng chỉ gọi là Marcus hoặc không gì cả.

Thầy Benson yên vị sau bàn làm việc, gõ gõ cái nhẫn tốt nghiệp(1) của ông ta lên sổ ghi chép một cách bồn chồn. Ông ta thường làm vậy mỗi khi mọi việc tiến triển bất lợi cho mình. Những người chơi bài xì thường gọi thế này là một “dấu hiệu” – một thứ giúp họ biết được đối phương đang nghĩ gì. Các dấu hiệu của Benson thì tôi thuộc nằm lòng hết cả rồi.

“Marcus, tôi hy vọng trò hiểu việc này nghiêm trọng như thế nào.”

“Thưa thầy, em sẽ hiểu chừng nào thầy giải thích cho em việc này là việc gì.” Tôi luôn dùng từ “thưa thầy” với các nhân vật chức trách khi muốn giỡn với họ. Đó là dấu hiệu của riêng tôi.

Ông ta lắc đầu với tôi và nhìn xuống, thêm một dấu hiệu khác. Chỉ sau vài giây nữa, ông ta sẽ bắt đầu quát tháo tôi. “Nghe đây, nhóc con! Đã đến lúc trò phải chấp nhận rằng chúng ta biết hết trò đang làm gì, và chúng ta sẽ không nhân nhượng đâu. Trò mà không bị trục xuất trước khi cuộc gặp này kết thúc thì tức là trò gặp may lắm đấy. Trò có muốn tốt nghiệp không hả?”

“Thưa thầy Benson, thầy vẫn chưa giải thích vấn đề là gì…”

Ông thầy đập tay xuống bàn rồi trỏ ngón tay vào tôi. “Vấn đề là, trò Yallow, trò đã dính líu vào một âm mưu phạm pháp nhằm phá hoại hệ thống bảo mật của trường này, và trò đã cung cấp các biện pháp đối phó an ninh cho các trò khác. Trò thừa biết là tuần trước chúng ta đã đuổi trò Graciella Uriarte vì tội sử dụng một trong các phương kế của trò.” Uriarte đã bị phạt rất nặng. Cô ấy mua một máy bộ đàm làm nhiễu sóng ở một cửa hàng gần ga BART, phố 16 và nó đã báo động các thiết bị an ninh trong hành lang trường. Không phải lỗi tại tôi, nhưng tôi rất lấy làm tiếc cho cô bạn.

“Và thầy nghĩ em liên quan tới việc này?”

“Chúng tôi có nguồn thông tin đáng tin cậy cho biết trò chính là w1n5t0n” – một lần nữa, ông ta lại đánh vần nó lên, và tôi bắt đầu tự hỏi liệu ông ta có đoán được ra rằng 1 là chữ I và 5 là chữ S không. “Chúng tôi biết rằng nhân vật w1n5t0n này chịu trách nhiệm cho vụ trộm bài kiểm tra năm ngoái.” Thực ra không phải tôi, nhưng đó là một vụ rất khá, và thật hãnh diện khi họ quy vụ đó cho tôi. “Và bởi vậy có thể phải ở tù vài năm trừ khi trò hợp tác với tôi.”

“Vậy là thầy có ‘thông tin đáng tin cậy’? Em muốn được nhìn thấy nó.”

Ông thầy trừng mắt nhìn tôi. “Thái độ đó của trò không giúp được gì đâu.”

“Nếu có bằng chứng, thưa thầy, em nghĩ thầy nên gọi cảnh sát và giao vụ đó cho họ. Có vẻ đây là một vấn đề rất nghiêm trọng, và em không muốn chắn đường một cuộc điều tra thích đáng của các nhà chức trách có thẩm quyền.”

“Trò muốn tôi gọi cảnh sát?”

“Và cả bố mẹ em nữa, em nghĩ vậy. Thế sẽ là tốt nhất.”

Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm qua cái bàn. Rõ ràng là ông ta mong tôi nhận tội ngay giây phút ông ta đưa lời buộc tội ấy. Tôi không nhượng bộ. Tôi có một mẹo khiến những người như Benson phải đầu hàng. Tôi nhìn hơi chếch về phía trái đầu họ và nghĩ đến lời một bài dân ca Ái Nhĩ Lan cổ, bài hát có ba trăm câu. Nó khiến tôi trông điềm tĩnh tuyệt vời và không hề lo lắng.

Và cái cánh ở trên con chim và con chim ở trên quả trứng và quả trứng ở trong cái tổ và cái tổ ở trên cái lá và cái lá ở trên nhành cây và nhành cây ở trên cành nhỏ và cành nhỏ ở trên cành to và cành to ở trên thân cây và thân cây thì ở đầm lầy… đầm lầy ở dưới thung lũng – Ồ! Cao trên cái đầm lầy ọc ạch, và đầm lầy ở dưới thung lũng – ồ…

Giang Vi

Tôi là một người yêu sách cuồng nhiệt và đã hơn 20 năm. Tôi dành cả ngày để đọc, viết blog về sách và viết bình luận. Tôi tin rằng sách là công cụ mạnh mẽ nhất trong cuộc sống để mở mang đầu óc cho những ý tưởng và quan điểm mới. Các thể loại yêu thích của tôi bao gồm tiểu thuyết lịch sử, giả tưởng, khoa học viễn tưởng và phi hư cấu. Tôi cũng thích tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau thông qua văn học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Related Posts:

Back to top button